Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!

Chương 108: Đã tới lúc trả nợ



Translator + Editor: qqstar

"Muốn cắt đứt quan hệ với tôi ư?" Đông Phương Tín từ trên cao nhìn cô, dường như trên đầu anh đang có một đám mây đen bao phủ, đến giọng nói cũng lạnh ngắt.

Thích Nghi không lường trước được Đông Phương Tín sẽ xuất hiện đột ngột thế này, nghe anh nói xong, biểu cảm gương mặt cô trở nên cứng nhắc.d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n Cô đánh "ực" nuốt một ngụm nước bọt, không nghĩ gì bèn giả ngốc nói: "Coi anh nói kìa, anh là ai nào? Có ngốc mới đi cắt đứt quan hệ với nhân vật tầm cỡ như anh đấy."

Ánh mắt Đông Phương Tín lộ vẻ chế nhạo, anh hừ lạnh một tiếng, nói với giọng bình tĩnh: "Thế còn tạm nghe được."

Thấy anh không tiếp tục làm khó, Thích Nghi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Sao anh lại tới đây?"

"Mấy hôm gần đây các cô xin nghỉ, thân là ông chủ, tôi đến thăm có gì lạ sao?" Đông Phương Tín dời mắt nhìn Thiên Nhiên: "Hôm đó trở về tôi thấy cô không thoải mái lắm, giờ đã ổn chưa?"

"Tôi khoẻ rồi, sẵn sàng nhận việc bất cứ lúc nào." Thiên Nhiên cười nói.

Thích Nghi ngồi bên cạnh nhăn mặt: "Thiên Nhiên 一一"

"Thích Nghi, sức khoẻ của tớ thế nào tớ là người rõ nhất. Mấy hôm trước tớ cũng đã nghe lời cậu nghỉ ngơi ở nhà đấy thôi. Cậu mà không cho tớ đi làm tớ sẽ mốc meo mất. Hơn nữa, cậu xem ngài Đông Phương quan tâm nhân viên của mình như vậy, chắc chắn sẽ không ép tớ làm việc trong lúc tớ không khoẻ. Nếu tớ thấy không khoẻ dù chỉ một chút thôi, tớ cũng có thể xin nghỉ với ngài Đông Phương mà." Thiên Nhiên ngước mắt nhìn Đông Phương Tín với vẻ hiền hòa: "Đúng không?"

Đông Phương Tín ngay lập tức đáp: "Dĩ nhiên."

"Cậu xem, ngài Đông Phương quả là một ông chủ tốt." Thiên Nhiên ôm tay Thích Nghi: "Thích Nghi, cậu sắp xếp cho tớ ít công việc đi nha?"

"Hai người đã bàn xong cả rồi, tớ còn nói được gì đây?" Thích Nghi trừng mắt nhìn cô ấy, sau đó lại nhìn Đông Phương Tín: "Đông Phương Tín, Thiên Nhiên đang lúc không khoẻ, nên nếu thành tích tháng này không đạt chỉ tiêu thì cứ để tháng sau bù vào được chứ?"

Đông Phương Tín chắp tay sau lưng, cười đểu: "Còn phải xem cô thành ý của cô đến đâu."

"Công việc của cậu ấy liên quan gì đến thành ý của tôi?" Thích Nghi khó hiểu hỏi.

"Nếu cô chủ động làm việc cho tôi, bù vào tổn thất cô ấy gây ra cho công ty, thế thì có lẽ là tôi sẽ cân nhắc yêu cầu vô lý của cô đấy."

"Thế nào là vô lý? Anh không biết chúng ta có khái niệm bổ sung thành tích công việc à?"

"Tóm lại là công ra công, tư ra tư." Thái độ của Đông Phương Tín khá cương quyết: "Trừ phi cô bù vào, còn không thì cứ làm theo hợp đồng đi!"

Nghe thấy lời nói của Đông Phương Tín, Thích Nghi tối sầm mặt: "Anh đang ép tôi làm việc cho anh ư?"

"Thế cô có làm không?"

"Tôi…" Thích Nghi thoáng nhìn gương mặt nhợt nhạt của Thiên Nhiên, hạ quyết tâm nói: "Làm thì làm, chả nhẽ tôi lại sợ anh sao?"

