Ngã Dục Phong Thiên

Chương 542: Uy danh Đan Đỉnh



Giờ phút này nghe nói Chu Đức Khôn muốn chỉ đạo đan đạo, toàn bộ tu sĩ trong thành trì đều oanh động, toàn bộ đều tính tự mình đi quan sát. Một mặt là trợ uy cho Chu đại sư, một mặt còn lại là khát vọng đi xem, rốt cuộc luyện đan là như thế nào.

Việc này vốn đã oanh động Thánh Tuyết thành, nhưng ngay sau đó, còn có một tin tức được truyền ra từ trong đại điện của Chu Đức Khôn rằng, ngày chỉ đạo luyện đan, Chu đại sư quyết định dựa chiến công, tuyển ra mười người, tự mình luyện đan cho mười người này. Tin tức này vừa ra, lập tức lại đã hình thành oanh động.

Trong thành trì thì sôi trào, còn Mạnh Hạo thì vẫn khoanh chân đả tọa trong viện, bên người từng đóa liên hoa đua nở, trong tay hắn cầm một tờ thiệp mời, biểu cảm cổ quái, tựa tiếu phi tiếu, khiến cho Hàn Tuyết San ở một bên, có chút nhìn không ra tâm tư của Mạnh Hạo.

- Này, ngươi đây là cái biểu cảm gì a?

Hàn Tuyết San áp chế nội tâm lo lắng, nàng cũng không biết làm sao vậy. Kể từ ngày đó, khi Mạnh Hạo ở trên đỉnh đầu man cự nhân mỉm cười với bản thân, nói ra những lời kia, hơn nữa chính mình chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi tới, thì liền bất tri bất giác, sẽ vì đối phương mà lo lắng.

Nhất là nay nghe được việc của Chu đại sư, liền chạy tới nơi này trước tiên, nhanh chóng nói cho Mạnh Hạo.

- Không có gì, chỉ là cảm thấy Chu Đức Khôn này có chút thú vị.

Mạnh Hạo mỉm cười, thản nhiên mở miệng.

- Ngươi!

Hàn Tuyết San lo lắng dậm chân.

- Chu đại sư là đỉnh phong đan đạo, đệ nhất nhân của đan đạo Mặc Thổ, cho dù là ở Nam Vực, cũng đều là thanh danh hiển hách, là đệ tử thân truyền của Đan Quỷ đại sư! Hơn nữa còn là sư huynh của Đan Đỉnh đại sư, ngươi có biết Đan Quỷ đại sư không, nghe nói qua Đan Đỉnh đại sư chứ hả?

- Nhân vật thuộc dạng thiên kiêu như vậy, mà ngươi cư nhiên còn không thèm để ý? Ngươi chẳng qua là luyện được tí tẹo độc đan thôi, thế mà còn không thèm lo lắng gì nữa!

Hàn Tuyết San nhìn Mạnh Hạo, một bộ rất tức giận.

Nàng vốn là xinh đẹp, một bộ biểu cảm như vậy, thoạt nhìn cũng có một phen xinh đẹp, như cùng với hoa sen bốn phía tranh nhau phát sáng vậy. Mạnh Hạo lắc đầu cười, nhưng hai mắt lại có một tia sáng chợt lóe, nhỏ không thể thấy, đáy lòng âm thầm cân nhắc hàm nghĩa trong giọng nói của Hàn Tuyết San.

- Đan Quỷ đại sư tại hạ đương nhiên nghe nói qua, cũng rất là tôn kính. Nhưng ngươi nói Đan Đỉnh đại sư là?

Mạnh Hạo trên mặt lộ ra một chút nghi hoặc, hỏi.

- Ngươi thế nhưng không biết Đan Đỉnh đại sư?

Hàn Tuyết San mở to mắt, một bộ khó tin.

- Cũng khó trách, ngươi là tán tu, không có tiếp xúc với Nam Vực, càng không cách nào tiếp xúc với người đi qua Nam Vực, không biết Đan Đỉnh đại sư cũng là chuyện có thể tha thứ.

Trong lời nói của Hàn Tuyết San hơi có chút đắc ý nho nhỏ.

- Nói cho ngươi biết nhé, Đan Đỉnh đại sư là đệ nhất thiên kiêu của Tử Vận Tông Nam Vực, kỳ danh Phương Mộc, là đệ tử truyền thừa của Đan Quỷ đại sư, đan đạo chấn động thiên hạ, ngày sau nhất định cũng là một đại nhân vật truyền khắp bát phương.

- Hắn am hiểu luyện chế độc đan, đối với đan đạo lại càng có giải thích độc đáo, Cửu Minh Mặc Thổ không ai không biết. Cuộc đời này của ta có một nguyện vọng, hy vọng một ngày kia, có thể đi Nam Vực bái phỏng Đan Đỉnh đại sư, có thể khẩn cầu hắn luyện chế cho ta một viên thuốc.

Khi Hàn Tuyết San nói thì ánh mắt lộ ra vẻ sùng bái.

Mạnh Hạo ho khan một tiếng.

- Cũng không có khoa trương như vậy chứ.

Hắn theo bản năng mở miệng, nhưng lời nói vừa ra, ánh mắt Hàn Tuyết San liền có chút không tốt.

