Ngài Cố Và Chú Chó Dữ Họ Lục

Chương 21



Edit: Linh Lung

Khoảng thời gian trước, khi Hứa Trạch nhìn thấy đoạn video để trần nửa người trên của Lục Yến lan truyền trên mạng, anh ta nghĩ thầm, kiểu người như Lục Yến, mấy người đồng tính mà xem được mấy ai chịu đựng nổi.

Kể từ lúc đó, anh ta đã gặp vài giấc mộng không thể miêu tả, đối tượng đều là Lục Yến.

Đó là lý do tại sao, dù đã thể nghiệm được tính tình của Lục Yến, anh ta vẫn muốn có một trận vận động mãnh liệt với hắn.

Kết quả, anh ta bị đánh đến kêu cha gọi mẹ.

Hứa Trạch không biết mình bị đánh bao lâu, chỉ biết khi nó kết thúc anh ta chỉ cảm thấy eo đau, chân đau, trừ cái mặt ra, toàn thân trên dưới đều đau và nóng lên.

Lục Yến hài lòng, đem cây lau nhà gài trở lại, xoay người chậm rãi rửa tay: "Bên ngoài có người, anh ra trước đi."

Cả tầng chỉ có mỗi cái WC này, bên ngoài đã sớm có tiếng nói chuyện, hình như có người còn gọi phục vụ tới mở khóa.

Lục Yến cũng xem như nắm bắt được tính tình của Hứa Trạch, biết đối phương sợ mất mặt sẽ không nói ra. Hứa Trạch run rẩy đứng lên, liếc nhìn qua gương, người bên trong đẹp trai tuấn tú như lúc mới đến, nhìn không ra chỗ nào vừa mới bị đánh cả — Lục Yến xuống tay không hề nhẹ, nhưng không một cái nào rơi xuống mặt anh ta.

Anh ta xoa eo mình, khóc thảm thương: "Yến Yến, em học qua tán đánh hả?"

Lục Yến chả thèm nhìn anh ta: "Đánh nhẹ?"

Người phục vụ tới rồi, vừa mới móc chìa khóa ra, một tiếng răng rắc vang lên, cửa mở ra.

Hứa Trạch đi ra, đón nhận ánh mắt nghiên cứu, tìm tòi của mọi người, đầu ngẩng lên, nói với người phục vụ: "Kêu bên sửa chữa đến xem thử, cánh cửa hư này cứ luôn tự động khóa trái."

Sau đó cố nén đau đớn, khập khiễng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Xác định người bên ngoài đã đi hết, Lục Yến từ buồng kế bên đi ra, sửa sang lại cổ áo, vừa mới chuẩn bị rời đi, chuông di động vang lên.

Lục Yến đi tới chỗ ít người, dùng vai kẹp lấy điện thoại, tay kia sửa sang lại ống tay áo: "Mẹ."

Lục Miểu: "Tiểu Yến, ăn cơm chưa con?"

"Đang tham gia tiệc tối ạ."

"Ừm, cái kia, Tiểu Yến à," Lục Miểu do dự hỏi, "Con tìm mấy người đó có đáng tin không con?"

Lục Miểu vốn là muốn dạy dỗ lại con trai một chút, phá hư hôn lễ của kẻ xấu cũng không phải chuyện tốt gì, nhưng lúc mở miệng ra lại thành nói lời lo lắng.

Lục Yến: "Sao ạ?"

Lục Miểu: "Những người phá hôn lễ của Chu Minh đáng tin cậy chứ con? Bây giờ con là minh tinh, làm chuyện gì cũng phải suy xét kĩ càng, chuyện này lỡ người ta điều tra ra thì làm sao bây giờ."

Những lời của Chu Minh nói trước khi cúp điện thoại ngày hôm đó khiến Lục Miểu vừa tức vừa lo lắng, bản thân mắt mù bao nhiêu, lại sợ Lục Yến làm việc để lại điểm yếu trong tay người nọ.

Lục Yến đang chỉnh cổ tay áo ngừng lại: "Hôn lễ của Chu Minh bị phá ạ?"

Nghe được vẻ kinh ngạc trong lời nói của con trai, Lục Miểu sửng sốt: "Không phải con phá"

"...Không phải ạ."

