Nếu Như Rừng Sâu Có Cổ Tích

Chương 1-6: Hồi ức giống như một người kể chuyện dai dẳng (5)



Editor: sereveur

05

Mọi người đều đang oán trách tôi, họ oán trách tôi đã giết Cung Húc, cho dù tôi chỉ vô ý mà thôi. Nhưng sự thật là sự thật, đúng là Cung Húc chết vì sơ suất của tôi.

Không những họ không thể tha thứ cho tôi mà cả ngay bản thân tôi còn không thể tha thứ cho chính mình.

Tôi không thể nhớ ngày hôm đó tôi về nhà bằng cách nào.

Suốt một tháng tiếp theo, tôi luôn ở trong trạng thái hỗn loạn. Tôi không thể nhớ mình đã trải qua những gì. Bởi vì mỗi khi nghĩ tới chỉ thấy đầu đinh đinh đau nhức, sau đó tim đau, chân tay đau hết cả.

Mẹ tôi sợ hãi đến mức kè kè sát tôi, trông chừng tôi cả ngày lẫn đêm.

Bà ấy nói: "Thập Vũ à, mẹ chỉ có con thôi. Nếu có chuyện gì xảy ra với con, mẹ biết phải làm gì đây? Con là con của mẹ, là trái tim của mẹ. Con không được nghĩ quẩn. Con nhất định phải mạnh mẽ lên!"

Tôi nhìn ngắm khuôn mặt của bà, khuôn mặt vì lo lắng cho tôi mà đã già đi trông thấy, đôi mắt của bà thật trống rỗng và buồn bã.

Tôi đưa tay ra, chạm vào mặt mẹ tôi. Đôi mắt bà run rẩy sợ hãi, rồi bà ấy mở rộng vòng tay, ôm tôi thật chặt.

"Thập Vũ, con có nghe thấy giọng mẹ không? Con có nghe thấy mẹ đang nói chuyện với con không?" Giọng bà ấy vừa lo lắng vừa mừng rỡ, không nói tiếng nào bà ấy vội kéo tôi ra ngoài.

Tôi không biết mẹ đưa tôi đi đâu. Bây giờ đã là mùa thu, mặt đất phủ đầy lá vàng khô héo, nếu giẫm phải chúng sẽ vỡ vụn, giòn tan.

Giống như trái tim tôi, nó đã sớm tan vỡ rồi.

Mẹ và tôi đến bệnh viện, bà đưa tôi đến gặp bác sĩ Trương.

Tôi bối rối suy nghĩ rồi trả lời các câu hỏi một cách máy móc. Tôi không biết tại sao mà mình còn sống, cũng không biết tại sao mình không chết luôn đi.

Đúng vậy, khi đối mặt với những câu hỏi của bác sĩ, tôi đã tự hỏi tại sao mình không chết luôn đi.

Cung Húc vì tôi mà chết, còn tôi lấy tư cách gì mà sống?

"Hạ Thập Vũ, còn sống có đau đớn không?" Đôi mắt hổ phách của bác sĩ Trương dường như có thể nhìn thấu trái tim con người, "Cháu có nghĩ rằng chết đi sẽ tốt hơn không?"

"Cháu thật là một cô gái hư." Bác sĩ Trương đột nhiên ghé đén gần, nhìn thẳng vào mắt tôi, không cho bản thân tôi cơ hội trốn thoát. "Khi cháu chết, cháu sẽ biến mất khỏi thế giới này. Khi đó, tất cả những điều sai trái mà cháu đã làm có lẽ sẽ biến mất cùng với cháu. Chết, phải không? Cháu nghĩ chết là cách trốn thoát tốt nhất. Nhưng nếu cháu chết, người còn sống sẽ ra sao? Những người ghét cháu và những người yêu cháu, họ sẽ ra sao? "

"Phải có ai đó nuôi sống họ chứ? Người ghét cháu cần cháu, người yêu cháu cũng cần cháu. Đừng nghĩ về người khác vội, chỉ nghĩ về bản thân cháu xem. Cháu có thể tha thứ cho chính mình sau khi chết không? Chỉ có sống, cháu mới có thể chuộc lỗi." Vì tội lỗi của mình, chỉ khi còn sống, tôi mới có thể đối mặt với người sống, đó là hình phạt lớn nhất phải không?

Những lời của bác sĩ Trương giống như một chiếc rìu sắc bén đâm vào đầu tôi, xẻ đôi bộ não hỗn loạn của tôi thành một hai nửa rõ ràng như pha lê trong suốt.

