Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 43



Cô quên mất cùng Giang Dực ở trong gian phòng trong đợi bao lâu, cuối cùng bọn họ vẫn trầm mặc, mỗi một lần nhịp tim nhảy lên đều rung động mãnh liệt ở trong gian phòng đó , ai cũng không có nói thêm một câu, quả thật cũng không cần phải nói rõ ràng, chuyện xưa nên hạ màn kết thúc vào lúc này rồi. Anh là người giúp đỡ nhà họ Hạ đối phó ông nội cô, bạn gái trước của anh là Hạ Ngữ Tiếu - con gái Hạ Tông Vân, nhất định giữa bọn họ không có cách nào vượt qua khoảng cách.

Nếu nói số mạng cô vẫn không tin, hiện tại không thể không tin, có vài thứ, tại chú định sâu xa ở bên trong, ai cũng chạy không thoát, ai cũng không cải biến được định mệnh kết cục chuyện xưa.

Mà cô và Giang Dực, cũng chỉ có như vậy.

Tô Tử Duyệt trở lại bên cạnh ông nội thì ông còn nháy nháy mắt về phía cô, "Thật ra thì ông nội còn có thể chờ một lát nữa."

Trên mặt ông Tô mang một tia hài hước, để cho khuôn mặt già nua của ông cũng khẽ sinh động , xem ra ánh mắt của cô tràn đầy từ ái. Ngay sau đó Tô Tử Duyệt đã hiểu, ông nội biết cô và Giang Dực vừa mới gặp mặt, nhìn bộ dáng ông nội, giống như tình cảm giữa cô và Giang Dực còn tốt vậy, đã nông nổi đến đàm hôn luận gả. Một cái phiền toái lại tới rồi, cô phải nói như thế nào cho ông nội, cô không chỉ muốn cùng Giang Dực chia tay, còn muốn phá bỏ đứa bé trong bụng mình.

Tàn nhẫn cỡ nào, cô chỉ suy nghĩ một chút, đều cảm thấy khó chịu và đau đớn.

"Ông nội." Cô kéo ra một nụ cười khổ, may mắn hôm nay trang điểm khiến ông nội liếc mắt cũng không thấy sự khác thường của cô.

Cô khoác cánh tay ông Tô, ở trong lòng chống đỡ không nổi , lại lần nữa có động lực, cô phải kiên cường, cho dù vì ông nội, cũng phải kiên cường đi lên.

Lúc chuẩn bị rời đi, ông Tô vỗ vỗ tay của cô, "Không nói lời từ biệt với Giang Dực sao?"

Cô lắc đầu một cái, cũng không quay đầu lại. Lúc này ông Tô không khỏi nhìn cô, ngay sau đó vừa liếc nhìn Giang Dực đứng ở cách đó không xa, một phát mang theo cô lên xe. Bên trong xe không khí có chút nặng nề, bây giờ cô thật không cách nào nói đùa, dù cô vắt hết óc muốn nói ra một truyện cười để chọc ông cười, nhưng không có cách nào, giờ phút này cô không làm được.

"Tiểu Duyệt, vừa mới xảy ra chuyện gì?" Ông nội than thở mở miệng, tựa như có lẽ đã đoán chừng mới vừa rồi cô gặp được rất nhiều điều không vui, hơn nữa hình như ông thấy được Hạ Ngữ Đình đi về phía cô.

"Ông nội. . . . . ." Cô cắn môi, "Năm đó cha con. . . . . ." Từ đầu đến cuối cô không có biện pháp kêu người đàn ông kia là ba, tâm lý không tiếp thu nổi, "Và mẹ Hạ Ngữ Đình ở chung một chỗ, vì sao ông nội phải phản đối mãnh liệt như vậy?"

Ông Tô toàn thân chấn động, hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ hỏi cái vấn đề này.

