Nếu…

Chương 22: Khi bạn dùng ánh mắt cảm thông nhìn người khác, cho rằng người đó là đáng thương thì chính bạn lại trở thành ngư�



Đứng ở trước cửa là một đôi vợ chồng trung niên, thần sắc có chút kích động.

“Cậu…cậu là ai?” người đàn ông cầm một cây gậy gỗ hỏi trước.

Tôi nhìn bọn họ, đoán là hàng xóm của Tiểu Ny liền vội chạy vào lấy phong thư của cô đưa ra.

Người đàn ông nhận lấy, đọc xong thì thở dài, sau đó mới đưa cho vợ.

“Chúng tôi là hàng xóm của Tiểu Ny. Về sau cứ gọi tôi Vệ thúc, còn đây là Vệ thẩm của cậu. Tiểu Ny trước khi đi có nhờ chúng tôi trông nhà. Nếu cho thuê không được thì thi thoảng tới quét dọn một chút. Chúng tôi ban đầu còn tưởng cậu là kẻ trộm. Đúng rồi, cậu bé, cậu tên là gì?”

Tôi hướng về phía Vệ thúc và Vệ thẩm cười cười, cầm lấy giấy bút viết thật cẩn thận. Ngôn Tình Sắc

“Lâm Nghị? Tên rất hay!” Vệ thúc cùng Vệ thẩm nhìn tôi viết thay lời nói, không khỏi lộ ra ánh mắt thông cảm.

Tôi kì thực rất không quen loại ánh mắt này. Tôi không cần sự thương hại của người khác. Tuy rằng tôi hiện tại không thể nói chuyện nhưng tôi có tay chân, có thể tự nuôi sống bản thân. Nhận bố thí của kẻ khác là ăn mày, không phải tôi.

“Lâm Nghị, cháu hiện tại có công việc không?” Vệ thẩm tiến lên trước, vỗ vai tôi cười hỏi.

Tôi muốn nói với họ tự tôi có thể tìm được việc, không cần họ giúp đỡ. Nhưng mà tôi đã không còn tiền, lòng tự trọng lại đáng mấy đồng? Cuối cùng tôi chỉ có thể lắc đầu.

Thực ra nguyên nhân trọng yếu là tôi đã thấy bộ dáng của Vệ thúc lúc đi vào.

Ông ấy là người thọt.

Nguyên lai ánh mắt vừa rồi của Vệ thúc không phải đồng cảm mà là lý giải. Tôi không khỏi có chút hối hận, bởi vì suy nghĩ chủ quan mà hiểu lầm họ. Cho nên khi Vệ thúc và Vệ thẩm muốn giúp đỡ, tôi liền không do dự mà gật đầu.

Vệ thúc cùng Vệ thẩm mở ở cửa ngõ đối diện một tiệm báo nhỏ, đã kinh doanh được 18 năm. Bọn họ nói buổi sang chỉ cần đi đưa báo, thời gian còn lại thì ngồi trông tiệm.

Công việc nhẹ nhàng mà một tháng lại kiếm được 300 tệ. Nói thực, tôi rất thỏa mãn, vì vậy sáng sớm hôm sau đã cùng Vệ thẩm đi đưa báo.

Vệ thẩm sợ tôi mới tới, đường xá còn chưa quen nên ngày đầu tiên đi theo giúp. Tôi từ Vệ thẩm biết được Vệ thúc ban đầu cũng không phải người thọt, chỉ là do tai nạn giao thông mới trở nên như vậy, chuyện xảy ra cũng đã hơn 10 năm. Thì ra, ai cũng có một quá khứ chua xót. Hiện tại, tôi mới phát hiện, khi bạn dùng ánh mắt cảm thông nhìn người khác, cho rằng người đó là đáng thương thì chính bạn lại trở thành người đáng thương.

Sau khi đi đưa báo, tôi liền về tiệm trông hàng. Công việc rất nhàn hạ, một bên xem báo, một bên bán báo. Bên người tôi luôn có một quyển sổ nhỏ, từ nào không biết thì sẽ tra từ điển.