Đông Phương Tín nhướng mày.

Thiên Nhiên lộ vẻ áy náy, cô ấy nắm chặt tay Thích Nghi: "Thích Nghi, sao làm vậy được?"

"Cậu đừng lo, bình thường tớ cũng chẳng có việc gì nhiều, giúp anh ta chút chuyện, không mệt chết được đâu." Thích Nghi trở tay nắm lại tay cô ấy: "Nếu cậu không muốn tớ vất vả, vậy thì cố gắng điều dưỡng thân thể cho tốt, tới lúc đó hoàn thành hết chỉ tiêu năm nay, như vậy tớ có thể nghỉ ngơi một thời gian dài rồi."

"Dù sao thì cậu cũng đừng khiến bản thân mệt quá nhé!" Thiên Nhiên bảo.

"Yên tâm, tớ tự biết chừng mực." Thích Nghi mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ tự tin, dường như không có khó khăn nào là cô không vượt qua được.

"Các cô nói thế, khác nào tôi là một ông chủ vô lương tâm." Nghe cuộc đối thoại của hai người, Đông Phương Tín không hài lòng lên tiếng. Anh bước tới nửa bước, đôi mắt sáng ngời nhìn Thiên Nhiên: "Thiên Nhiên, cô yên tâm, tôi sẽ không để cô ấy mệt chết đâu, chuyện tôi nhờ chắc chắn nằm trong khả năng của cô ấy."

"Cảm ơn anh." Thiên Nhiên cười với anh, sau đó nhìn Thích Nghi nói: "Tớ thấy hơi mệt nên về trước đây, cậu với ngài Đông Phương cứ từ từ nói chuyện."

"Tớ về với cậu nhé?" Thích Nghi lo cho sức khỏe của cô ấy.

"Không cần đâu." Thiên Nhiên từ chối: "Chỗ này cách biệt thự có mấy trăm mét, hơn nữa không có nhiều người, bình thường cũng chẳng có mấy người tới lui. Cậu còn sợ tớ xảy ra chuyện gì à?"

Thích Nghi biết Thiên Nhiên cố ý rời đi để Đông Phương Tín và cô có cơ hội ở riêng với nhau, cô khẽ thở dài, d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n
nghĩ bụng chắc phải phụ lòng tốt của Thiên Nhiên thôi. Dù gì qua chuyến đi Phổ Lai Tự, cô đã nhận ra trong lòng Đông Phương Tín chỉ có một mình Lâm Chiếu. Nếu không sao anh ấy lại bảo vệ Lâm Chiếu đến thế chứ? Mấy ngày nay hai người họ chắc đã trôi qua rất hạnh phúc, nên tới tận hôm nay anh mới đến thăm các cô. Vì vậy, ngay giờ phút này cô không hề có suy nghĩ gì với Đông Phương Tín cả.

Thiên Nhiên đứng dậy, gật đầu chào Đông Phương Tín rồi cất bước rời đi.

Đông Phương Tín ngồi xuống bên cạnh Thích Nghi.

Lúc này mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, tia nắng vàng chiếu trên gương mặt đẹp như tượng tạc của người đàn ông, khiến trông anh càng thêm thu hút. d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n
Không thể phủ nhận rằng nếu chỉ nhìn vẻ ngoài, anh chính là kiểu khiến phụ nữ phải chết mê chết mệt, nhưng ở anh thỉnh thoảng lại toát ra sự áp bức làm người khác không dám đến gần.

Nhớ lại khung cảnh người đàn ông này đã bảo vệ cô thế nào ở rừng sương mù, Thích Nghi vẫn thấy rung động. Lúc này, anh không nói, cô lặng thinh, đến tiếng tim đập "thình thịch" của chính mình cô cũng có thể nghe thấy.

Thích Nghi đang mắng thầm bản thân không có tiền đồ, thì bỗng nghe Đông Phương Tín nói: "Trần Thích Nghi, sao tim cô đập nhanh thế?"

Anh không lên tiếng chẳng ai nói anh câm đâu!

