Ngài Hoắc Em Yêu Anh

Chương 34: Chơi golf



Buổi ăn cơm của hai chị em Lăng Nhiễm đã bị Hà Quân phá hỏng không khí, hai người chỉ đành buồn bực trở về, dù đã thay quần áo nhưng Lăng Nhiễm vẫn ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng ghê quá đi, vừa về tới nhà đã thấy Hoắc Mạc Đình đứng trước cửa, cảm giác như đang đợi cô vậy: "Sao anh lại về giờ này? Để quên đồ sao?"

"Không có, tôi có chuyện muốn nói" Hoắc Mạc Đình nói xong xoay người đi vào nhà.

Lăng Nhiễm chẳng hiểu gì cả, lập tức chạy theo, thôi thì sống nhờ vào anh ta anh ta nói gì phải nghe nấy thôi.

Không khí trong phòng sách khiến Lăng Nhiễm có chút ngột ngạt, áp lực quá, rốt cuộc có chuyện gì vậy chứ.

Không để cô hoang mang lâu Hoắc Mạc Đình lên tiếng: "Sau này cẩn thận Hà Quân, tốt nhất là tránh xa nhà họ Hà ra"

"Vâng! Vâng! Nhất định phải tránh xa!" Làm cô căng thẳng muốn chết, hoá ra là nói chuyện đó, anh không nói cô cũng có ý định tránh xa họ từ lâu rồi.

"Ừ, Lăng Nhiễm..."

"Sao vậy? Còn chuyện gì sao?"

"Em không phải là...mà thôi để khi khác nói" Hoắc Mạc Đình muốn nói cô không phải Lăng Nhiễm nhưng lại thôi, anh rất muốn biết cô là ai. Đây chính là sự nghi hoặc lớn nhất trong lòng anh hiện tại.

"Ồ, vậy em về phòng tắm chút, ban nãy bị tên điên nôn lên người!" Lăng Nhiễm chỉ nói vậy, cũng không cần giải thích tên điên kia là ai vì chắc chắn Hoắc Mạc Đình cũng đã biết nhờ vệ sĩ đi theo cô.

Lúc tắm xong đi ra Lăng Nhiễm tưởng Hoắc Mạc Đình đã quay lại công ty nhưng không, anh đang thản nhiên ngồi uống trà đọc một cái gì đó chắc là văn kiện của công ty.

"Anh không đi làm sao?"

"Ừ, hôm nay nghỉ, dẫn em tới một nơi" Lần trước nói đưa cô đi nhưng không đi được vì đột nhiên xảy ra chuyện.

"Đi đâu vậy?"

"Tới rồi sẽ biết"

Lăng Nhiễm gật đầu lên thay một bộ đồ thoải mái theo lời của anh. Một chiếc váy xuông tay lỡ cổ vuông.

Cô cứ nghĩ bản thân được đi đâu, đến khi xe dừng lại, Lăng Nhiễm mới biết đây là sân golf. Đưa tôi tới đây làm gì? Tôi cũng đâu biết chơi đâu!

Đi được một đoạn Lăng Nhiễm mới phát hiện bàn tay của mình đang được Hoắc Mạc Đình nắm gọn trong lòng bàn tay. Sao mình không có chút bài xích nào vậy?

"Sao lại tới đây vậy?"

"Đưa em tới chơi" Hoắc Mạc Đình đặt một tấm thẻ lên bàn tiếp tân.

"Mời Hoắc tổng vào trong!"

Hai người họ đi tới một sân golf rộng rãi, có quầy ăn uống phục vụ riêng thường thì sân này chỉ dành cho 8 người tối thiểu, vì là sân đặc biệt.

Lăng Nhiễm nghĩ chỉ có hai người bọn họ thì bỗng xuất hiện thêm một cặp vợ chồng nữa cũng tới đây thư giãn.

"Ồ Hoắc tổng cũng đưa vợ tới bồi đắp tình cảm sao?" Một người đàn ông trung niên cầm cây golf đi lại hỏi, giơ tay phải ra.

Hoắc Mạc Đình khẽ mỉm cười gật đầu: "Lâu rồi không gặp Đại tướng Lưu!" Hoắc Mạc Đình cũng đưa tay bắt lấy tay đối phương.

"Đây là Đại tướng Lưu, bộ trưởng bộ quốc phòng nước A, đây là vợ tôi Lăng Nhiễm!"