Tô Tử Duyệt lại tự nhiên tiếp tục mở miệng, "Con hiểu rõ, đó là bởi vì ở trong lòng ông nội, người của nhà họ Hạ đều là kẻ thù của nhà họ Tô chúng ta, mà cha con lại lựa chọn cùng người của nhà họ Hạ yêu nhau, như vậy cha chính là một người phản bội, đối với người phản bội, nhất định không thể chùn tay. . . . . . Ông nội là một người cường ngạnh như thế, vậy vì sao nguyện ý để cho con và Giang Dực ở chung một chỗ?"

Ông Tô cau mày, cả khuôn mặt như khe rãnh lần lượt thay đổi, vốn phong cách sắc bén biến thành chán nản, chỉ là một người già dãi gió dầm sương mà thôi, "Tiểu Duyệt, con biết cái gì?"

"Nên biết đều biết, công ty biến thành như vậy, nguyên nhân có Giang Dực chứ?"

"Người nào nói cho con?" Con gái của con tiện nhân Hạ Thiến Vân kia?

Đột nhiên ông nội tức giận.

Tô Tử Duyệt lập tức lấy tay của cô vỗ phía sau lưng, "Ông nội đừng nóng giận, nếu không con sẽ khó chịu. . . . . ." Cô không muốn đem chuyện kéo một kéo hai, đã quyết định cùng Giang Dực chia tay, vậy thì phải qua cửa ải ông nội này, " Giang Dực tính ra, cũng nên coi như kẻ thù của chúng ta đi, năm đó ông nội không chịu thành toàn cha và con gái nhà họ Hạ, hiện tại cũng không cần thành toàn con... không cần ông nội vì con hy sinh gì, không cần."

Mắt ông Tô đỏ lên, bắt tay của cô, mà tay của ông lại đang khẽ lay động.

Cô không biết mình nói tất cả những thứ gì, hình như một mực nhấn mạnh lặp đi lặp lại, cô và Giang Dực không thể nào, vẫn nói rất nhiều rất nhiều. Mà cũng lần đầu tiên ông nội nói cho cô biết, năm đó ông tang con có bao nhiêu khổ sở.

Cô khiến ông nội đừng lo lắng cho cô, cô sẽ bảo vệ tốt bản thâm, cũng sẽ phụ trách với tương lai mình, mà mặt khác đổi thành không cần hợp tác cùng Giang Dực, công ty nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó, dù đi về phía phá sản, cũng không có quan hệ, cô có thể nuôi ông nội cả đời, cô chỉ cần nguyện ý cố gắng, cũng có thể bán ra không ít tranh vẽ. . . . . .

Cô cứ như vậy nói xong, không sợ nói làm phiền người khác làm, tuyệt không dám dừng lại, chỉ cần không dừng lại, cũng sẽ không khổ sở.

*************************************************

Tô Tử Duyệt biết mình quyết định rất chính xác, cô nói việc này cho ông nội, cũng nói cho ông nột, tất cả đều là quyết định của cô không liên quan với Giang Dực, mặc dù ông nội không có tỏ thái độ, cô lại biết, ở trong lòng ông nội, chuyện làm lúc trước với Giang Dực, vẫn còn canh cánh trong lòng.

Ông nội khó chịu nhất , chỉ là cô định bỏ đứa bé mất mà thôi. Nhưng cô đưa ra lý do rất tốt, đứa bé giữ lại làm cái gì? Nhiều ảnh hưởng lần sau cô lập gia đình, cô phải che giấu tốt, không để cho người khác biết cô mang thai, như vậy cô có thể cứ yêu theo lẽ thường cứ kết hôn sống chết theo lẽ thường. Cô tích cực với cuộc sống trước mặt như thế, ông Tô trừ than thở bên ngoài, cũng làm không được gì.

Tô Tử Duyệt lại cùng Giang Dực gặp mặt một lần nữa, ở một nhà ăn lấy lưu ly làm chủ đề phòng ăn, thật lâu trước trong lúc vô tình cô phát hiện nhà ăn này, lúc ấy cô nghĩ, ngồi ở đây chính là phòng ăn cơm, nhất định cảm giác đặc biệt tốt, đồ vật màu u lam trang trí trên trần nhà, từ lam đậm thay đổi dần đến màu tường trắng, dùng lưu ly làm thành từng cái đèn treo nhỏ, còn hữu dụng làm thành từng cái chén lưu ly, tinh xảo lại lộ ra mấy phần hơi thở lãng mạn. Thật lâu trước, cô nhìn thấy nhà ăn này thì nghĩ tới cô và Giang Dực chia tay thế nào, sẽ tới nhà ăn này.

