Nếu Như Có Kiếp Sau

Chương 8: Mất trí nhớ



Thời khắc cua gái của mình đã đến rồi, nếu như cô bé ấy không phải là bạn gái của thằng Lâm Xung mà chỉ là em gái thì mình sợ gì mà không kua cơ chứ. Chọc gái là phải cua liền tay không chọc bây giờ thì thằng khác nó nhảy vô mất.. chọc thì cứ chọc mà chịu hay không là tùy vào cô bé hi hi, máu chọc gái nổi lên tôi liền nói những lời lẽ ngọt ngào để chọc cô bé.

"Em tên là gì vậy! Nhìn em xinh quá, anh cứ ngỡ là đang gặp Tây Thi vậy."

Lần đầu tiên chọc gái kiểu này không biết cô bé này có thích kiểu nói chuyện của mình hay không nữa, mà mặc kệ nếu như không chọc được cô bé này thì mình vẫn còn Tiểu Tuyết, còn nếu như cô bé ấy chịu thì càng tốt, mình sẽ bắt cá hai tay he he! Sao mà bây giờ tôi lại dê đến như vậy trời, hic..

Khi nghe tôi nói như vậy mặt của cô bé bỗng nhiên ửng hồng lại, miệng cười mỉm mỉm rồi cô bé trả lời lại bằng một giọng nói thật ngọt ngào.

"Dạ! Em tên Hoàng Dung."

"Anh cứ nói quá! Em không xinh như anh nói đâu."

Hầy, giọng nói ngọt ngào quá đi, ngọt như mía đường vậy! Chắc là tôi chết mất quá! Hu hu tên lại đẹp nữa chứ, sao mà cô bé này cái gì cũng đẹp hết vậy trời! Tôi chưa tung ra những câu nói hay nhất, tuyệt nhất thì đã bị thằng Lâm Xung chắn ngang, lúc này thằng Lâm Xung la to lên làm cho tôi giật cả mình.

"Chết rồi! Em của thằng Bảo đang chạy xuống dưới biển kìa!"

Tôi liền chạy ra biển, thằng Lâm Xung và Hoàng Dung cũng chạy theo.. ra tới bờ biển thì tôi đã thấy Tiểu Tuyết nhảy xuống biển rồi! Sợ Tiểu Tuyết xảy ra chuyện không chần chừ tôi nhảy xuống và lôi Tiểu Tuyết vào bờ, khi đã lôi vào bờ xong tôi bực mình la Tiểu Tuyết.

"Sao em lại nhảy xuống biển vậy, em có biết là anh Hạo Thiên lo cho em cỡ nào không?"

Giờ Tiểu Tuyết như người mắc hồn không biết gì cả, bỗng dưng Tiểu Tuyết cười lên rồi nói những câu gì đó mà tôi không thể hiểu.

"He he tắm biển thật tuyệt xém chút nữa là dìm được mày xuống đó rồi!"

Tôi giật mình khi nghe Tiểu Tuyết nói những câu như thế, tôi hỏi Tiểu Tuyết bằng một giọng điệu lo lắng.

"Tiểu Tuyết, em bị sao vậy! Em nói những gì mà anh chẳng hiểu. Đừng làm anh sợ nha Tiểu Tuyết!"

Thằng Lâm Xung và Hoàng Dung ngơ ngác nhìn Tiểu Tuyết không hiểu gì, thấy Tiểu Tuyết như vậy nên thằng Lâm Xung mới nói với tôi.

"Hạo Thiên nè! Hay là cô bé đang bị lên cơn!"

Tôi suy nghĩ về câu nó nói, thấy nó nói cũng đúng! Trước đây thằng Bảo nó có nói rằng Tiểu Tuyết có lúc tỉnh lúc mê, dạo gần đây tôi chưa hề thấy Tiểu Tuyết có một lần nào bị như thế này, có lẽ bây giờ Tiểu Tuyết đang lên cơn thật.

Tôi đang suy nghĩ thì Tiểu Tuyết bất ngờ la to lên.

"Tiểu Tuyết không có bị lên cơn! Anh là ai mà nói tiểu Tuyết như thế!"

Thì ra Tiểu Tuyết đang bực mình với thằng Lâm Xung khi Tiểu Tuyết nghe thằng Lâm Xung nói mình đang bị lên cơn.

Thằng lâm Xung mặt ngơ ngác vì ngạc nhiên, nó không biết nói gì để trả lời lại với Tiểu Tuyết, thấy vậy nên tôi nhảy vào để giải cứu nó.

