Nếu Như Rừng Sâu Có Cổ Tích

Chương 1-2: Hồi ức giống như một người kể chuyện dai dẳng (1)



Editor: sereveur

01

Trong bóng tối vô tận, nơi ranh giới giữa đất trời không còn tồn tại, một chùm sáng soi rọi xuống, vô vàn bong bóng nhỏ lấp lánh nổi lên, bay lên từng chút, từng chút một rồi vỡ tan thành tiếng "bốp".

Làn nước rất yên tĩnh, không một gợn sóng, âm thanh bong bóng nổi lên và vỡ ra có thể nghe đến rõ ràng.

Tôi đang chìm xuống, mái tóc đen, bồng bềnh trong làn nước giống như những cây thủy sinh dày đặc, cuộn xoắn và không ngừng sinh trưởng.

Dần dần, càng nhiều bọt khí hơn, chúng lộp bộp nổi lên từ trong bóng tối sâu thẳm.

Có người đang chìm xuống đáy biển sâu. Bong bóng trào ra từ miệng tôi, và bong bóng từ đáy biển tối tăm, hoà cùng nhau, bay lên trong vùng nước vô tận.

Thời gian đối với tôi dần mất đi ý nghĩa, đầu óc tôi trống rống, không thể suy nghĩ được gì, giống như một viên sỏi nhỏ đang chìm xuống biển, chìm mãi rồi lặn mất tăm.

Dưới đáy biển sâu kia, một chàng thiếu niên đang ngửa mặt nổi lên.

Cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng sữa, mắt nhắm nghiền, những bong bóng nhỏ xíu đua nhau tràn ra từ miệng cậu.

Tôi đưa tay muốn chạm vào gương mặt cậu, gần trong gang tấc, nhưng tại sao tôi không thể chạm vào được? Cảm giác lo lắng bao trọn lấy trái tim tôi, bên tai tôi dường như văng vẳng một giọng nói, thúc giục tôi bắt lấy cậu.

Tôi vùng mình, lao xuống thật mạnh, rất gần, một chút nữa thôi, tôi gần như đã chạm vào cậu ấy.

Bỗng dưng, vào lúc này, đôi mắt đang nhắm nghiền ấy đột nhiên mở ra.

Đó là một đôi mắt sâu thẳm, quá tăm tối để phản chiếu bất lại kỳ thứ ánh sáng nào, cậu ấy đang nhìn tôi.

"Cung Húc!" Tôi mở miệng gọi tên cậu. Ngón tay tôi đã nắm được vạt áo cậu. Nhưng, bất chợt, từ đáy biển sâu thẳm, một xoáy nước trắng xoá trào dâng nuốt trọn lấy cơ thể của cậu.

Cậu ấy chìm mãi, chìm mãi, nụ cười vẫn vấn vương trên môi, cậu vẫn luôn nhìn tôi.

"Cung Húc!" Tôi muốn gọi cậu, nóng lòng muốn túm lấy cậu, nhưng đầu ngón tay chỉ có thể chạm vào dư âm sóng nước còn sót lại khi cậu chìm xuống.

Dòng nước theo đó vồ vập đổ ập vào miệng, vào mũi tôi, cảm giác ngột ngạt trỗi dậy mãnh liệt như muốn nuốt chửng lấy tôi.

"Cung Húc!" Tôi hét lên và tỉnh dậy sau cơn ác mộng, mồ hôi nhớp nháp đầy đầu và mặt, cảm giác cồn cào, sục sôi trong bụng.

Tôi vén chăn ra, chạy nhanh vào phòng tắm, gục xuống bên cạnh bồn cầu và cúi đầu nôn mửa.

Cơn ác mộng đó dường như đã hút hết chút sức lực ít ỏi ra khỏi cơ thể tôi. Tôi ngồi bên cạnh bồn cầu, thở hổn hển.

Nỗi sợ hãi trào dâng, từ trong giấc mơ mà xâm chiếm thực tại. Toàn thân tôi run rẩy, trái tim như thể có một lỗ hổng lớn, tôi khó khăn hít lấy từng hơi thở trong sự nhớp nháp mồ hôi lạnh.

"Thập Vũ, Thập Vũ!" Tiếng mẹ tôi lo lắng vang lên từ ngoài cửa, bà ấy đang đập cửa, đập dữ dội.

Tôi muốn đáp lại bà ấy, tôi muốn nói rằng tôi không sao đâu, tôi chỉ vừa gặp ác mộng và sẽ sớm ổn thôi.

Tôi muốn nói: "Mẹ về phòng nghỉ ngơi đi. Để con một mình. Hãy để con yên một lúc."

Nhưng tôi không thể nói được lời nào. Từng câu từng chữ định nói như hòn đá mắc kẹt trong cổ họng, khiến tôi không thể thở nổi.

"Hạ Thập Vũ!"

Âm thanh chìa khóa tra vào ổ vang lên ngoài cửa.

"Cạch--"

Cửa mở ra, mẹ tôi vội vã chạy vào: "Thập Vũ, Thập Vũ, con làm sao thế?"

Tôi gắng gượng mỉm cười với bà, nhưng nụ cười này mếu máo, còn khó coi hơn cả khóc.