Thích Nghi tức giận nghĩ, mặt không cảm xúc chỉ ông mặt trời đang treo trên đỉnh đầu, nói liều: "Anh không thấy nắng gắt à? Bị nó chiếu vào nên thấy không thoải mái, tim đập nhanh không phải rất bình thường à?"

"Đúng là thích nói nhảm." Đông Phương Tín ghé mắt nhìn cô: "Giờ mới hơn tám giờ sáng, nắng gắt tới mức nào được? Hơn nữa mặt cô cũng không đỏ, sao tự nhiên tim lại đập nhanh? Sao cô không nói thẳng ra là lúc ở riêng với tôi cô thấy không thoải mái?"

"Ai bảo tôi không thoải mái?" Thích Nghi xụ mặt, cô xua tay nói: "Anh xem, tôi thoải mái biết mấy."

Cử chỉ của cô chọc Đông Phương Tín phì cười: "Con gái như cô, đúng là kì lạ."

"Anh mới lạ đó!"

"Cô đừng cãi tôi nhem nhẻm thế được không?"

Thích Nghi nhún vai, cô than thở: "Hết cách rồi, ai bảo từ lúc bắt đầu chúng ta đã là oan gia. Mở đầu không tốt đẹp gì, muốn sau này êm đẹp bên nhau, e là rất khó."

"Vậy cũng chưa chắc." Đông Phương Tín chăm chú nhìn cô: "Mới đầu đúng là tôi không xem trọng cô, nhưng sau khi tiếp xúc, tôi lại khá thích cô đấy."

Thích Nghi không ngờ anh sẽ nói lời như thế nên hơi sửng sốt.

Đông Phương Tín cười: "Thực ra hôm nay tôi cố ý đến tìm cô."

"Ồ?" Thích Nghi nhìn anh với vẻ nghi hoặc.

Đông Phương Tín nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm như đáy hồ. Một lúc sau mới lên tiếng: "Đến lúc trả nợ rồi!"

一一一一一一一

Thiên Nhiên không cách nào tin được sẽ gặp họ ở đây.

Bên con đường nhỏ, cô gái ngồi trên chiếc xe lăn, trên đùi đặt một xấp giấy trắng, tay phải cầm bút định vẽ lên đó. Nhưng tay cô ấy cứ run rẩy, hình như không thể vẽ xuống. Thế là cô ấy chán nản bỏ bút xuống, sau đó khép mắt lại.d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n

Còn chàng trai thì đang quỳ bên cạnh, thỉnh thoảng nói gì đó vào tai cô ấy. Anh ta nói rất nhỏ nên Thiên Nhiên không nghe được, nhưng từ ánh mắt dịu dàng của anh ta có thể đoán được, anh đang kiên nhẫn khuyên nhủ cô gái nọ.

Cô gái vốn đang chán chường, sau khi được anh chàng khuyên thì bình tâm lại. Cô ấy mở mắt và cầm bút lên một lần nữa và tiếp tục vẽ.

Một nét, hai nét,... được vài ba giây, cô ấy chợt ngưng bút và ném thẳng nó đi.

Nhìn vẻ nóng nảy lúc này của Sở Niệm - một cô gái vốn dịu dàng điềm đạm, Trình Kiêu thoáng buồn. Anh không nói gì bèn quay người đi nhặt bút.

Cây bút vừa khéo rơi đến dưới chân Thiên Nhiên, khi anh đi tới cô đã nhặt bút lên. Nhìn anh đi tới gần, cô đưa lại cho anh.

"Ai cho phép cô xuất hiện ở đây?" Ánh mắt Trình Kiêu lạnh nhạt, lời nói ra càng khiến người ta đau lòng: "Cút!"

"Em xin lỗi." Thiên Nhiên đã nói thế, cô không biết đối diện với Sở Niệm thế nào, nhưng xin lỗi là điều chắc chắn phải làm.

"Lời xin lỗi của cô có giúp gì được cho tiểu Niệm không?" Trình Kiêu vô cảm nói, trong mắt là vẻ chế nhạo: "Cô cứ đi với Long Vu Hành đến Phổ Lai Tự, chơi vui đến quên cả trời đất cũng chẳng ai quan tâm đâu, chỉ cần đừng trở về Ôn Thành nữa là được!"