"À, Tiểu Tuyết! Đây là bạn của anh cũng là bạn của anh hai em tên là Lâm Xung!"

"Hồi nãy nó thấy em như người bị mất hồn, nói năng thì luyên thuyên nên nó chỉ nghĩ vậy thôi, em cũng đừng trách nó nha! Trẻ con mà nói như vậy với người lớn là không tốt đâu."

Tiểu Tuyết liền trả lời lại với tôi:

"Tiểu Tuyết không phải là trẻ con, giờ Tiểu Tuyết cũng đã lớn rồi? Tiểu Tuyết có thể không trách anh bạn của anh nhưng anh Hạo Thiên nói Tiểu Tuyết ăn nói luyên thuyên là không đúng, Tiểu Tuyết nói luyên thuyên lúc nào cơ chứ!"

Ơ! Thật là không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Tiểu Tuyết nữa! Tiểu Tuyết hôm nay bị sao vậy ta, vừa mới nói những câu đó xong bây giờ lại không nhớ gì nữa, không thể nào tin nỗi! Tôi và Lâm Xung cùng với Hoàng Dung cứ ngơ ngơ, ngác ngác nhìn nhau lắc đầu với một cách không thể nào hiểu.. thôi thì mặc kệ nói như Tiểu Tuyết đã nói như vây rồi thì tôi khong nhắc đến chuyện đó nữa, thế là tôi giả vờ lãng sang chuyện khác.

"Ồ! Chúng ta ra kia nghỉ mát thôi chứ ở chổ này nắng quá!"

Thằng Lâm Xung thấy tôi nói thế nên cũng nhảy vào nói theo.

"Đúng rồi đó, ra kia ngồi nghỉ cho mát rồi uống nước, khát quá!"

Vậy là cả bốn chúng tôi cùng ra ngoài đó để nghỉ mát! Trên đường đi Tiểu Tuyết lại hỏi tôi.

"Ủa, anh Hạo Thiên? Sao Tiểu Tuyết và anh Hạo Thiên đều bị ướt hết vậy!"

Ôi trời! Ngay cả chuyện Tiểu Tuyết nhảy xuống biển mà Tiểu Tuyết không thể nhớ nữa! Tại sao lại như vậy nhỉ? Có lẽ hôm nay Tiểu Tuyết bị lên cơn thật rồi.. vì không muốn Tiểu Tuyết sẽ sợ khi nhớ lại những chuyện vừa xảy ra lúc nãy nên tôi cũng đành phải nói dối với Tiểu Tuyết thêm lần nữa.

"Ừ! Mới hồi nãy ông trời đang nắng tự nhiên ỗng mưa xuống á, nên anh Hạo thiên và Tiểu Tuyết mới bị ướt như vậy á!"

Ôi mẹ ơi! Nói láo gì mà tào lao dữ vậy trời, hic, nói như vậy thì làm gì Tiểu Tuyết tin được cơ chứ! Nhưng mà đầu của tôi giờ hết nghĩ ra câu gì để nói rồi đành phải nói như vậy thôi, còn Tiểu Tuyết không tin thì tôi sẽ lảng sang nói chuyện khác chứ biết sao bây giờ.

Tiểu tuyết vừa đi vừa suy nghĩ, cứ suy nghĩ hoài suy nghĩ miết nhưng Tiểu Tuyết chỉ nói nhảm nhảm một mình chứ không hỏi tôi nữa

"Ủa, hồi nãy giờ có mưa á! Sao mình không nhớ ra gì hết vậy ta!"

Nghe Tiểu Tuyết nói một mình tôi cũng im thinh thíc luôn chẳng nói chẳng rằng và lại giờ này tôi đang tơ tưởng về cô bé Hoàng Dung tuy sexy nhưng không chảnh, đẹp mà không mất nết lại hiền nữa.. aiya, bây giờ tôi biết phải làm sao đây! Bắt cá hai tay hay là từ bỏ một người.

Đi bộ đươc khoảng hơn một phút chúng tôi cũng đã đến được bãi nghĩ chúng tôi chọn bốn chỗ gần sát nhau để ngồi, Tiểu Tuyết được ngồi ở ngoài cùng phía bên trái, tôi thì ngồi sát Tiểu Tuyết tiếp đó là thằng Lâm Xung và cuối cùng là cô bé Hoàng Dung.

Lúc này thằng Lâm Xung hỏi Tiểu Tuyết.

"Em là em gái của thằng Thiên Bảo á, thằng Thiên Bảo dạo này sao rồi em?"

Tiểu Tuyết liền trả lời.

"Dạ! Anh hai của em vẫn bình thường á anh!"