Ngài Hoắc Em Yêu Anh

Chương 6: Gặp gỡ nam chính



Trong lúc khoác tay Hoắc Mạc Đình tiến vào trong hội trường, tiếng bàn tán không những không giảm bớt mà còn có nhiều thêm. Haizz Lăng Nhiễm này quả thật chán sống lại đi đắc tội quá nhiều nhân vật tai tiếng. Coi bộ muốn lấy lại hảo cảm không phải điều dễ dàng. Con đường này khó quá!

Trong bữa tiệc hôm nay, Hoắc Mạc Đình dường như là nhân vật được mọi người chú ý tới. Vừa mới bước vào đã có nhiều người tới nói chuyện, mà nói toàn những vấn đề Lăng Nhiễm không hiểu một chút gì cả. Nhàn nhạt đứng bên cạnh Hoắc Mạc Đình uống nước trái cây. Đôi khi có người hỏi cô chỉ mỉm cười trả lời đơn giản để ứng phó.

Lăng Nhiễm có chút khó chịu, chân cô đứng nãy giờ đau lắm rồi, liếc nhìn xung quanh, phát hiện có chỗ ghế ngồi liền kéo kéo vạt áo Hoắc Mạc Đình. "Sao vậy?"

"Chân hơi đau! Em qua kia một lát nhé!" Lăng Nhiễm vừa nói vừa hướng ánh mắt về phía ghế ngồi cách đó không xa.

"Ừ" Hoắc Mạc Đình nhịn về phía đó rồi gật đầu. Khi Lăng Nhiễm rời khỏi anh đột nhiên nhìn thấy An Vũ Phong cũng ở phía đó, ánh mắt chợt lạnh lại.

Lăng Nhiễm đi tập tễnh về phía ghế ngồi, nhìn xang bên phải thấy nhân vật chính mà người người thèm khát bao gồm cả Lăng Nhiễm. Cô thấy An Vũ Phong nhíu mày nhìn mình liền cười sau đó cô làm hành động mà không chỉ An Vũ Phong bất ngờ mà mọi người xung quanh đều bàng hoàng. Lăng Nhiễm quay người đi dần về phía ghế ngồi đằng xa hơn, cách vị trí An Vũ Phong một khoảng cách hợp lý.

"Ôi trời! Lăng Nhiễm đó không tới chỗ của Phong ca mà còn cố ý giữ khoảng cách với anh ấy! Mặt trời mọc ban đêm hay sao?"

"Hơn nữa tôi cũng thấy hôm nay cô ta hơi khác, đặc biệt ngoan ngoãn chỉ thấy cô ta đứng bên cạnh Hoắc tổng, hay cô ta muốn đổi phương pháp quyến rũ mới? Lạt mềm buộc chặt sao?"

Tiếng bàn tán không ngừng vang lên, tất cả đều được Hoắc Mạc Đình nghe được. Anh cũng đưa tầm mắt về Lăng Nhiễm thấy cô đang đưa tay xoa xoa chân liền ra hiệu cho thư ký Tỉnh.

"Biết vậy đã đề nghị đi đôi thấp hơn một chút, đau quá!" Lăng Nhiễm cử động chân qua lại.

"Hoắc phu nhân, Hoắc tổng kêu tôi đem cái này cho cô" Tỉnh Y Hồng đưa miếng băng cá nhân cho Lăng Nhiễm. Bất quá tại đây cũng không có chỗ bán giày nữ.

"A, cảm ơn nhé!" Lăng Nhiễm cầm lấy dán vào gót chân, bị chảy máu mất rồi, thôi kệ về nhà rồi tính.

"Đúng rồi, trợ lý Cẩn không đi cùng chồng tôi sao?" Lăng Nhiễm bất ngờ hỏi. ngôn tình hài

"Trợ lý Cẩn phải đi công tác, tôi là người dưới trướng của anh ấy nên đảm nhận trách nhiệm thay anh ấy" Thư ký Tỉnh mở lời giải thích.

"À ra vậy" Lăng Nhiễm gật đầu xem như đã hiểu.

"Hoắc phu nhân, cô khác với tưởng tượng của tôi quá!" Tỉnh Y Hồng đột nhiên lên tiếng.

"Sao vậy?"

"Trước đây tôi cứ nghĩ cô..." Tỉnh Y Hồng nói rồi lại ngưng.

"Tôi chảnh choẹ, khó gần, lúc nào cũng là cái gai trong mắt người khác đúng không?" Lăng Nhiễm hỏi.

"Tôi xin lỗi vì đã nghĩ xấu về phu nhân!" Tỉnh Y Hồng nghe vậy đứng lên cúi đầu nói xin lỗi.

"Ấy, tôi không trách cô, cô có suy nghĩ riêng của cô, vốn dĩ trước đây tôi là người như vậy, nhưng bây giờ thì không! Tôi thấy có lỗi nên muốn sửa lại!" Lăng Nhiễm mỉm cười nói, mình nói dối như vậy có bị phát hiện không nhỉ?

"Vâng" Thư ký Tỉnh gật đầu.

"Cô cứ bận việc của cô đi, tôi ở đây chút nữa về thì kêu tôi, à không cần phải xưng hô khiết cẩn như vậy đâu, cô bao nhiêu tuổi rồi?" Lăng Nhiễm nói.

"Hoắc tổng lệnh tôi ở đây chơi với cô, tôi năm nay 25 tuổi rồi" Tỉnh Y Hồng trả lời.

"Vậy là cô lớn tuổi hơn tôi rồi, ngồi xuống đi, từ bây giờ tôi gọi cô là chị nhé!?" Lăng Nhiễm vỗ vỗ tay vào chỗ bên cạnh mình.

"Không được đâu! Như vậy không phải phép!" Tỉnh Y Hồng lập tức từ chối.

"Cái gì mới gọi là phải phép, chị lớn tuổi hơn tôi gọi chị là đương nhiên" Lăng Nhiễm nhíu mày nói.

"Vậy...."

"Được rồi, quyết định vậy đi ha!" Lăng Nhiễm vui vẻ mỉm cười.

"Phu nhân...hình như cô say rồi?.." Tỉnh Y Hồng bây giờ mới nhận ra, lại nhìn thấy vài ly rỗng trên bàn, đôi má hơi ửng hồng, tửu lượng kém như vậy sao?

"Nào có, tôi bây giờ cực tỉnh táo, tôi chỉ uống nước trái cây! Không tin tôi chỉ Hoắc Mạc Đình cho chị coi.." Lăng Nhiễm vừa nói vừa nhìn xung quanh bỗng nhiên tầm nhìn bị chắn lại bởi một người.

Giọng nói phẫn nộ vang lên: "Lăng Nhiễm! Đồ đàn bà không biết xấu hổ! Tại cô mà chị tôi phải chết! Hôm nay tôi phải trả thù cho chị tôi!"