Đúng, cái chết có thể là sự giải thoát cho bản thân tôi, nhưng nó không thể giúp tôi chuộc được tội lỗi.

Tôi đã làm một việc quá đáng nhưng lại muốn chết đi, thật là một ý tưởng vô trách nhiệm!

Sống là hình phạt lớn nhất, tôi nhất định phải sống.

Dù có khó chịu và đau đớn đến đâu, tôi vẫn phải sống.

"Cháu có sẵn lòng hợp tác điều trị không?" Bác sĩ Trương hỏi tôi.

Tôi gật đầu một cách máy móc, ông ấy tỏ vẻ hài lòng.

Từ đó trở đi, tôi phải đến bệnh viện mỗi tháng một lần. Tôi không nghỉ học, tôi sẽ tiếp tục đến lớp.

Những lời buộc tội và những cái nhìn căm ghét đó cho tôi biết rõ ràng rằng tôi vẫn còn sống và rằng tôi đã phạm một sai lầm khủng khiếp.

Đây là sự trừng phạt của chính tôi, đây là con đường tôi đã chọn và tôi phải tiến về phía trước.

Tôi phải sống, sống không phải vì một tương lai tươi đẹp mà sống vì một quá khứ tàn khốc.

Tôi không có tương lai, tôi đang sống, chỉ đơn giản là tồn tại, thế thôi.

...

Đã bao lâu rồi tôi chưa nhớ lại những điều này nhỉ?

Được một thời gian dài rồi!

Tôi không dám nghĩ tới, tôi sợ mỗi khi mình nghĩ đến chúng tôi sẽ lại muốn chết.

Tôi không thể chết nên tôi không muốn nghĩ.

Nhưng bây giờ, trước sự chất vấn của Cung Nhã, những sự việc trong quá khứ lần lượt lại phơi bày ra. Chúng không tuân theo ý muốn của tôi, mà tất cả đều lao tới một cách bất ngờ.

Tay tôi nắm chặt những bông hồng trắng, lòng bàn tay bị gai đâm, máu chảy ra nhuộm đỏ các cánh hoa.

"Sẽ không có ai thương hại chị đâu!"

Giọng nói sắc bén của Cung Nhã lại vang lên trên đầu cô.

Tôi quay đầu lại, thấy đôi mắt ươn ướt của Cung Húc trên bia mộ đang nhìn thẳng vào tôi.

Ánh mắt ấy đượm một nỗi buồn không tên.

Tôi mím chặt môi, tiếp tục nhặt những cành hoa vương vãi.

"Bộp——"

Một hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, kéo theo đó là một trận mưa như trút nước.

Cung Nhã cầm ô bước đi nhanh chóng, trong khi tôi vẫn lặng yên ở đó nhặt nhạnh những cành hoa.

Tôi phải nhặt hết chúng.

Cung Nhã nói đúng, tôi không có tư cách đến viếng Cung Húc.

Là do tôi quá phấn khích, làm sao tôi có tư cách gặp cậu ấy chứ?

Tôi không đủ tư cách để gặp cậu ấy.

Tôi không thể để hoa của mình làm bẩn ngôi mộ của cậu ấy được.

Tôi quỳ xuống đất, từ từ nhặt chúng lên. Cơn mưa làm tung bụi mù, nhuộm màu những bông hoa trắng.

Bất chợt, những hạt mưa rơi trên đầu tôi ngưng lại, trước tầm mắt xuất hiện một bàn tay trắng nõn, thon dài chậm rãi nhặt bông hoa lên.

Tôi kinh ngạc ngước lên, nhìn thấy một chàng thiếu niên đang đứng đó.

Cậu ấy mặc áo sơ mi trắng và quần đen, mái tóc đen hơi xoăn tự nhiên và đôi mắt màu hổ phách, một tay cầm ô, tay kia cầm bông hồng trắng.

Cậu ấy đang đứng trước mặt tôi, cách tôi không quá hai bước, đưa tay về phía tôi.

Tôi giật lấy bông hoa, đứng dậy và chạy vụt đi.

Tôi muốn tìm một nơi để ẩn mình, giấu đi từng sợi tóc, từng hơi thở.

Tôi chạy quá nhanh, vội vàng không nhìn rõ bậc thang dưới chân mà bất ngờ vấp ngã, bó hoa ôm trong tay vương vãi khắp nơi.