Lục Miểu ồ một tiếng: "Mẹ còn tưởng rằng... Thôi, không phải thì tốt." Trái tim treo lơ lửng của Lục Miểu cuối cùng cũng buông uống, giọng điệu thoải mái hơn nhiều, "Hai ngày nữa mẹ sẽ về, muốn ăn cái gì, mẹ mang đến phim trường cho con."

Lục Yến cầm di động, trong mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp: "Gần đây con thích ăn canh súp."

Cúp điện thoại xong, Lục Yến trầm mặc trở về chỗ ngồi.

Cố Tư quay mặt qua: "Sao em đi lâu thế."

Lục Yến không trả lời anh, bỗng nhiên hỏi ngược lại: "Anh cho người đi phá à?"

Cố Tư: "Ừ, em đi không tiện, bên tôi tiện hơn."

Lục Yến:....

Hắn nhìn Cố Tư, mãi một lúc vẫn không nói nên lời.

Một người đàn ông trung niên đến nâng ly mời rượu, Cố Tư nói chuyện với người đàn ông nọ bằng nụ cười thản nhiên, dáng ngồi thong dong, nhưng vẫn mang theo một sự lạnh lùng và cao quý khó tả. Cảm nhận được ánh mắt của Lục Yến, anh nói với đối phương: "Tôi còn có việc, sau này nói tiếp."

Người đàn ông thức thời vội nói vài câu tạm biệt rồi rời đi.

Người nọ đi rồi, Cố Tư nhìn về phía Lục Yến: "Sao thế."

Lục Yến: "Muốn trao thưởng cho anh."

"Thưởng cái gì?"

Lục Yến nghiêm túc nói: "Giải thưởng ông chủ tốt nhất của năm."

Cố Tư:...

Sao anh cứ cảm thấy mình đã được phát một tấm thẻ người tốt thế nhỉ??

"Cảm ơn em, có cần tôi phát biểu nhận giải không?" Cố Tư ngoài cười nhưng trong không cười, lại nói một câu đưa chủ đề sang chỗ khác, "Khi nào quay lại phim trường?"

Lục Yến chưa kịp nói, Lâm An đã vội vàng đi tới.

Gã chào hỏi Cố Tư trước sau đó mới nghiêng người về phía Lục Yến, nhỏ giọng nói: "Đạo diễn Trần đang tức giận, nói muốn đổi Lâm Thanh, tiến độ của đoàn đã dừng lại, tốt nhất em nên về nhanh lên, còn tranh thủ xem tình huống thế nào."

Lục Yến "Vâng" một tiếng, vốn dĩ hắn tính tham dự tiệc tối xong sẽ về ngay: "Vậy anh xem thử đêm nay còn vé nào không."

Lâm An xem lịch bay trước rồi mới đến đây, nên trả lời rất nhanh: "Có, 10 giờ có chuyến bay."

Cố Tư: "Đặt ngày mai."

Lâm An không cần suy nghĩ, trả lời rất nhanh: "Được."

"Đừng bắt chuyến bay đêm, ngày mai trở về đi." Cố Tư liếc Lâm An, "Buổi tối về cũng vô ích, khách sạn mọi người ở không tốt lắm, bớt được đêm nào hay đêm đó."

Nhận được ánh mắt cảnh cáo của ông chủ, Lâm An vội vàng xum xoe gật đầu: "Tổng giám đốc Cố nói rất đúng, vậy tôi sẽ đặt 9 giờ sáng mai, Tiểu Yến ăn sáng xong rồi mới đi."

Lục Yến gật đầu: "Được."

Lâm An đi rồi, Lục Yến như vô tình nói: "Chuyện của Lâm Thanh, công ty có phương án xử lý thế nào?"

Cố Tư cả người là bộ dnags không quan tâm, thuận miệng nói: "Chuyện gì."

"Cậu ta tự ý rời đoàn phim, đạo diễn Trần rất tức giận, khả năng là muốn thay đổi người."

Cố Tư lấy khăn nóng lau tay: "Chuyện của cậu ấy, để tự cậu ấy giải quyết."

Không dò ra cái gì, Lục Yến âm thầm hít một hơi sâu, hắn kéo ghế dịch lại gần Cố Tư một chút, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy, "Có phải anh mở công ty này là đặc biệt hỗ trợ Lâm Thanh không?"

Thật ra lúc ký hợp đồng, hắn đã có cảm giác toàn bộ nguồn lực tốt nhất của công ty là dồn về một người, mãi đến sau khi Lâm Thanh xuất hiện, hắn mới đoán được người đó là ai.