"Em 一一"

"A Kiêu!" Sở Niệm đột ngột ngắt lời Thiên Nhiên, cô ấy đặt tay lên xe lăn khẽ đẩy, ý muốn đi đến chỗ họ.

Trình Kiêu thấy thế liền vội chạy về vịn lấy xe lăn: "Tiểu Niệm, chúng ta về thôi, đỡ phải ở đây nhìn thấy cô ta phiền lòng."

Sở Niệm lắc đầu, cô ấy khẽ vỗ lên mu bàn tay anh, sau đó ngẩng đầu nhìn Thiên Nhiên: "Nara, bởi vì tai nạn của em mà có rất nhiều người trách móc chị. Thực ra phải là em xin lỗi chị. Hôm đó là tự em quyết định đến gặp chị, còn chuyện tai nạn chẳng ai muốn cả. d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n
Lúc em nhập viện, chắc người nhà em và a Kiêu đã có thái độ không tốt, tại đây em muốn xin lỗi chị, họ chỉ là quá thương yêu em nên mới nói điều khó nghe, thậm chí động tay động chân với chị nữa… Em mong là chị sẽ không trách họ."

"Không! Nếu không phải vì đến tìm tôi, em đã không xảy ra tai nạn. Sở Niệm! Em nói thế chỉ khiến tôi nặng lòng hơn thôi." Nghe Sở Niệm nói thế, trong lòng Thiên Nhiên càng áy náy. Cô không ngờ sau khi Sở Niệm gặp phải chuyện bất hạnh như thế, mà còn tốt bụng nghĩ ngợi cho cô. Cô rất cảm động, giờ đây cũng nhìn Sở Niệm với đôi mắt khác. Thảo nào Trình Kiêu thích em ấy, hoá ra đều có lý của nó cả.

Một người tốt đẹp như thế, ai lại không yêu mến chứ?

Sở Niệm tự giễu cười: "Chị đừng thấy nặng lòng được không? Có lẽ đây chính là số mệnh của em."

Thiên Nhiên nhìn chân cô ấy, buồn buồn nói: "Chân em…"

"Cái này à?" Sở Niệm sờ đầu gối mình: "Bác sĩ nói chỉ cần chăm chỉ làm vật lý trị liệu, sẽ có ngày khoẻ lại. Chỉ là…"

Nói tới đây, cô ấy thoáng nhìn tay phải của mình.

Thiên Nhiên đau lòng: "Tay em… không thể vẽ nữa ư?"

Sở Niệm lắc đầu: "Bác sĩ cũng bảo em làm vật lý trị liệu, thử xem có hồi phục được không."

"Vậy em nhất định phải kiên trì nhé, kì tích chắc chắn sẽ xuất hiện." Thiên Nhiên không ngừng cổ vũ.

"Em sẽ cố gắng." Sở Niệm khẽ cười: "Chắc chị đã nhìn thấy dáng vẻ nóng nảy mới vừa rồi của em rồi nhỉ? Khiến chị chê cười rồi."

"Không đâu!" Nghe cô ấy nhắc đến chuyện này, Thiên Nhiên thoáng buồn: "Sở Niệm, em là người tốt, ông trời chắc chắn sẽ phù hộ cho em."

"Hi vọng là vậy!"

Nghe các cô trò chuyện với nhau, trong lòng Trình Kiêu có gì đó không thể diễn tả thành lời.

Không phải hai cô nên đối đầu với nhau như tình địch ư? Sao có thể phớt lờ người trong cuộc là anh rồi trò chuyện vui vẻ như thế?

"A Kiêu." Sở Niệm bỗng kéo tay áo anh: "Vừa nãy anh rất bất lịch sự với Nara, xin lỗi người ta đi."

Trình Kiêu cau mày, anh lạnh nhạt nhìn Thiên Nhiên, quyết không lên tiếng.

Thiên Nhiên vội nói: "Không không, vốn là lỗi của tôi."

