Nếu Yêu Anh Là Sai, Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời (Yêu Lại Từ Đầu)

Chương 276: Vì người đàn ông cô yêu



Cô khẽ gật đầu: “Được, vậy phiền cô rồi”

Nữ phiên dịch rửa tay, đập trứng một cách điệu nghệ: “Tôi là Bạch Oanh”

“Bạch Oanh” Thời Ngọc Minh gọi một tiếng, biểu thị mình đã nhớ rõ: “Chào cô, tôi là Thời Ngọc Minh.”

“Đúng là một cái tên hay.”

“Cảm ơn, là bố đặt cho tôi đấy”

“Bố cô chắc chắn rất thương cô, mới đặt cho cô một cái tên ý nghĩa như vậy.”

“Đúng vậy, ông ấy thương yêu tôi nhất”

“Ngày các người kết hôn, là do ông ấy khoác tay cô bước lên giáo đường sao”

Thời Ngọc Minh đang cắt một quả dứa: “Ông ấy… đã qua đời nhiều năm nay rồi.”

“A… tôi xin lỗi”

“Không sao,’ Thời Ngọc Minh cười nói: “Còn cô, nghe cô nói tiếng phổ thông rất chuẩn, chắc là sống ở đây từ nhỏ hả, sao lại đến châu Phi? Người nhà cô cũng ủng hộ cô sao?”

Bạch Oanh dang hai tay ra: “Bởi vì Alexander cho tôi rất nhiều tiền, hơn nữa người nhà tôi cũng không quan tâm tôi đang ở đâu, đang làm gì. Trứng này là chiên hả?”

“Cũng được.”

“Thịt chua xào dứa thì sao? Có cần xào dứa trước không?”

Thời Ngọc Minh nói: “Món này phức tạp hơn. Đầu tiên cắt thịt thành từng lát, ướp gia vị, bột bắp rồi chiên trên chảo, phải chiên hai lần thì thịt mới giòn và ngon. “

“Phức tạp thật, sau đó?”

"Sau đó chuẩn bị nước sốt, cho vào chảo chiên lên rồi thêm bột canh vào, đợi đến khi nước canh đặc sệt thi cho thịt vừa chiên vào, cuối cùng cho dứa vào”

Bạch Oanh nghe cái trình tự phức tạp này thì đau đầu: "Trời ạ, món ăn Trung Hải Tắc rối thật.”

"Không sao, không rắc rối đầu, trước đây tôi thường hay làm” "Thường hay làm?”

"Ừ" Thời Ngọc Minh gật đầu: “Vì chồng tôi bị đau dạ dày nên tôi luôn chọn những món không cay này cho anh ấy, hay đổi cách nấu cho anh ấy. Hơn nữa, anh ấy rất kém ăn, không thích ăn gừng, chỉ mùi tỏi cũng không chịu nổi, làm món ăn Trung Hải mà không dùng hành tỏi gừng, đúng là làm khó đầu bếp mà. “

“Vậy thì cô giải quyết như thế nào?”

“Cứ chọn những món có mùi không nặng, tươi ngọt một chút, anh ấy tương đối thích ăn cá, trước đây tồi còn dùng những gia vị khác nhau làm ra được hơn hai mươi món cá…”

Đang nói giữa chừng, đột nhiên cô dừng lại: “Có phải tôi nói nhiều lắm không?”

Bạch Oanh lại nói: “Vừa nãy tôi vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng bây giờ tôi khá chắc chắn rằng cô và.Jun thực sự là một đôi. Món thịt xào ớt cay dường như cô thường không hay làm lắm, nhưng món thịt xào dưa chua phức tạp như thế này thì lại rất kiên nhẫn và tỉ mỉ, có thể khiến một người phụ nữ phí tâm phí sức vào nấu nướng như vậy chỉ có một lý do duy nhất… chính là vì người đàn ông cô ấy yêu. “

Thời Ngọc Minh ngây người ra cười: “Cô quả nhiên là tới thăm dò”

Bạch Oanh không đồng ý: “Được người ta ủy thác thì phải cố gắng chứ, không giấu gì cô, Jun lần này kết hôn nhanh như: vậy, những người biết anh ta ai có thể tin được chứ? Alexander thật sự lo lắng anh ta sẽ vì lần hợp tác này mà tìm một người phụ nữ biết nghe lời tới cho xong chuyện, lần này ông chủ lớn như vậy từ châu Phi xa xôi bay tới đây, cũng không gọi anh ta một tiếng, đột nhiên tới thăm như vậy, chính là muốn xem thử chuyện anh ta kết hôn rốt cuộc là thật hay là giả. “

Thời Ngọc Minh vẫn còn cảm thấy hơi khó hiểu: “Alexander thực sự coi trọng việc kết hôn và chưa kết hôn đến vậy sao?”