Trời đang mưa rất to, tầm nhìn của tôi nhanh chóng bị mờ đi.

Mắt tôi sưng tấy, đau nhức, mặt đầy đọng đầy nước, không biết là do tôi khóc hay là do trời mưa nữa. Tôi đưa tay lên lau thật mạnh nhưng không lau hết được.

Tôi tiếp tục nhặt những bông hoa đó lên. Tôi không thể để những bông hoa này ở lại đây, dù chỉ là một cánh hay một chiếc lá.

"Xin chào!"

Chàng thiếu niên gọi tôi từ phía sau.

Tôi không quay đầu lại, ôm bó hoa xấu hổ bỏ chạy.

Cung Nhã đứng dưới mái hiên ở lối vào nghĩa trang lạnh lùng nhìn tôi bằng ánh mắt căm phẫn.

Hãy hận tôi đi, hãy hận tôi mãi mãi, đừng tha thứ cho tôi!

Lý do tôi tồn tại là để chịu đựng sự căm ghét của cô ấy.

Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi!

Tôi biết rằng dù có nói " tôi xin lỗi" bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng đều vô nghĩa, nhưng đâu còn cách nào để bày tỏ cảm giác tội lỗi này ngoài câu "tôi xin lỗi".

Tôi chạy về nhà trong tình trạng ướt sũng. Do vấp ngã nhiều lần dọc đường về mà đầu gối và tay tôi đều trầy xước, những vết thương sớm trở nên trắng bệch vì nước mưa.

Khi về đến nhà, mẹ thấy tôi như vậy liền chạy tới dùng khăn lau khô người cho tôi.

Tôi biết bà ấy đang thấy xót xa cho tôi.

Nhưng, tôi đau đớn như vậy cũng là vì phải sống cho những người yêu thương tôi và những người ghét tôi.

Đầu tôi như muốn nổ tung, còn trái tim tôi như muốn bị xé toạc làm đôi.

"Mẹ ơi, con đau quá." Tôi ôm mẹ, thì thầm: "Con đau quá."

"Không đau nữa, sẽ không còn đau nữa." Mẹ lấy tay vỗ nhẹ lưng tôi, "Thập Vũ, nếu con đau lòng thì cứ khóc đi, khóc thoả thích cũng được."

"Mẹ ơi, con xin lỗi, con thực sự rất đau." Cô đau đến mức không muốn nhìn mặt trời thêm một giây phút nào nữa, đau đến mức muốn nhắm mắt mãi mãi.

"Được rồi, không sao đâu, không sao đâu. Thập Vũ, mẹ ở đây, mẹ ở đây với con." Bà cẩn thận giúp tôi xử lý vết thương.

Tôi nhìn mái tóc bạc trắng mọc trên đầu bà ấy mà lòng càng thêm cay đắng.

Tôi cảm thấy mình thật sự rất tệ, tôi làm cho những người yêu thương tôi lo lắng, làm cho những người ghét tôi không thể nguôi ngoai, tôi không thể chết mà chỉ có thể sống trong đau đớn như thế này.

"Mẹ ơi, tại sao mẹ lại sinh con ra?" Những cây cột chống đỡ tôi cho đến hôm nay sớm đã nứt nẻ, giống như cửa kính vỡ hay mạng nhện chằng chịt, mọi thứ đều đang bắt đầu sụp đổ. "Con phải làm sao bây giờ?"

Lý do sống mà bác sĩ Trương đã tạo dựng cho tôi đang lung lay tột độ.

"Mẹ đưa con đi khám bác sĩ. Đi khám ngay. Đi khám ngay. Đi ngay bây giờ..." Mẹ vừa vội vừa lo lắng.

Tôi không biết bây giờ trông mình thế nào, nhưng không cần phải nhìn, chắc hẳn là khủng khiếp lắm.

Giống như khi Cung Húc chết, lần đầu tiên tôi nhìn vào gương.

Khi nhìn mình trong gương, tôi thậm chí còn không chắc đó có phải là mình hay không.

Người trong gương rất gầy, đôi mắt to đến kinh ngạc, tôi thực sự đã khiến mình trông người không ra người, ma không ra ma.

"Thập Vũ, Thập Vũ, mẹ chỉ có con thôi. Mẹ biết con đau đớn và khó chịu lắm, nhưng cho dù là thế, vì con, Thập Vũ, con phải khỏe lại!"

Mẹ ôm tôi lên xe, rồi nhấn ga phóng thẳng về phía bệnh viện.

——oOo——