"Nếu tiểu Niệm cảm thấy tôi sai, tôi sẽ xin lỗi cô vì chuyện khi nãy." Trình Kiêu nhàn nhạt nói: "Nhưng sáng nào tôi và tiểu Niệm cũng sẽ đi dạo ở đây, tôi không hi vọng sẽ nhìn thấy một người dư thừa nào đó."

Ý của anh cô là kẻ dư thừa ư?

Lời anh nói ra thật dễ dàng, nhưng sao cô lại đau lòng đến thế?

Tuy nhiên, cô không nói gì cả mà chỉ nhìn Sở Niệm: "Sở Niệm, tôi về trước đây, hi vọng em sớm ngày bình phục. Tạm biệt!"

Sở Niệm dịu dàng cười.

Thiên Nhiên liếc nhìn Trình Kiêu, nhưng ánh người nọ chưa từng rời Sở Niệm một phút một giây nào. d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n
Trông thấy ánh mặt trời chiếu gắt, anh bèn rút một cây dù đặt dưới ghế xe lăn, sau đó mở dù che cho Sở Niệm. Thiên Nhiên cười cay đắng, cô chớp chớp đôi mắt đang cay xè, rồi vội vàng lướt qua họ chạy đi.

Không nhìn thấy sẽ bớt đau lòng!

*

Nhìn theo bóng người dần dần biến mất, bàn tay đang cầm dù của Trình Kiêu ngày càng siết chặt.

"A Kiêu, anh tổn thương cô ấy như vậy là để cô ấy bớt áy náy đúng không?" Sở Niệm bỗng ngẩng đầu nhìn anh với đôi mắt buồn bã: "Thế anh có trách em đã an ủi cô ấy, khiến cô ấy khó chịu vì cảm thấy thiếu nợ em không?"

Trình Kiêu cau mày: "Tiểu Niệm, em không phải loại người đó, anh tin em."

"Vậy anh là loại người nào?" Sở Niệm cười cay đắng với ánh mắt nặng nề.

Cô ấy cảm thấy mình đã không thể nhìn thấu người đàn ông trước mặt nữa rồi.

Rõ ràng tỏ ra không quan tâm Lam Thiên Nhiên, thậm chí oán hận chị ta, nhưng lại luôn bất giác nhìn chị ta, cho dù… đó chỉ là bóng lưng!

Đối với anh, Lam Thiên Nhiên quan trọng đến vậy ư?

Thế còn cô thì sao?

Rõ ràng anh luôn ở bên cạnh động viên và khích lệ cô, nhưng sao cô lại cảm thấy anh ở xa mình đến thế?

Hay bởi vì trái tim anh không có ở đây?

Nếu vậy, không phải cô chính là trò cười sao?

"Tiểu Niệm, sao em lại hỏi như thế?" Trình Kiêu nhíu mày nhìn chằm chằm Sở Niệm.

"Không có gì." Sở Niệm lấy lại bút từ tay anh: "Anh đưa em về đi, em thấy hơi mệt."

Cô thật sự mệt rồi.

Mệt đến nỗi không muốn tìm hiểu sự thật, chỉ cần giả vờ thế này, anh đối xử tốt với cô nghĩa là anh yêu cô, thế là đủ!d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n

一一一一一一

Trên bàn cơm, thấy Thích Nghi và Thiên Nhiên đều không có vẻ muốn ăn, George bèn đặt muỗng nĩa xuống: "Thức ăn không hợp khẩu vị à?"

"Không phải." Hai cô đồng thanh nói.

"Vậy tức là hai người có tâm sự." Cậu khoanh tay nhìn hai cô đăm đăm: "Buổi sáng sau khi trở về, hai người đều có gì đó rất lạ, em có thể biết lý do không?"

Thích Nghi và Thiên Nhiên bốn mắt nhìn nhau, trong mắt là vẻ bất ngờ.

Có lẽ là vì cả hai đều có tâm sự nên mới không phát hiện đối phương cũng có chỗ kì lạ.

Thích Nghi cười khổ, lên tiếng trước: "Hoá ra chúng ta biểu hiện rõ thế à?"

"Cậu sao thế?" Thiên Nhiên nhìn cô: "Cậu và ngài Đông Phương nói gì với nhau rồi?"