"Không cần phải giới thiệu đặc biệt thế, tôi là Lưu Tân Nghiên! Đây là vợ tôi Tuyết Linh Linh!"

"Xin chào đại tướng, Lưu phu nhân!" Lăng Nhiễm kinh ngạc, biết là quan hệ của Hoắc Mạc Đình rộng rãi nhưng không nghĩ lại quen được với cả Bộ trưởng Bộ quốc phòng nước A. Nhưng có điều vợ của ông ấy khá trẻ nhìn giống như là con gái chứ không phải là vợ chồng.

"Đừng gọi như vậy, gọi ngài Lưu được rồi"

"Chào cô, lần đầu gặp mặt cô xinh thật đấy" Tuyết Linh Linh tiến lên ôm cánh tay Lưu Tân Nghiên.

"Lưu phu nhân cũng vậy"

Tuyết Linh Linh nghe xong cười rộ lên. Phụ nữ mà ai chẳng thích được khen.

Cuộc gặp mặt này ngoài dự đoán của hai người, vậy là từ một cuộc đi chơi riêng thành bốn người. Có điều không khí cũng khá ổn. Không ngờ một người đàn ông 40 tuổi lại có được cô vợ 27 tuổi.

"Cô bất ngờ lắm chứ gì, ai cũng như vậy! Tình yêu thì đâu cần khoảng cách, nhất là tuổi tác" Tuyết Linh Linh vô cùng thân thiện với người xung quanh.

"Nhìn hai người hạnh phúc thật đấy, chọn đúng người thì ai chẳng được"

"Cô cũng vậy mà, nhìn cái cách Hoắc tổng nắm tay cô đi, ôi tôi cũng ước được trai trẻ nắm tay như vậy, hai người làm sao mà yêu được nhau vậy?"

"Chuyện này..." Lăng Nhiễm không biết phải nói sao.

"Không muốn nói cũng không sao, chúng ta đổi chủ đề!"

Lăng Nhiễm thầm thở phào, may mắn là Tuyết Linh Linh không phải người tò mò lớn.

"Tôi cũng nghe nhiều về cô, những chuyện thường ngày rất lâu về trước, tôi nói cô nghe ha, Hoắc tổng là người đàn ông tốt, cô nên trân trọng anh ấy" Chẳng hiểu sao Tuyết Linh Linh lại không có chút ác ý gì với Lăng Nhiễm.

"Tôi biết, khi đó tôi bồng bột quá, nhưng mà giờ thì tôi khác rồi" Lăng Nhiễm đưa mắt nhìn Hoắc Mạc Đình, chẳng biết do thần dao cách cảm mà Hoắc Mạc Đình cũng quay lại nhìn cô. Bốn mắt không hẹn mà nhìn nhau chăm chú.

Tuyết Linh Linh bên cạnh cười thầm. Tình là chi.

"Muốn chơi không?"

"Em không biết chơi"

"Lại đây!"

Lăng Nhiễm lon ton chạy lại chỗ Hoắc Mạc Đình đang đứng.

Hoắc Mạc Đình vòng ra đằng sau Lăng Nhiễm đưa cây golf cho cô: "Chân rộng bằng vai, thẳng lưng, bàn chân hướng về phía trước"

Lăng Nhiễm làm theo, hơi thở của Hoắc Mạc Đình phả lên đầu khiến cảm xúc cô trở nên nóng. Tai ửng đỏ lúc nào không hay. Ai đó nhoẻn miệng cười thầm phía sau cô.

Sau một hồi tập luyện Lăng Nhiễm đã có thể tự mình đánh nhưng rất ít quả gold vào hố.

"Nghỉ một chút đi" Hoắc Mạc Đình đưa Lăng Nhiễm một chai nước.

"Cảm ơn"

"Anh xem người ta chăm vợ kìa! Nhìn lại anh đi, toàn là em chăm anh!" Tuyết Linh Linh hâm mộ nhìn hai người họ lại liếc xéo chồng mình.

"Hửm? Muốn anh chăm em sao? Vậy mời phu nhân thưởng thức nước!" Lưu Tân Nghiên ngộ ra bưng cốc nước đưa lên miệng Tuyết Linh Linh.

"Anh tránh ra kia!"

"Được rồi, anh sai rồi ha! Đừng tức giận!"

Ai mà ngờ Bộ trưởng Bộ quốc phòng của một nước lại là người đội vợ lên đầu tuyệt đối như vậy.