Nếu Nhung Nhớ Khôn Nguôi

Chương 13



23.

Tôi mua luôn vé máy bay tối hôm đó, Cận Tuấn Thần đưa tôi đến sân bay. Khi qua chốt an ninh, tôi muốn nhận lấy vali hành lý từ tay anh ấy nhưng anh ấy lại giữ chặt trong tay.

“Sao vậy?” Tôi hỏi.

Đôi mắt đen của Cận Tuấn Thần tĩnh lặng nhìn tôi, trong mắt tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ: “Nghỉ hè có trở về không? Tôi đi đón em.”

“Không đâu, tôi còn phải chuẩn bị thi nữa.”

Đời của ông ngoại vì để tránh loạn mà phải chạy ra nước ngoài. Mẹ tôi là Hoa kiều nhưng bố tôi lại là người Hoa chính gốc. Vì lòng yêu nước mãnh liệt của ông ngoại nên tôi và em trai không nhập quốc tịch nước ngoài. Chỉ là chúng tôi từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, khác biệt là không bị văn hoá trong nước ảnh hưởng quá nhiều.

Nghe thấy lời tôi nói, khuôn mặt của Cận Tuấn Thần có nét thất vọng lướt qua. Tôi âm thầm dùng lực liền lấy được vali hành lý từ tay anh ấy. Tôi không hiểu được thâm trầm tĩnh lặng trong mắt anh ấy, muốn trực tiếp bước đi nhưng lại thấy có chút không phải phép.

Do dự một chút, tôi hỏi anh ấy: “Chú còn có việc gì không?”

Cận Tuấn Thần lắc đầu: “Hết rồi.”

“Ò, vậy tôi đi đây.” Sau đó tôi xoay người rời đi.

Đã đi được khá xa nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng vẫn luôn dõi theo tôi, trong sân bay này người đến người đi nhiều vô kể. Quay đầu, bóng dáng thẳng tắp như cây tùng của Cận Tuấn Thần quả nhiên vẫn rất nổi bật trong biển người.

Có chút mất mác trong lòng. Điều mà tôi chờ đợi hình như chẳng có cách nào nói thành lời. Đợi đến lúc tôi học xong tiến sĩ về nước, có lẽ Cận Tuấn Thần đã kết hôn sinh con rồi. Anh ấy lớn hơn tôi tròn trĩnh 8 tuổi.

Lúc nhỏ tôi xem anh ấy như người anh đáng tin, cả ngày cứ theo sau mông anh ấy gọi anh ơi, đòi ôm, đồi hôn còn muốn gả cho anh ấy nữa. Bước vào thời kì thanh xuân, sự rung động nơi trái tim càng rõ ràng hơn.

Nhưng mà Cận Tuấn Thần chẳng còn thân thiết với tôi như lúc nhỏ nữa, có lúc tôi tình cờ nghe thấy mọi người đùa: “Hoan Hoan từ nhỏ đó rất thích Tuấn Thần rồi, nếu không phải có bối phận ngăn cách thì chọn làm con dâu nuôi từ bé cũng không tệ đâu.”

Anh ấy lúc đó đã học xong, sự nghiệp cũng đã có thành tích. Nghe thấy vậy chỉ cười khổ: “Ba, Hoan Hoan chỉ là một đứa bé thôi.”

Đứa bé sao?

Lúc đó tôi đã 18 tuổi rồi nhưng trong mắt anh ấy vẫn chỉ là một đứa bé, một người vãn bối mà thôi. Giấc mơ của tôi liền tan thành mây khói.

Sau đó Cận Tuấn Thần nhận lời mời của đại học trong nước, tuổi còn rất trẻ đã trở thành giáo sư. Ý của ba mẹ tôi lúc đó là muốn tôi cùng về, học xong ba năm cấp ba lại thi vào đại học trong nước. Do đã bôn ba ở nước ngoài quá lâu nên mong muốn được quay về nước của họ càng mãnh liệt.

Thế nhưng tôi lại tự viết thư gửi cho học sinh của ông ngoại, cũng là người thầy hướng dẫn bây giờ của tôi mong được ông ấy thu nhận. Thầy ấy rất sảng khoái, cũng toàn lực bồi dưỡng cho tôi. Từ ngày hôm đó về sau, trong vòng 4 năm tôi đều trốn Cận Tuấn Thần, không muốn gặp mặt anh ấy.

Đại khái là do duyên phận giữa tôi và anh ấy chỉ đến bước này mà thôi. Tôi thở dài một hơi, xoay người bước lên cửa máy bay.