Ngã Dục Phong Thiên

Chương 470: Vì người này, cuồng!!



Hắn là Đan Đỉnh đại sư, hắn là truyền nhân đời thứ chín của Phong Yêu, hắn là Phương Mộc, hắn là... Mạnh Hạo!

Hắn vốn là thư sinh, đi tới hôm nay, lấy tu vi Kết Đan sơ kỳ, đối kháng hơn mười người vốn là cường giả tu vi Nguyên Anh, cho dù bị địa thế đặc thù áp chế, dù là bởi vì sự yêu nghiệt của mặt nạ huyết sắc, nhưng phóng nhãn toàn bộ Nam Vực, phóng nhãn trong mấy ngàn năm của Nam Vực, có thể làm được điểm này, chỉ có một mình hắn!

Cho nên, Mạnh Hạo cười to, nụ cười kia mang theo vô hối, mang theo một cỗ hào hùng, càng mang theo một cỗ chấp nhất ngập trời!

Thương thế của hắn đang lấy sinh cơ đến khôi phục, gương mặt dưới mặt nạ, đang rất nhanh trở nên già cả, tóc của hắn, đã hoàn toàn trở thành màu trắng, nhưng ở trong mắt người ngoài nhìn lại, ở bên trong huyết quang, đó không phải là một mái đầu bạc, mà đã trở thành tóc đỏ!

Bóng dáng trong cảnh tượng kia đã hình thành ấn tượng mãnh liệt, trực tiếp khắc trong mắt thiên chi kiêu tử của các tông môn Nam Vực ở bốn phía. Những thiên kiêu được truyền tống về từ thế giới đổ nát, trong giây phút này, trong đầu óc bọn họ, hình ảnh của Mạnh Hạo dường như đã trở thành vĩnh hằng, trăm năm, ngàn năm, dù là cả đời này, bọn họ đều không thể nào quên được.

Bởi vì thân ảnh này đã chân chính trở thành mặt trời ban trưa trong thế hệ bọn họ, một thế hệ này sẽ không còn có bất kì một ai có thể vượt qua được Mạnh Hạo ở trước mắt, đây là nhận thức chung của tất cả bọn họ.

Gì mà thiên chi kiêu tử, gì mà Đạo tử nọ kia, tất cả so sánh với Mạnh Hạo đeo mặt nạ ngày hôm nay, một mái tóc đỏ, đối mặt với hơn mười tu sĩ Nguyên Anh vẫn ngửa mặt lên trời cười to, bọn họ..... giống như kiến hôi!

- Này... mới là tu sĩ!

Không biết là ai thì thào mở miệng, những lời này trong phút chốc, đã trở thành tiếng lòng chung của tất cả thiên chi kiêu tử nơi đây!

Trong tiếng cười, tóc đỏ bay lên, Mạnh Hạo nâng tay phải lên, ở trong tay hắn, rõ ràng xuất hiện một viên đan dược màu tím! Đan dược này, như ẩn chứa ma tính, ngay khi xuất hiện, thiên địa nổ vang.

Một cỗ khí tức khó thể hình dung, trong phút chốc theo đan dược quay cuồng lan ra tứ phía, khiến mọi người biến sắc, Mạnh Hạo đem đan dược này, không chút do dự nào, ném vào trong miệng.

Đan dược màu tím lấy tốc độ khủng khiếp, trực tiếp hòa tan, đã trở thành chất lỏng màu tím, khoảnh khắc đã tràn ra như mực, nhuộm đẫm ngũ tạng, tràn ngập lục phủ ở trong cơ thể Mạnh Hạo.

Rống!

Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào thét kinh người, mặt mày hắn dưới mặt nạ méo mó, trong hai mắt đỏ đậm của hắn lộ ra điên cuồng, lộ ra sát khí ngập trời. Cỗ hơi thở này giống như phù hợp với mặt nạ huyết sắc, khiến cho bên ngoài thân thể của hắn, đan khí phóng thích càng nhiều hơn, mãnh liệt hơn!

Đau!

Đau nhức khó có thể hình dung!

Kinh mạch toàn thân như bị thiên đao vạn quả, dưới một đao như bị lăng trì này, phóng ra toàn bộ tiềm lực cùng tu vi, giống như mở ra bảo tàng của thân thể, nhất là cơn đau nhức lúc cuối cùng, cứ như là có người xé mở lồng ngực của mình, khiến trái tim đang đập liên hồi của bản thân hiển lộ trong hư không!

Loạn!

Loạn nghiêng trời lệch đất!

Tất cả trí nhớ trong đầu như bị một cỗ lực lượng không thể nào hình dung trực tiếp chấn nát, tiếp theo đó ý thức của hắn, tinh thần của hắn, toàn bộ đều đã trở thành hỗn loạn, mà ở trong hỗn loạn này lại ngưng tụ ra từng đạo sát cơ mãnh liệt vô cùng!

Một đạo, trăm đạo, nghìn đạo, vạn đạo, mười vạn đạo... Cho đến thiên vạn đạo sát cơ!!