Chỉ là khi đó bất cứ như thế nào cô tìm đều không được địa điểm tiệm ăn này, hôm nay lại nhớ tới , nhưng đột nhiên đi tìm, phù hợp tính toán của cô, lúc cùng Giang Dực chia tay, ở nơi nhà ăn này.

Cô vẫn luôn cho là, một đôi tình nhân chia tay, vẫn phải giữ vững tư thái tốt đẹp , như vậy gặp mặt cũng không trở thành lúng túng hoặc giương cung bạt kiếm. Mà một loại nghi thức chia tay, cũng tôn trọng với một đoạn tình cảm .

Tô Tử Duyệt kêu không ít món ăn, cô thích xem các loại ngói lưu ly xanh khác nhau, có điểm giống những thứ đứng hàng cao vị người lúc ăn cơm thấy trong truyền hình vậy, một bàn lớn món ăn, mỗi món ăn trong chén đều có được ngụ ý khác nhau.

So sánh với khẩu vị của Giang Dực, khẩu vị của cô hiển nhiên tốt hơn nhiều, thỉnh thoảng cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, anh chỉ mặc một áo sơmi màu xám tro, ống tay áo khẽ cuốn lên, không thêm trạng thái như thế, lại làm cho trên người anh không kiềm chế được nhiều hơn mấy phần, hợp với tướng mạo anh, đôi mắt càng thêm sâu sắc, cô gái ở vài bàn gần đây đều quan sát anh, mà anh thì làm như không thấy.

Tô Tử Duyệt có thói quen sau khi ăn xong một lát, mới mở miệng nói chuyện, trong bụng có chút đồ, mới có tâm tình tốt để nói chuyện, "Đây là lần cuối cùng chúng ta ở chung một chỗ ăn cơm, anh thật không chịu ăn?"

Sau khi nghe lời của cô, anh càng không có kích động cầm đũa lên.

Bộ dáng này của anh, thành công để cho cô cũng không còn thèm ăn bao nhiêu, cô buông đũa xuống, "Em nghiêm túc, không có nhân tính, cũng không phải phát giận. . . . . . Em muốn cùng anh chia tay, không có ý định ở cùng với anh, về phần nguyên nhân, đại khái anh rất rõ ràng."

"Cứ như vậy muốn thuyết phục anh?"

Cô lắc đầu một cái, "Không phải, hôm nay em chính là tới nói chuyện cho anh biết."

Hình như cô thật sự có hứng thú kể chuyện xưa, theo tính tình từ từ nói . Đầu tiên theo thứ tự thời gian, nói từ bà nội của cô, bà nội của cô bị người của nhà họ Hạ đụng chết, người của nhà họ Hạ khăng khăng ngoài ý muốn, nhưng kỳ thật không phải, bà nội vốn không có chết, nhưng bọn người họ Hạ đụng một lần còn chưa đủ, lại đụng lần thứ hai, vì vậy bà nội đã bị chết ở trong tay bọn người họ Hạ. Sau đó là tình yêu của cha cô và Hạ Thiến Vân, đã gặp phải người hai nhà phản đối mãnh liệt, nhưng bọn họ chính là muốn yêu nhau, chính là muốn ở chung một chỗ. . . . . .

Sau đó dưới sự bức bách của ông nội, cha cô cưới mẹ của cô, nhưng cha cô còn yêu Hạ Thiến Vân, cho nên phải làm gì đây, bọn họ quyết định tự sát, mà cha của cô hiếu thuận cỡ nào, trước khi chết để lại t*ng trùng của mình. . . . . . Vẫn cho nhà họ Tô bọn họ lưu lại đời sau.

Cô nói tới chỗ này thì khẽ cười khổ, "Giang Dực, anh hỏi em có tâm hay không, giống như em vậy từ một t*ng trùng của người chết kết hợp mà thành người, có lẽ thật không có tâm."