- Ngươi không tin? Không phục?

Hàn Tuyết San trừng mắt lên, từ sau khi Mạnh Hạo cứu nàng hai lần, nàng phát hiện mình ở trước mặt đối phương, không còn sự gò bó lúc trước nữa, nhiều thêm một phần tùy ý.

- Ngươi có thể không tin người khác, có thể không phục kẻ bên cạnh, nhưng ngươi không thể không tôn trọng Đan Đỉnh đại sư. Đan Đỉnh đại sư Phương Mộc, mười bảy tuổi bái nhập Tử Vận Tông, trở thành dược đồng, vừa mới vào tông môn đã dẫn đến một màn kinh thiên, vận chuyển công pháp của Đan Đông nhất mạch - Tử Vận Tông, hiển lộ tư chất trước nay chưa có, khiến cho mọi người đều khiếp sợ.

- Thậm chí một vị trưởng lão của Đan Đông nhất mạch còn tự mình ban cho hắn tư cách tham gia thí luyện thăng chức đan sư, trở thành người đầu tiên nhập môn không đến một năm, liền tham dự thí luyện. Trong đó thí luyện thảo mộc, trở thành đệ nhất nhân trước nay chưa từng có, từ xưa đến nay, hiếm thấy cực kì!

- Rồi sau đó, lấy ưu thế áp đảo, trực tiếp thăng chức đan sư, tự nghĩ ra Nhập Ma Đan, làm cho Nam Vực oanh động kinh thiên, lại còn cùng Sơn Cửu đại sư cá cược, luyện chế ra Vạn Cương Đan, sau này được gọi là vạn pháp không thể toái diệt, trở thành Chủ Lô!

- Tiếp sau đó lại đấu đan với Thanh La Tông, kỳ đạo kinh thiên. Ngay sau đó tại miệng giếng thượng cổ minh ngộ, chém giết thanh diện Kết Đan, kinh sợ Đạo tử Mặc Thổ cung, danh chấn thiên hạ. Tiếp đến là thí luyện Tử Lô ở Tử Vận Tông, lấy thành tích đệ nhất nhân trước đó chưa từng có, lực áp thiên kiêu, trở thành Tử Lô, trở thành đệ tử truyền thừa của Đan Đông nhất mạch!

- Mà những điều này cũng chỉ trong mấy năm mà thôi, nhân vật như vậy, ngươi không phục? Ngươi không tin phục?

Hàn Tuyết San giống như giận thật à, lời nói rất nhanh, xuất khẩu không ngừng, Mạnh Hạo nghe thấy mà cũng sửng sốt một chút, trên mặt ửng đỏ, có chút ý tứ ngại chết đi được.

Dù sao thì được người ta khích lệ, khen ngợi ngay trước mặt như vậy, hắn vẫn chưa quen cho lắm. Chỉ là đối với việc Hàn Tuyết San biết rõ chuyện của mình như thế, Mạnh Hạo cảm thấy có chút khó tin.

- Chẳng lẽ là nàng này cố ý tìm hiểu qua chuyện của ta?

Mạnh Hạo lại ho khan một tiếng, đáy lòng có chút đắc ý, mắt nhìn cái loại biểu cảm nếu ai không tôn trọng Đan Đỉnh đại sư, nàng sẽ liều mạng này của Hàn Tuyết San, Mạnh Hạo tựa tiếu phi tiếu.

- Nếu vị Đan Đỉnh đại sư này biết ở Mặc Thổ, cũng có giai nhân sùng kính như thế, thì nói không chừng sẽ vui muốn chết luôn ấy chứ.

Mạnh Hạo ha ha cười, trêu ghẹo nói.

- Hừ, ngươi không cần trào phúng, bản cô nương chính là thích Đan Đỉnh đại sư, thế thì sao chứ? Ta liền thích hắn, hắn chính là tình lữ trong mộng của ta đấy!

Hàn Tuyết San khẽ hừ một tiếng.

Mạnh Hạo cười cười, đáy lòng giờ phút này cũng đã hiểu được, chuyện tình có liên quan đến Vãng Sinh động cũng không biết là vì nguyên nhân gì, người Mặc Thổ cũng không biết. Có lẽ là tin tức bế tắc, cũng có lẽ là... chuyện chính mình chạy khỏi Vãng Sinh động, rời khỏi Tử Vận Tông chạy nạn bị người áp chế!

Gặp bộ dạng biểu cảm này của Mạnh Hạo, Hàn Tuyết San đang muốn mở miệng, nhưng giống như nghĩ tới điều gì, ánh mắt hóa thành thương hại.

- Nét tươi cười của hắn, nhìn như như thường, nhưng trên thực tế hiển nhiên là tính che dấu nội tâm hâm mộ đối với Đan Đỉnh đại sư, mới cố ý ra vẻ như thế đây mà.

Hàn Tuyết San thầm nghĩ trong lòng, nghĩ đến người trước mắt này cũng coi như cứu mình hai lần, vả lại cũng không có làm cho người ta chán ghét. Hơn nữa mấy ngày này, trong đầu nàng luôn xuất hiện một màn trên chiến trường ngày đó.

Hàn Tuyết San đáy lòng mềm nhũn.