"Anh ta hẹn tớ tối nay ăn cơm." Thích Nghi nhún vai: "Đương nhiên là tớ bao."

"Sao anh ta trùm sò thế?" George nghe thấy liền chen vào: "Chị, kiểu người keo kiệt như anh ta, chị đừng quan tâm nữa!"

Thích Nghi trợn mắt nhìn cậu: "Cậu không hiểu đâu."

Đông Phương Tín hẹn cô ăn cơm, anh ta cũng đã nói rõ với cô, bữa cơm này dùng để trả ơn cứu mạng ở núi La An. Thêm vào đó, anh muốn cô thực hiện lời hứa bên anh một đêm. Vì vậy, có thể nói, cả đêm nay cô không có tự do, phải giao bản thân cho Đông Phương Tín mặc cho anh ta kiểm soát!

George dĩ nhiên không hiểu: "Đàn ông đòi phụ nữ mời cơm không phải là quỷ keo kiệt à? Có gì mà không hiểu?"

"Chuyện không đơn giản như cậu nghĩ." Thích Nghi không muốn giải thích chỉ nói: "Tóm lại là chuyện của chị, cậu đừng lo."

"Chị 一一"

"Nhớ kỹ, chị là bề trên của cậu." Một câu nói của cô đã chặt đứt tơ tưởng của George: "Mãi mãi như vậy!"

George mím môi, đôi mắt lộ vẻ ương bướng.

Thích Nghi nhìn Thiên Nhiên chằm chằm: "Cậu nói muốn đi làm, tớ cũng đã đồng ý rồi. Sao thế, còn chuyện gì không hài lòng à?"

Thiên Nhiên khựng lại, cô ấy ngẩng đầu, ánh mắt không giống bình thường: "Ban nãy trên đường về tớ chạm mặt Trình Kiêu và Sở Niệm."

Thích Nghi gác hai tay lên bàn, con ngươi chuyển động quan sát Thiên Nhiên: "Sau đó?"

"Bởi vì tai nạn xe, không những chân Sở Niệm tạm thời không thể tự do hoạt động, mà tay của cô ấy… cũng có khả năng bị tàn phế." Thiên Nhiên áy náy: "Chuyện đó khiến tớ rất khó chịu, đổi lại là ai gặp phải chắc chắn cũng sẽ rất buồn, nhưng cô ấy không hề trách tớ, ngược lại còn an ủi tớ. Anh em nhà họ đều là người tốt, mặc dù biết là do tớ nên Sở Niệm mới ra nông nỗi này, nhưng họ vẫn thân thiện với tớ như thế… d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n
Họ càng làm vậy, tớ càng thấy không yên lòng."

"Thiên Nhiên, sao cậu lại nghĩ vớ vẩn thế? Không phải tớ đã nói với cậu đó chỉ là tai nạn, không liên can gì tới cậu ư? Hơn nữa, cô ấy gặp phải chuyện này, vừa hay là cơ hội tốt để khảo nghiệm tình cảm của Trình Kiêu và cô ấy. Nếu Trình Kiêu không bỏ rơi Sở Niệm mà đêm ngày bầu bạn, vậy chứng tỏ tình yêu của họ không gì có thể lay động được. Như vậy, họ có được hạnh phúc, còn cậu thì cũng thôi hi vọng, tớ thấy đây là chuyện tốt." Thích Nghi vỗ mu bàn tay Thiên Nhiên: "Cậu đừng nghĩ sự việc theo chiều hướng xấu, thử nghĩ tích cực lên xem, không thiệt cho cậu đâu."

"Em đồng ý." George vội hùa theo.

Thiên Nhiên mím môi, nụ cười chưa thành hình đã vụt tắt.

Thích Nghi biết cô sẽ không nghĩ thông nhanh đến vậy, đành thở dài trong lòng: "Chiều nay tớ về nhà một chuyến, tối cũng không về đây ăn cơm. Có thể sẽ qua đêm ở đấy luôn nên hai người không cần đợi tớ đâu. George, chăm sóc Thiên Nhiên cho cẩn thận."