Cố Tư: "Ừ."

Trong lòng Lục Yến vốn dĩ đã có câu trả lời, nhưng thấy đối phương không chút do dự thừa nhận, hắn vẫn cảm thấy phiền muộn không thể nói được. Hắn khẽ gật đầu, muốn dịch ghế lại vị trí.

"Nhà cậu ấy có ân tình với nhà tôi." Cố Tư vừa nói vừa đưa khăn nóng cho hắn, "Em lau miệng đi."

Lục Yến "ồ" một tiếng ngớ ngẩn, cầm lấy khăn nóng thản nhiên lau quanh miệng vài cái.

Cố Tư im lặng một hồi, sau đó bỗng nhiên dùng khăn xoa xoa lên khóe miệng hắn, thản nhiên nói: "Ở đây chưa lau sạch."

Lau xong, Cố Tư trở mặt khăn, lau lên miệng mình.

Ánh mắt Lục Yến theo khăn nóng quét qua môi của Cố Tư, Cố Tư dùng khăn nóng lau xong, lại dùng giấy lau đi vết nước mà khăn nóng để lại.

Một loạt hành động kết thúc, có lẽ cảm thấy môi hơi khô, Cố Tư vô tình dùng lưỡi liếm môi mình.

Lần này Lục Yến thậm chí còn không phát ra tiếng gì.

Hắn đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi có chút khô, cầm lấy nước uống một hớp thật nhiều.

Cố Tư chú ý đến động tác của người bên cạnh, nở một nụ cười nhếch mép.



Sau bữa tối, dù hai người có ở gần nhau cũng không thể đi chung một xe.

Tiểu Lưu xin Lục Yến nghỉ một ngày vì đã lâu không gặp bạn gái, vì vậy hôm nay Lâm An phụ trách đưa hắn trở lại căn hộ.

Trong xe, Lâm An không ngừng luyên thuyên: "Công ty mấy ngày này có một nhóm người mới đến, nhìn cũng có mấy hạt giống tốt. Hôm nay anh có mang theo ảnh chụp đến, bên trong túi đen cạnh em, em xem giúp anh đi, người nào có tiềm năng có thể dẫn dắt?"

Lục yến lơ đễnh nói: "Nếu nhìn ảnh có thể nhìn ra được tiềm năng của mình, ngay từ đầu em đã không ra mắt, an tâm đồng hành với anh rồi."

Lâm An cười: "Hì, nói thật với em, lúc trước nhìn thấy em anh đã cảm thấy em tuyệt đối có thể nổi tiếng."

"Vâng, em đẹp trai như thế, không nổi tiếng mới là không có đạo lý."

"....." Em nói gì cũng đúng, "Bây giờ chỉ dựa vào mặt là vô dụng, gần đây có nữ diễn viên tên Lưu Minh Y, em biết không nhỉ? Rất đẹp nhưng kỹ năng diễn xuất thì không tốt, lại nhiều tin xấu, hoạt động rất chật vật. Phỏng chừng là không lấy được dự án tốt, tuổi còn nhỏ hơn em nữa, bèn dứt khoát gả đi. Ai biết rằng cô ấy lại có thể gặp xui xẻo ngay ngày kết hôn, hôn lễ bị phá chưa tính, phía sau còn có người mua số liệu bôi đen cô ấy, chậc chậc."

Lục Yến nhướng may: "Bôi đen cô ấy vì chuyện gì?

"Rất nhiều, em bao lâu rồi chưa lên Weibo thế, bây giờ trên đó đều là chuyện này."

Lục Yến mở Weibo, quả nhiên, top 1 hotsearch là "Hôn lễ của Lưu Minh Y bị phá".

Hắn xem qua bình luận, bên dưới bình luận đều đang suy đoán lý do hôn lễ bị phá. Nhìn không ra được là dân cư mạng hay những người được thuê, nhưng tám phần mười nội dung của bình luận không phải nói cô ấy là kẻ thứ ba thượng vị thì là nói bà lớn nhà giàu nào đó gây ra, xem qua một lượt thì không có ai đứng ra giúp cô ấy cả.

Thậm chí còn có một số trang báo lớn có tích V, mượn những vụ bê bối cũ của cô ấy mà nhân cơ hội để nổi tiếng.

Hắn tìm kiếm Weibo của Lưu Minh Y, phát hiện Lưu Minh Y đã xóa tài khoản.