Những sát cơ này hỗn loạn đầu óc Mạnh Hạo, trực tiếp kích nát Kết Đan của hắn, điên cuồng linh hồn hắn, khiến cho linh hồn này cũng lây nhiễm sự điên cuồng khủng bố đến cực điểm nọ!

Điên cuồng này, hóa thành sát lực kinh thiên động địa, đảo điên tâm trí hắn, tinh thần của hắn nháy mắt tan ra, dùng loại ý chí phong ma này hóa thành một cỗ tuyệt mệnh chi tâm, dùng tâm này làm cho tu vi bản thân nháy mắt kéo lên!

Kết Đan trung kỳ, Kết Đan hậu kỳ, Kết Đan đại viên mãn... tiếng gào thét của Mạnh Hạo quanh quẩn bát phương. Làm cho mọi người bốn phía một đám toàn bộ hoảng sợ.

Mạnh Hạo giờ phút này, không giống như đốt hồn nhưng lại hơn cả đốt hồn, bởi đan này... kỳ danh Nhập Ma Đan, bởi vì ý này, duy ma!

Bởi người này, duy cuồng!!

Thiêu đốt tu vi, phóng ra linh hồn, điên cuồng ý chí, tuyệt mệnh kiếp này, đã trở thành phong ma của giờ phút này, đã trở thành Mạnh Hạo của lúc này!

Mạnh Hạo hai mắt đỏ bừng, mang theo tia máu, mang theo ma, mang theo một cỗ dữ tợn người ngoài nhìn không tới, khuôn mặt hắn dưới mặt nạ đang lấy tốc độ cực nhanh mà già đi, mái tóc dài ánh đỏ của hắn giờ phút này không gió phiêu diêu.

Mạnh Hạo của lúc này, hình tượng của hắn, hình dạng của hắn, trong phút chốc khắc ở bên trong mọi ánh mắt.

Cũng chính là giờ phút này, hơn mười tu sĩ Nguyên Anh tu vi bị áp chế ở Kết Đan kia đã đến gần kề Mạnh Hạo, nhân số của bọn họ chiếm phần đông, tu vi của bọn họ vượt qua Mạnh Hạo nhiều lắm, nhưng vào thời khắc này, lại nhất tề ra tay.

Giống như sợ, nếu không có tự tay giết chết Mạnh Hạo, sẽ dẫn đến phiền toái phiền toái cho chính mình khi quay về gia tộc vậy.

Sát cơ ngập trời gào thét mà đến, không một ai có thể trợ giúp Mạnh Hạo, trong chớp mắt này, chỉ có chính hắn, mới có thể đi giúp chính mình. Bản thân, mới là kẻ chống lưng lớn nhất cho mình!

Tiếng cười của Mạnh Hạo quanh quẩn vẫn điên cuồng liều lĩnh như vậy, hắn bỗng nhiên nâng tay phải lên, trực tiếp vung lên về phía trước.

- Vô Diện!

Thiên địa nổ vang, gương mặt huyết sắc khổng lồ lần nữa xuất hiện ở bốn phía Mạnh Hạo, khuôn mặt này so với lúc vừa rồi còn to lớn hơn, thoạt nhìn chân thật hơn, giống như không phải hư ảo, mà là tồn tại chân chính.

Khuôn mặt khổng lồ này quật khởi trời cao, lại thêm thất khiếu chảy máu, một màn này thoạt nhìn thì thấy ghê người, giống như phong ma, kích thẳng về phía hơn mười lão giả đang lao đến kia.

Trong mắt người ngoài, Mạnh Hạo lúc này như thiêu thân lao vào lửa đỏ, tỏa sáng ra phương hoa của sinh mệnh, nhưng cũng lại cực kì lay động nhân tâm.

Thiêu thân lao đầu vào lửa, tựa hồ như thiêu thân yêu thích lửa đỏ, muốn ở trong lửa sống lại, trong mắt người ngoài xem ra hẳn là phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng ai có thể biết, có lẽ thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng không phải là vì thích lửa, mà là muốn dùng tánh mạng của mình, đem hỏa diễm dập tắt!

Tiếng động nổ vang trong phút chốc truyền khắp thiên địa, khuếch tán bát phương, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, gương mặt thật lớn bên ngoài thân thể nháy mắt vỡ nát. Tu vi của hắn cho dù là được Nhập Ma Đan mạnh mẽ tăng lên, nhưng đối mặt với hơn mười người công kích, Mạnh Hạo vẫn là không thể địch lại.

Máu tươi của hắn phun ra, toàn thân thì trọng thương, hai mắt vô thần, cười thảm, thân thể như diều đứt dây bay ngược lại. Mà hơn mười người kia, sắc mặt đều chỉ là có chút biến hóa, rất nhanh lại lao ra, sát cơ mãnh liệt, hóa thành từng mũi tên nhọn, muốn xuyên thấu Mạnh Hạo.