Nếu Nhung Nhớ Khôn Nguôi

Chương 3



5.

Một đoạn thời gian sau, sự ghét bỏ của Châu Huỷ đối với tôi bày cả ra mặt. Mỗi lần tôi về ký túc cô ta đều sẽ âm dương quái khí một trận. Tôi nhịn cô ta: “Có bản lĩnh ở đây làm mình làm mẩy với tôi còn không bằng nghĩ cách trả tiền cho tôi sớm chút đi.”

Còn sau khi thẻ ngân hàng của em trai đã bị khoá thì nó cũng mất đi nguồn thu nhập. Cho dù vậy thì Châu Huỷ vẫn nói bóng gió trước mặt em trai về chuyện bạn cùng phòng mới đến ức hiếp cô ta.

Em trai lên tiếng bất bình: “Chị, chị nhẫn tâm với em thì cũng được nhưng không cần phải phát hoả lên người Huỷ Huỷ đâu. Hơn nữa, sau này khi cô ấy đã gả vào nhà mình thì cũng thành chị em với chị, không cần làm cho quan hệ trở nên tệ đến vậy đâu mà.”

Đây chính là điển hình của cái loại khôn nhà dại chợ, cách xử lý của tôi rất đơn giản mà hiệu quả - xoá bạn rồi block luôn.

Từ đó về sau, em trai cũng không còn thổi gió bên tai tôi nữa. Đồng thời tôi cũng càng có thêm nhiều thời gian dành cho việc thí nghiệm, xong càng sớm thì ra nước ngoài càng sớm.

Ngày hôm đó, vừa bước ra khỏi phòng thí nghiệm thì trời liền đổ mưa to, tôi lại không mang theo dù. Lướt lướt danh sách bạn bè, trong trường này tôi cũng không quen biết quá nhiều người, cái vấn đề gọi ai đến đón này thật sự rất đau đầu.

Em trai sao? Đã sớm bị Châu Huỷ dẹo đến thất điên bát đảo, không phân biệt nổi đông nam tây bắc rồi.

Lúc thất thần, ánh đèn đường đột nhiên mờ đi, có một cái dù được đưa đến che trên đầu tôi.

“Chú hai?” Đối diện là một gương mặt nho nhã anh tuấn.

Người đến có dáng đứng tao nhã, tay áo sơ mi trắng được xắn đến khuỷu tay, để lộ ra một đoạn cánh tay màu lúa mì khoẻ mạnh.

“Ừm,” Anh ấy đẩy đẩy mắt kính, giọng điệu lười biếng, “Quay về rồi sao không nói với tôi một tiếng?”

“Ừm…”

Quá khứ giữa tôi và Cận Tuấn Thần có chút khó nói. Nếu không nhờ vào lần trao đổi này cộng thêm lòng hiếu kì về bạn gái của em trai thì có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng quay về đây nữa.

Cận Tuấn Thần vẫn hành xử ổn trọng giống như lúc trước, thấy tôi không muốn trả lời cũng chẳng ép tôi. Tôi được anh ấy che chở kín như bưng, một giọt nước mưa cũng không chạm được vào vạt áo.

Sau khi ngồi lên xe thì một bầu không khí ngượng ngùng bao trùm lên. Còn đang theo thói quen cầm lấy ngón tay, suy nghĩ làm sao để phá vỡ sự cứng ngắc này thì anh ấy đã mở miệng nói trước: “Bây giờ đi tham dự bữa tiệc với tôi trước, sau đó tôi sẽ đưa em đến chung cư của tôi.”

“Ò.” Tôi nhỏ giọng đồng ý một câu, tôi cũng không có can đảm để từ chối.

Cận Tuấn Thần đưa tôi đến một bữa tiệc tư nhân, không nghĩ đến tôi có thể gặp phải Châu Huỷ ở chỗ này.

Lúc đó cô ta đang ăn mặc hở hang dạng chân ngồi trên đùi một phú nhị đại, thân mật ôm lấy cổ anh ta, ánh mắt yêu kiều quyến rũ, đôi môi đỏ mọng từ từ nhích lại gần. Những người đang xem kịch xung quanh la hét ầm ĩ.

Bầu không khí ái muội đó bị tiếng đẩy cửa bước vào của chúng tôi cắt ngang.

6.

Cả đám người nhìn thấy Cận Tuấn Thần bước vào liền bị doạ đến đứng hết cả lên. Châu Huỷ cũng bị phú nhị đại hất một cái nằm xuống cả đất nhưng vẫn duy trì một tư thế rất táo bạo và mê hoặc.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi liền sửng sốt, các loại biểu tình trên mặt thay phiên nhau biểu lộ sự ngạc nhiên của cô ta. Tôi chỉ cười nhạt, không có thêm biểu cảm gì khác.

Một màn nóng bỏng vừa rồi thật khiến cho người ta muốn chảy cả máu mũi. Chỉ tiếc là dừng lại quá nhanh, tôi còn chưa kịp cầm điện thoại ra chụp lại nữa. Nhân viên phục vụ tiến đến giúp chúng tôi gấp dù lại gọn qua một bên.

Đợi Cận Tuấn Thần ngồi xuống, các kiểu phú nhị đại phô trương người nào người nấy đều lộ ra vẻ ngoan ngoãn lấy lòng.

“Anh hai.”

“Chú hai.”



Thân phận của Cận Tuấn Thần trong phòng này rất vi diệu bởi vì anh ấy là con sinh muộn của ông Cận, có người gọi anh có người gọi chú. Lúc nhỏ tôi thích nhất là ôm đùi anh ấy gọi anh ơi, suốt ngày cứ đòi hôn, miệng cứ bi bô bi bô nói muốn gả cho anh ấy.

Sau này lớn một chút rồi mới biết theo bối phận thì tôi phải gọi anh ấy một tiếng chú mới đúng. Thôi bỏ đi, không nhắc nữa.

Cận Tuấn Thần nhìn một vòng, thuận miệng nói: “Ngồi xuống hết đi.”

“Dạ.” Những người xung quanh lo lắng ngồi xuống.

Tôi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh ấy, không nói gì. Anh ấy cầm lấy bình rượu đỏ trên bàn tự rót cho mình một ly, thản nhiên nói: “Mắt nhìn phụ nữ của các chú ngày càng tệ rồi, rác nào cũng nhặt.”

Ở hiện trường trừ tôi ra thì cũng chỉ có Châu Huỷ là nữ, dùng đầu ngón chân cũng biết anh ấy đang ám chỉ ai.

Cái tên phú nhị đại lúc nãy còn ôm Châu Huỷ định hôn mặt đỏ lên, cúi thấp đầu: “Chú hai, cháu không dám nữa.”

Biểu cảm của Châu Huỷ như ăn khổ qua vậy, rất khó coi. Nhịn không được sự uỷ khuất như thế liền vội nhặt tấm thảm dưới đất lên che lại những nơi bị lộ, đẩy cửa chạy đi. Trước khi đi còn không quên hung hăng liếc tôi một cái.

Làm như người hại cô ta nhục nhã đến mức này là tôi vậy.