Mẹ tôi vội vàng mở ngăn kéo bên cạnh giường, lấy ra một lọ thuốc, rót một cốc nước ấm, đến đỡ tôi rồi bảo tôi uống một viên thuốc.

"Thập Vũ, con lại gặp ác mộng sao?" Mẹ tôi nhẹ nhàng hỏi.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng xoa dịu những cảm xúc nhộn nhạo trong lòng.

Không biết đã qua bao lâu, mẹ vẫn ôm tôi, vỗ nhè nhẹ vào lưng như thể đang dỗ dành một em bé.

Tôi dần dần bình tĩnh lại, cảm giác ngột ngạt cuối cùng cũng biến mất, quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi.

"Con xin lỗi đã làm mẹ lo lắng rồi. Con không sao đâu." Cảm thấy có lỗi, tôi nói: "Mẹ, mẹ ngủ tiếp đi."

"Không sao đâu, mẹ ở đây với con." Mẹ tôi mỉm tôi cười ấm áp, ánh mắt của bà có chút cẩn thận, như thể tôi là một con búp bê sứ, chạm nhẹ là có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào, "Có mẹ ở đây rồi, con đừng sợ."

"Con thực sự không sao mà, mẹ đừng nghĩ con yếu đuối như vậy chứ." Tôi mỉm cười với mẹ: "Để con đi tắm trước đã."

"Nhưng..." Mẹ tôi có chút lo lắng, bà không tin tôi lúc này có thể ở một mình.

"Mẹ tin con đi." Tôi chân thành nhìn vào mắt mẹ, muốn bà cảm nhận được sự kiên quyết của bản thân.

"Được rồi, tắm xong thì đi ngủ sớm đi nhé, nếu còn thấy sợ thì gọi cho mẹ." Bà dặn dò.

Tôi gật đầu nghe lời, sau đó bà bước ra khỏi phòng tôi.

Tiếng bước chân của bà xa dần, cuối cùng biến mất, xung quanh tôi lại trở nên yên tĩnh.

Tôi đứng dậy khỏi mặt đất. Không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không mà con quái vật nhỏ đang hoành hành trong đầu tôi bỗng trở nên im lặng lạ thường.

Tôi bước tới cửa sổ, mở cửa và nhìn ra ngoài, ngước lên nhìn bầu trời chất chứa muôn vàn vì sao.

Người ta nói rằng, mỗi một người mất đi, họ sẽ trở thành một vì sao trên bầu trời ấy.

Vậy, Cung Húc à, ngôi sao nào là cậu?

Thực sự, đã lâu rồi tôi không mơ về cơn ác mộng khiến tôi nghẹt thở đó.

Tôi sợ giấc mơ đó nhưng lại cũng mong chờ. Dù sao thì ít nhất bằng cách này, tôi có thể gặp được cậu. Đây là cách duy nhất mà tôi có thể nhìn thấy cậu.

"Cậu ở đó, có ổn không?" Tôi thì thầm, "Tớ thực sự nhớ cậu!"

Tôi hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, trước khi tâm trạng trở nên u sầu, tôi buộc bản thân không nghĩ đến Cung Húc nữa.

Tôi nhớ bác sĩ đã nói với tôi điều này.

Ông ấy nói, Hạ Thập Vũ, cháu phải học cách kiềm chế bản thân.

Ông ấy nói đúng, tôi phải học cách kiềm. Có như vậy, tôi có thể ngăn mình đắm chìm trong bóng đen về sự ra đi của Cung Húc. Có như vậy vậy, tôi mới có thể ngăn mình khỏi bị mắc kẹt trong dòng ký ức vô bờ bến đó.

Tôi phải tiến về phía trước và tôi có lý do để tiến về phía trước.

Tôi cầm bộ đồ ngủ sạch sẽ bước vào phòng tắm, bật vòi sen lên, dòng nước ấm áp xối thẳng lên tóc tôi.

Có một khoảng thời gian, tôi thấy sợ bất cứ thứ gì liên quan đến nước, đặc biệt là việc tắm rửa như lúc này đây.

Khi nước từ trên đầu rơi xuống, tôi sẽ hoảng sợ, nó làm tôi nhớ đến cơn ác mộng kia, nhớ đến nỗi sợ khi bị nhấn chìm trong nước đến mức gần như ngạt thở.

Tôi ghét cảm giác đó.

Đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy khó chịu mỗi khi chạm vào nước.

Tôi tắt vòi nước, dùng khăn lau khô người, thay bộ đồ ngủ sạch sẽ rồi trở về phòng.

Bây giờ chỉ mới hai giờ sáng, còn lâu mới tới bình minh. Đầu óc tôi lúc này tỉnh táo lạ thường, thậm chí còn có chút hưng phấn. Nhiều hình ảnh rời rạc cứ lởn vởn trong đầu tôi, dù cố gắng thế nào tôi cũng không thể ngủ được nữa.

Tôi lấy lọ thuốc trong tủ ra, vừa rồi mẹ chỉ đưa cho tôi một viên. Tôi mở nắp và quyết định uống thêm một viên khác.

——oOo——