Ngài Hoắc Em Yêu Anh

Chương 78: Nhiệm vụ cuối cùng



Sau khi liên lạc với Lăng Kỳ, Lăng Nhiễm cũng nhẹ nhõm hơn. Về việc đội trưởng đội lính đánh thuê kia thì hơi phức tạp, ai mà ngờ được Đoàn Quốc Nhân lại là anh họ của Tuyết Linh Linh* không lâu trước Tuyết Linh Linh cãi nhau với chồng liền bỏ nhà đi vô tình gặp phải đám chó săn của cấp dưới muốn bắt cô ấy để đe doạ bộ trưởng Lưu từ bỏ chức vị. Chẳng may bắt gặp Lăng Nhiễm cô liền tiện tay giúp đỡ ai ngờ cái người anh họ kia điên rồ tìm đám chó săn dạy dỗ 1 trận sau đó lại rối rít cảm ơn Lăng Nhiễm, nói cô là ân nhân, có chuyện gì cần nhờ vả cứ gọi trực tiếp cho hắn.

*Ai không nhớ nhân vật này quay lại chương 34 nha!

"Phu nhân! Người đã tới rồi!" Người làm trong biệt thự đứng cạnh sofa thông báo.

Lăng Nhiễm gật đầu cô cũng nghe thấy tiếng trực thăng vang lên rồi, buông điện thoại xuống sau đó đi ra ngoài. Liền thấy Tỉnh Y Hồng một thân đen xì đang rạng rỡ đứng ở trước trực thăng, bên cạnh còn có Tiểu Lý, Tiểu Long.

"Tiểu Nhiễm!" Tỉnh Y Hồng đi lại phía cô.

"Phu nhân!" Tiểu Lý, Tiểu Long nghiêm túc chào.

"Chị tiểu Hồng!" Lăng Nhiễm cực kỳ vui vẻ có người ở đây chung với cô.

"Hoắc tổng gấp quá nên điều bọn chị qua trước, buổi chiều vệ sĩ mới tới được, họ ngồi thuyền" Tỉnh Y Hồng giải thích sơ qua.

"Ừm, bên đó sao rồi?" Lăng Nhiễm phất tay với đám Tiểu Lý, Tiểu Long rồi kéo Tỉnh Y Hồng vào nhà.

"Tin tức của Lăng Kỳ em gửi mọi người đều nhận được rồi, bây giờ đáng lo nhất là phía Vương thiếu, lạc mất tín hiệu của bọn họ rồi"

"An Vũ Phong chiếm hữu cao như vậy hơn nữa Thiên Kì Nhan còn là vật nhỏ trong tay hắn, bỏ trốn đã đành lần này lão Vương e là lành ít dữ nhiều" Lăng Nhiễm trầm ngâm.

"Có khả năng chẳng lành chút nào hoàn toàn là dữ, Quách Tuấn Khanh cũng trở về Cao Giang trợ giúp rồi, e là năng lực của Hoắc tổng không thể kéo dài thêm thời gian nữa, mong là bọn họ sẽ cố gắng tới khi ba chị gây sức ép thành công" Lão Tỉnh nhà cô cũng góp sức vào việc này dù là bạch đạo cũng phá quy tắc một lần.

"Quách Tuấn Khanh đã trở về sao..." Lăng Nhiễm nghe tới tên Quách Tuấn Khanh vốn đã lo lắng giờ lại thêm bất an.

"Em biết cậu ta?"

"Không biết...chỉ là giữa Mạc Đình và hắn có thù riêng..." Người khác không biết nhưng Lăng Nhiễm nhất định biết, không chỉ là thù riêng mà Quách Tuấn Khanh còn từng bại dưới tay chồng cô, thù càng thêm thù, cũng vì vậy mà rất lâu về trước đã rời khỏi Cao Giang tới Đại Nghĩa.

"Vậy nguy to rồi" Biểu cảm Tỉnh Y Hồng trở nên khó coi hơn, thêm một đối thủ hỗ trợ bình thường thì không sao nếu còn có sẵn thù hận...cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Tự anh ấy chắc chắn có tính toán, chúng ta không thể tới trợ giúp sao?" Trực giác mách bảo Lăng Nhiễm sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.

"Không thể! Chúng ta chỉ có nhiệm vụ bảo vệ em ăn toàn!" Tỉnh Y Hồng phản bác ngay, đây là một cuộc chiến thật sự những người như bọn họ không đỡ nổi.

"Chị tiếp tục dạy võ công cho em đi!" Lăng Nhiễm đứng phắt dậy, không thể trở thành gánh nặng được, ít nhất cũng phải tự bảo hộ bản thân như vậy anh sẽ không cần phải bận tâm tới an toàn của cô nữa. Nâng cao khả năng sống sót.

"Được" Tỉnh Y Hồng đồng ý ngay tức khắc.

Mấy ngày sau đó Lăng Nhiễm chuyên tâm vào học võ nghệ, những gì cơ bản cô đều đã học qua, giờ có thể đỡ được vài chiêu của Tỉnh Y Hồng. Cô muốn học cả súng nhưng Hoắc Mạc Đình không cho phép, lực bắn ra đạn không nhỏ anh lo tay cô sẽ tổn thương, vả lại một người bình thường chưa từng tham gia vào những chuyện như vậy cầm súng đã thấy sợ hãi rồi huống chi là nổ súng.

Buổi chiều Lăng Nhiễm đang tập luyện với nhóm Tiểu Long, Tỉnh Y Hồng đứng một bên quan sát, bỗng nhiên tai nghe Bluetooth khẽ rung nhẹ. Nhìn Lăng Nhiễm vẫn đang tập luyện rồi lặng lẽ lui ra ngoài nghe tình báo.

Lát sau Tỉnh Y Hồng trở lại với vẻ mặt khó coi, nhìn Lăng Nhiễm rồi lại nhớ tới lời dặn dò của Hoắc Mạc Đình: "Dù xảy ra chuyện gì cũng không được rời cô ấy nửa bước, đây là nhiệm vụ cuối cùng của cô!"

Hoắc Mạc Đình không lâu trước đó đã dặn dò như vậy, sau khi làm xong nhiệm vụ này cô có thể tự do hoạt động, kết hôn, sinh con đẻ cái, trở về Tỉnh gia...Phân vân một lúc Tỉnh Y Hồng lựa chọn im lặng sau đó viện cớ rời đảo sau. Cầu mong bọn họ không có chuyện gì.