Lúc bán báo, bởi vì tôi không thể nói chuyện nên cũng gây ra chút phiền toái với khách. Mấy ngày nay, có nhiều khách quen hướng Vệ thúc, Vệ thẩm hỏi thuê tôi từ chỗ nào, vì sao không nói chuyện phiếm? Họ chỉ cười cười, nói tôi là con nuôi.

Vệ thẩm mặc kệ tôi có đáp ứng hay không, cuối tuần luôn mời tôi tới ăn cơm, nói là để cải thiện bữa ăn. Mới đầu tôi còn ngượng ngùng, sau, sự thân thiết của họ khiến tôi tìm lại cảm giác ấm áp của gia đình nên cũng không cảm thấy mất tự nhiên như trước nữa.

Ngày đó ăn xong cơm chiều, tôi giúp Vệ thẩm thu dọn bàn ăn. Ngồi xem tin tức lúc 17 giờ, tôi chợt nhớ ra một vấn đề liền lấy giấy bút hỏi bà. Vì cái gì nhận tôi làm con nuôi, còn đối xử tốt với tôi như vậy, tôi bất quá cũng chỉ là người lạ mà thôi.

Vệ thúc, Vệ thẩm cười, nói rằng Tiểu Ny lúc trước trở về đã kể hết chuyện lúc đi làm thuê cho họ. Cô nói thực có lỗi với tôi, sau này, nhất định phải báo đáp.

Tôi nhìn nụ cười yêu thương của họ, tâm tình có chút phức tạp. Bọn họ có lẽ là thay Tiểu Ny báo đáp tôi mà thôi, nhưng bất luận thế nào, tôi cũng rất cảm kích sự giúp đỡ của họ. Nếu không có Vệ thúc, Vệ thẩm, tôi chắc vẫn đang loay hoay tìm việc.

Mỗi ngày đọc báo, tôi lại biết được một chút tình hình tin tức ở ngoài, cũng ngẫu nhiên biết được chuyện của Cao gia.

Tin tức Cao gia cùng Diệp gia đính hôn đã tạo nên kinh động không nhỏ trong thương giới. Trên báo đều là ảnh chụp của lão gia, cha của Cao Suất. Tuy nhiên đôi khi sẽ có vài tấm hình chụp buổi lễ đính hôn hôm đó, Cao Suất và Diệp tiểu thư bên nhau vui vẻ chụp hình, thật hài hòa, xứng đôi.

Tâm tình của tôi không khỏi có chút chua xót. Dù sao Cao Suất cũng là người cả đời tôi không quên được, tuy rằng chỉ là thầm mến nhưng vẫn có rất nhiều kí ức vui vẻ. Lần đầu tiên cậu ta gọi tên tôi, lần đầu tiên bảo tôi cười, lần đầu tiên ôm tôi, lần đầu tiên hôn tôi, lần đầu tiên nói thực xin lỗi, lần đầu tiên ở sau lưng tôi trộm khóc vì Lý Hiểu… Nhiều việc như vậy, nhớ lại chỉ như xiềng xích trói chặt tâm can.

Tôi còn nhớ rõ, ở sân bóng kia, tôi có rất nhiều kỉ niệm, có vui vẻ, có thống khổ, có kinh hỉ, có thất vọng. Nơi đó đã lưu lại rất nhiều chuyện của tôi và Cao Suất. Nó như một bản ghi chép, trong nháy mắt lưu lại bóng dáng của cậu ta.

Ngày đó, buổi tối tôi mất ngủ, từ dưới giường lôi ra một chiếc hộ sắt. Bên trong phần lớn là tin tức của Cao gia được cắt ra từ báo và tấm ảnh Cao Suất tặng tôi, cũng là vật mà tôi quý trọng nhất. Tôi cùng cậu đứng ở sân bóng, xung quanh là ngọn đèn trắng xóa. Tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, trong ánh mắt đều là hình ảnh của đối phương. Lúc đó, tôi cười đến thật vui vẻ, có lẽ là do còn chưa nhận ra hiện thực.

Nhìn tấm ảnh, lại nhìn hình trên báo, tôi vẫn không nhịn được mà khóc.

Cao Suất, chờ cậu kết hôn rồi, có thể nhớ rõ tôi hay không? Hoặc là nói hiện tại có thể ngẫu nhiên nhớ tới tôi không?