Lục Yến hỏi: "Đội PR của cô ấy đâu?"

"Công ty quản lý đã từ bỏ cô ấy rồi thì đội PR lấy đâu ra chứ." Lâm An nói, "Tất cả những vụ bê bối trước đây của cô ấy đều bị phanh phui, hiện tại toàn bộ trên mạng đều là chuyện xấu của cô ấy, không biết vị hôn phu của cô ấy có để ý điều này không nữa. Cho dù không ý kiến về sau cũng không thể ở trong nước tổ chức hôn lễ."

Lục Yến mím môi nhìn tên Lưu Minh Y bị chửi loạn trên Weibo.

Bạo lực mạng kiểu này tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng thực chất lại là con dao sắc bén nhất.

Trong trò hề này, Chu Minh đã toàn thân rút lui, còn Lưu Minh Y thì người chằn chịt thương tích, đây không phải là điều Lục Yến muốn. Mặc kệ những gièm pha của Lưu Minh Y trước đó là thật hay giả, ít nhất cô ấy không có đắc tội với Lục Yến, mà hắn lại không khéo đẩy cô đến mép thuyền.

Ghế sau xe im lặng hồi lâu, cho đến khi Lâm An nghĩ Lục Yến đã ngủ.

"Tìm một đội quan hệ công chúng để giúp Lưu Minh Y làm sạch dư luận đi anh."

Lâm An tưởng mình nghe nhầm: "Cái gì?"

Lục Yến trực tiếp gọi tên: "Tìm đội Vân Hưng, giúp cô ấy tẩy trắng."

Vân Hưng là một đội quan hệ công chúng hoạt động độc lập, đồng thời cũng là đội quan hệ công chúng lớn nhất trong ngành. Hướng gió của dư luận trên mạng nhìn như là của dân cư mạng nhưng thật ra là do đội ngũ được thuê ở sau lưng thao túng. Khoảng thời gian trước cô ảnh hậu nào đó ngoại tình, chính là nhờ Vân Hưng tẩy trắng, mà hiện giờ vẫn như cũ, sống rất thoải mái, tự tại.

Bởi vì chuyên nghiệp nên báo giá của Vân Hưng cũng cực kỳ ấn tượng.

Ấn tượng đến mức nào ư, dù sao những người mới nổi căn bản không mời nổi họ.

Lâm An há hốc mồm định hỏi lại Lục Yến, Lục Yến đã trực tiếp chặn họng gã: "Ngày mai anh đi thương lượng giá cả đi."

Thấy Lục Yến không muốn nói nhiều, Lâm An cũng không hỏi tiếp, trong lòng thay Lục Yến đau lòng giùm hắn.

Đêm khuya, Lục Yến nằm trên giường lớn, lăn qua lộn lại, không có ý đi ngủ.

Hắn cứ nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện ra cảnh Cố Tư liêm môi khi nãy.

Lặp lại vài lần như thế, đến khi toàn thân hắn nóng lên, vò đầu bứt tóc, chỉnh điều hòa xuống vài độ.

Sau khi thay đổi tư thế lần thứ năm, hắn "Bụp" một tiếng ngồi bật dậy.

Tuy rằng Từ Phi đến đưa canh gà tình yêu vài lần nhưng dương như hai người không có liên lạc lần nào, cho nên lúc cậu ấy nhận được tin nhắn của Lục Yến lúc 2 giờ sáng còn tưởng rằng mình hoa mắt, nhìn nhầm tên.

Thẳng đến khi cậu ấy đọc nội dung tin nhắn, cơn buồn ngủ của cậu ấy hoàn toàn biến mất.

"Chào trợ lý Từ, cho tôi hỏi tổng giám đốc Cố bây giờ còn độc thân đúng không?"

Từ Phi tuy rất chuyên nghiệp nhưng cũng không mù quáng, biết rõ thái độ của ông chủ mình với Lục Yến là như thế nào, nhanh chóng đáp lại: "Đúng vậy."

Bên kia nhanh chóng trả lời lại: "Cảm ơn cậu, đã làm phiền cậu nghỉ ngơi rồi."

Hết chương 21.

Linh Lung: Bất ngờ không mọi người, chắc hông ai nghĩ người làm hòa trước là anh Yến đâu nhỉ. Đã thế còn nhận ra tình yêu nữa. Chuẩn bị vào khoảng thời gian mập mờ rồi nè hí hí

| | SAU