“Đúng; Bạch Oanh gật đầu: “Anh ta từ nhỏ lớn lên trong một đống đá quý, theo anh ta, mỗi viên đá quý được chế tác.

thành một món phụ kiện đẹp đều có linh tính của nó. Nếu nó đơn giản được coi như một món đồ hàng hóa, làm công cụ kiếm tiền, anh ta tuyệt đối sẽ không lấy số đá quý đó ra, có nhiều tiền đi nữa cũng không được. Cho nên anh ta hi vọng, người lấy được số đá quý này, ít nhất cũng phải biết trân trọng, biết yêu, có trách nhiệm, chứ không phải chỉ đơn giản là một thương nhân vì lợi ích. “

Thời Ngọc Minh đột nhiên nhớ đến cuộc nói chuyện của cô với Phong Đình Quân.

Bây giờ anh… dường như đã thực sự khác so với con người cô biết trước đây, anh đã thay đổi rất nhiều, mặc dù ngoại hình vẫn vậy nhưng cách tiếp cận mọi thứ của anh có vẻ cực đoan hơn và dứt khoát hơn.

“Các người ở trong này nói xấu gì tôi đấy, nói đến mức vui vẻ như thế?” Phong Đình Quân gõ cửa và thu hút sự chú ý của hai người phụ nữ.

Bạch Oanh quay lại nhìn anh ta, nói: “Jun, anh thật sự có phúc “Sao đột nhiên lại nói như vậy?”

“Bà xã của anh, thật sự rất là yêu anh”

Sắc mặt của Phong Đình Quân có chút thay đổi, khi anh nhìn Thời Ngọc Minh, cô dường như chẳng có phản ứng gì, vẫn giữ thái độ đó mà thực hiện từng bước nấu ăn, anh có chút không tin hỏi: “Sao cô nhận ra được?”

“Làm món ăn cho anh đó.”

“Nấu ăn là ông tôi yêu cầu”

Bạch Oanh cáu kỉnh nói: “Nấu ăn là do ông anh yêu cầu, nhưng bà xã anh lại quyết định nấu một món ăn đặc biệt phức tạp cho anh, chỉ là vì nghĩ cho cái dạ dày của anh. Còn nữa, món này tôi thấy rất là phiền phức, vậy mà cô ấy lại chẳng than nữa lời, hơn nữa anh nhìn cô ấy đi… thành thục thế kia, vừa nhìn là biết thường hay nấu rồi. “

Phong Đình Quân lướt qua Bạch Oanh nhìn Thời Ngọc Minh đang đứng bên trong.

Tôi thấy cô ấy thái miếng thịt rất thạo, tẩm ướp gia vị, bọc trứng, chấm bột bắp, bên cạnh còn có nước chấm và dứa cắt sẵn nữa, kỳ thực những cái này đều là những nguyên liệu đơn giản, chỉ có câu nói này, lại mở ra một cảnh tượng rất lớn, chỉ thấy cảnh tượng này thì biết trình tự phức tạp thế nào.

Anh nhớ lại một lúc, trong ấn tượng của anh, Thời Ngọc Minh là công chúa nhỏ của nhà họ Thời, là cô con gái nhỏ được bố cưng chiều hết mực nâng như nâng trứng, lúc đầu sống cùng nhau cũng đều là anh hầu hạ công chúa.

Công chúa xuống bếp?

Anh chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Có lẽ … khi ở cùng người đàn ông đó, mới biến thành như thế chăng.

Ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh chưa từng được ăn cơm cô nấu, người đàn ông kia đúng thật là may mắn.

Trong tim anh đột nhiên nhói lên một cơn đau âm ï, nhưng nhiều hơn là nỗi buồn và sự ngưỡng mộ.

Chỉ cần vài tháng mà người đàn ông đó có được tất cả những gì anh muốn trong cuộc đời, sự ngưỡng mộ không đủ để diễn tả tâm trạng hiện tại của anh lúc này, có lẽ ghen tị là thích hợp hơn.

"Jun, anh đã đến rồi, thế thì giúp vợ anh nấu cơm đi, tối đi nói với anh Alexander một tiếng, bảo anh ta không nghi ngờ các người nữa, các người thật sự là một đối rất yêu thương nhau”

Phong Đình Quân mỉm cười nhìn Bạch Oanh bước ra khỏi bếp.

Cô ta thì thầm vào tai Alexander, trên gương mặt của Alexander có thể nhìn thấy rõ nụ cười ngày càng nở rộ, cuối cùng con giơ ngón tay cái tên với anh ta.

"Anh đi ra ngoài nói chuyện với khách, một mình tôi đã được rồi, không cần lo lắng.”

Thờí Ngọc Minh đang lần lượt cho từng miếng thịt vào nồi, không dùng cái giá mà dùng đũa trực tiếp khuấy nhẹ. Dù sao thì độ dài của đũa cũng có hạn, tay cô để gần dâu nóng như thế nên mấy lâm xém bị dầu nóng bắn vào người

Phong Đình Quân bước nhanh tới, nắm cổ tay kéo cô lại: “Em đừng làm nữa, cẩn thận bị thương”

“Tôi không làm, lát nữa khách ăn gì? Không sao, tôi làm quen rồi” Thời Ngọc Minh đẩy anh ra, tiếp tục nấu ăn.

Phong Đình Quân thở dài, nhìn thấy cô thành thạo như thế, trong lòng anh vô cùng hỗn loạn.

“Món này, là món người đàn ông kia thích sao, đúng không?”

***