Cô nói xong liền đứng dậy đi mất.

Nhìn theo bóng cô đi về phía cửa, George nhíu mày.

*

Thấy cô đã bước ra khỏi cửa, George nhìn Thiên Nhiên nói: "Chị Nara, tối nay em có chút việc, chắc là không ở nhà với chị được rồi. Em đã gọi cho con nhóc Bối Hiểu Y qua đây ở với chị, lát nữa sẽ đến. Được không?"

Thiên Nhiên cười gật đầu: "Không cần gọi em ấy cũng được, chị có thể tự chăm sóc mình."

"Vậy không được, nếu không có người chăm sóc chị, em thấy không yên tâm."

"Cậu lây bệnh của Thích Nghi rồi đấy."

George cười cười, cậu vẫy tay: "Vậy em đi nhé!"

"Đi đi!"

Nghe xong George gật đầu rồi ra khỏi biệt thự.

Sau khi lên xe, cậu ấn gọi một dãy số.

Đối phương nhanh chóng bắt máy. Đam Mỹ Sắc

George nhếch môi cười: "Đứng ở cổng chờ đi, tôi đến đón cô."

"OK!" Đối phương hào hứng đáp.

一一一一一一

Bước vào Nhã Xá, Thích Nghi cảm giác được sự lạnh lẽo ở đây, không khí rất khác ngày thường.

Cô bất giác nhíu mày nhìn về hướng vườn Cúc, do dự một hồi vẫn cất bước đi qua đó.

Khi cô đi đến lối vào thì thấy chú Phúc từ trong đi ra. Ông ấy khá bất ngờ khi trông thấy cô, nhưng trong tích tắc đã lập tức khom người, nói với vẻ cung kính: "Cô Tư, cô về rồi."

"Đại phu nhân đâu?" Cô hỏi.

"Thưa, ở bên trong."

Cô "ừm" một tiếng rồi lướt qua người ông ấy.

Tần Vãn đang ngồi đọc sách bên bàn đá, nghe tiếng bước chân của cô bèn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt: "Có chuyện gì?"

"Có người chuyển khỏi Nhã Xá sao mẹ?" Thích Nghi đi thẳng vào vấn đề.

"Những người vô dụng đã bị đuổi hết rồi." Câu trả lời vẫn rất lạnh nhạt.

"Mẹ, với mẹ thì thế nào mới là người hữu dụng?"

Tần Vãn bỏ cuốn sách trên tay xuống, lạnh lùng nhìn cô: "Nếu con muốn đi, mẹ cũng không cản đâu."

Thích Nghi chỉ thấy chua xót trong lòng.

"Hoàn cảnh bây giờ của nhà họ Trần thế nào, tin rằng con rõ hơn mẹ." Tần Vãn cười nhạt: "Trung Thiên đã không trụ nổi nữa, Trần gia lụn bại chỉ là chuyện sớm muộn. So với đợi tới lúc đó nhếch nhác không gì bằng, chi bằng nhân lúc này ra đi sẽ có thể diện hơn."

"Cho nên trừ tâm phúc chú Phúc của mẹ, còn những người làm khác mẹ đều đuổi hết ư?"

Tần Vãn không đáp, bà ta cầm sách lên tiếp tục đọc.

Thích Nghi cắn răng, siết chặt nắm tay rồi quay người bỏ đi.d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n

一一一一一一

Thích Nghi rời khỏi Nhã Xá lúc trời chạng vạng.

Sau khi chiếc xe taxi cô lên lăn bánh, có một chiếc siêu xe Bugatti lập tức theo sát phía sau.

Trong xe, cô gái phân vân hỏi: "Tại sao chúng ta phải đi theo chị Tư?"

Chàng trai trẻ ngồi ở ghế lái không đáp, chỉ bày ra biểu cảm u ám.

Trung tâm thời trang, nơi đỗ xe.

Sau khi Thích Nghi trả tiền cho tài xế liền bước xuống xe.

"Cô Trần, xin mời." Lý Tốc đứng chờ ở cổng nhìn thấy cô, bèn tiến lên kính cẩn nói: "Chủ tịch đang chờ cô ở bên trong."

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!