Cô sinh ra cũng chưa được có cha, mẹ cũng buồn bực không vui, cô chính là do ông nội thương yêu lớn lên. Tại sao cô có thể vào thời điểm này, đi làm chuyện tổn thương ông nội?

Cô và Giang Dực ở chung một chỗ, hành vi này sẽ giống cha cô năm đó yêu Hạ Thiến Vân.

Cô vẫn nhớ lại những thứ trải qua kia, mẹ buồn bực không vui, ông nội càng ngày càng trầm mặc ít nói, đúng rồi, còn có mối tình đầu của cô, cũng bị Hạ Ngữ Đình phá hư.

Cô nói xong lời cuối cùng, ngay cả mình cũng không nhịn được thở dài, mới vừa rồi cô là tổng kết, ân oán tình cừu nhà họ Hạ và nhà họ Tô, "Anh xem, hai nhà chúng ta lần này coi nó như ân oán, tại sao em vẫn có thể cùng anh ở cùng nhau?"

Mệnh trung chú định không có thể, lời nói nghịch trời, sẽ gặp nguyền rủa.

"Tô Tử Duyệt." Âm thanh của anh tỏ ra vô lực, "Em không thể không công bằng với anh như vậy."

"Công bằng? Vậy số mạng em công bằng sao? Ai có thể đối đãi công bằng với em?"

Cô nhìn bàn đầy chén ngọc lưu ly, đột nhiên cảm thấy cũng chẳng qua như thế, thật ra thì so sánh hơn thế, thủy tinh và thủy tinh thật ra thì sẽ đáng yêu hơn.

Anh trầm mặc, ngẩn người nhìn chằm chằm cái chén trên bàn, đó là một cái chén màu xanh thay đổi dần, miệng chén màu xanh, đáy chén màu trắng, màu sắc trình tự rõ ràng, hợp với món ăn màu xanh bên trong, mang theo hào quang mê hoặc. Anh chợt ngẩng đầu, "Em biết em rời anh đi sau sẽ đối mặt những thứ gì không?"

Cô nhìn anh không nói.

"Ông nội sẽ cực khổ hơn, sẽ mỗi ngày đối mặt với nợ ngân hàng, sẽ không ai nguyện ý cho một phân tiền đầu tư, mỗi ngày các nhân viên sẽ làm khó dễ ông nội em. . . . . . Không qia được bao lâu, sẽ tư không gán nợ." Âm thanh anh rõ ràng nói ra một câu như vậy, trong ánh mắt lại bao hàm chút thứ khác.

"A, vậy thì thế nào đây? Có người cảm thấy đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp là hạnh phúc, em cảm thấy được chỉ cần thân thể ông nội khẻo mạnh, đó chính là hạnh phúc của em." Cô nghe được anh nói, không có khả năng thờ ơ được, chỉ là cô đã ra quyết định, hơn nữa không có ý định hối hận, vì vậy những thứ uy hiếp này, cô liền có thể coi thường.

Anh nở nụ cười, giống như cười nhạo cô ngu ngốc, có lẽ còn không hiểu được hàm nghĩa trong lời anh mới nói vừa rồi đến tột cùng là hậu quả gì..

"Em sẽ phải hối hận."

"Có lẽ vậy! Chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay." Cô ngừng một chút, còn nhìn anh, "Ngày mai em đi bệnh viện. . . . . ."

Anh nghe đến lời của cô..., trên bàn tay mạnh mẽ dùng lực, móng tay lại quẹt một phát dấu vết trên bàn, "Tô Tử Duyệt, em. . . . . ."

"Giang Dực, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, anh trân trọng, mà em cũng sẽ cố gắng hạnh phúc." Cô từ từ đứng dậy, nhìn vẻ mặt của anh bình tĩnh vô ba, cô thật cùng người đàn ông này tách ra, chân chính tách ra, "Hẹn gặp lại."

Tác giả có lời muốn nói: tác phẩm mới "Yêu hận triền miên", hi vọng mọi người có thể ủng hộ nhiều hơn!