Nếu Nhung Nhớ Khôn Nguôi

Chương 11



20.

Trong phòng làm việc rất náo loạn. Hiệu trưởng, trưởng khoa, cố vấn học tập, Cận Tuấn Thần và vài vị khác đều có mặt. Anh ấy nhìn tôi, nhẹ nhàng chớp chớp mắt. Tôi ngây ra, một lát sau mới ngộ ra ý của anh ấy là mọi việc đều đã ổn rồi.

Tôi và Châu Huỷ đứng rất lâu thì thầy cố vấn mới tức giận mở lời: “Châu Huỷ, đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Cái vỏ bọc ngọt ngào đáng yêu của cô ta đã lừa gạt tất cả mọi người. Đối với các bạn cùng phòng rất hào phóng trong một số việc, bình thường cũng rất ngoan hiền. Chỉ khi đối với những người cô ta không thích hoặc những người không thể chung sống hoà hợp với cô ta thì mới lộ ra bộ mặt thật xấu xa của mình.

Châu Huỷ đã sớm bại trận, bây giờ chân tay lộn xộn, cả người run rẩy không chịu nổi.

“Thầy, thầy ơi, em…đây chỉ là ân oán riêng tư giữa em và Từ Hoan Hoan thôi ạ. Đều trách em chưa xử lí được nên đã kinh động đến trường học.” Đắn đo một lúc cô ta đột nhiên nói câu này rất nhanh.

Vẻ tức giận trên mặt thầy hướng dẫn giảm bớt, nói: “Hiệu trưởng, ngài cũng nghe thấy rồi, đây chỉ là việc nội bộ trong ký túc của họ thôi. Hay là…”

“Thầy hướng dẫn!”

Tôi lạnh giọng ngắt ngang thầy ấy: “Ý của thầy là việc Châu Huỷ vu oan em trên diễn đàn, những video lan truyền trên mạng đều là việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hoá không phải không thầy?”

Có vài trường học vì để bảo đảm danh tiếng mà né tránh việc giải quyết vấn đề giữa học sinh, thà rằng để cho người bị hại tự nhận lấy. Bọn họ có thể đơn giản hoá chuyện của tôi nhưng cũng không thể vì thanh danh của trường mà không xử lí nghiêm túc chứ?

Nhất thời vẻ mặt của thầy hướng dẫn rất khó coi, ném cho tôi một ánh mắt cảnh cáo để tôi im miệng.

Tôi cứ không đấy.

Ngay lúc đang muốn nói tiếp thì Cận Tuấn Thần đã đẩy đẩy gọng kính vàng, bình tĩnh nói: “Thầy Đoạn, cách xử lí này của thầy có chút không thoả đáng. Tôi là người giám hộ của bạn học Từ, những hành động của bạn học Châu đã mang đến cho cô bé nhà tôi phiền phức rất lớn, tôi vẫn mong nhà trường có thể một lời giải thích hợp lí hơn.”

Vốn tưởng Cận Tuấn Thần đến đây để xem kịch, không ngờ đến sẽ nhúng tay vào. Lần này thầy hướng dẫn đã có chút không biết làm sao. Cận Tuấn Thần là giáo sư được nhà trường trả giá cao mời về, những nghiên cứu khoa học anh ấy nắm trong tay một khi thành công liền có thể mang trường lên một tầm cao mới.

Vậy nên nhà trường không khỏi phải cẩn trọng. Miệng tôi cười muốn toác đến cả mang tai. Cái cảm giác có chống lưng này đã thật đấy!

Quả nhiên, giây tiếp theo hiệu trưởng liền nhả lời vàng ngọc: “Giáo sư Cận, cậu yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện này thoả đáng.”

Hiệu trưởng nói tiếp: “Phẩm chất của Châu Huỷ bại hoại, hãm hại bạn học mang lại tiếng xấu cho trường, buộc thôi học.”

Mặt Châu Huỷ xám xịt, tuyệt vọng ngã ngồi xuống đất. Lời này vừa định thì cơ hội cá ch.ết lưới rách của cô ta cũng tan thành mây khói.

Lúc đi ngang qua tôi còn bổ sung thêm một câu cho cô ta nghe: “Bạn học Châu ơi, đừng quên trả lại tiền nhé!”