Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 41: Năm tháng – Thân thiết(づ ̄ 3 ̄)づ



Lời này giống như sét đánh ngang tai, đánh cho Trân phi đơ ngay tại chỗ, trong lòng giống như sóng to gió lớn, cuồn cuộn không ngừng.

“A, A Dung.” Trân phi cố gắng trấn tĩnh. “Uyển Uyển nói vớ vẩn với con cái gì vậy? A Dung đừng tin lời nàng ta. Tuyết Chiếu công tử chẳng có liên quan gì tới con, sao có thể có quan hệ gì được?”

“A Dung biết rồi ạ.” A Dung vùi đầu bên gáy Trân phi, không hỏi lại nữa.

Trân phi vô cùng lo lắng, hai mắt nhìn chằm chằm A Dung, không bỏ qua một chút biểu tình nào trên mặt nàng: “Uyển Uyển còn nói với A Dung gì nữa? Nàng ta có lòng dạ xấu xa, những lời nói ra đều là bịa cả đấy, A Dung đừng nghe nàng ta, hiểu không?”

A Dung gật đầu.

Người có “lòng dạ xấu xa” trong miệng Trân phi, lúc hãm hại A Dung, trong lòng đều nghĩ tới chủ tử của mình, bảo vệ chủ tử đến điên cuồng, mới nghĩ hết cách trừ khử tất cả chướng ngại vật. Thậm chí A Dung còn cảm thấy, mẫu phi chính là tất cả của Uyển Uyển.

A Dung đột nhiên cảm thấy hơi thương xót cho nàng ta. Nhưng chỉ là một chút mà thôi.

Cuối năm đến rất nhanh. Trận tuyết lớn đầu tiên sau cơn đại hạn bay lả tả không ngừng nghỉ, quân dân Đại Sở đều chìm đắm trong sự vui mừng của “Tuyết báo được mùa”, không khí năm mới ngày càng sôi nổi.

Đổng Quyết Minh dạy A Dung một ca khúc vui tươi, sau đó A Dung lại cười hì hì mà hát cho Tạ Quân nghe.

“Nóng lạnh lặp lại nhiều, ngày tháng cứ tuần hoàn, nhưng mong người luôn khỏe mạnh ~ Tam ca ca, năm mới vui vẻ!”

Chắc là do lớn rồi, Tạ Quân nghe những lời chúc này lại có cảm giác bất đắc dĩ với năm tháng bể dâu.

“A Dung, năm mới vui vẻ.” Tạ Quân bước lại gầm một bước, đôi giày màu đen huyền để lại một dấu chân trên mặt tuyết. Hắn lấy từ trong ngực ra một thứ đồ, là vòng tay ngọc ấm, vào mùa đông mà đeo thì sẽ không cảm thấy lạnh nữa.

Tạ Quân nắm lấy tay A Dung, đeo vòng ngọc lên. Cổ tay A Dung mảnh khảnh, nhưng vòng ngọc cũng không dễ bị tuột ra, đó là do cố ý đặt làm theo số đo mà được.

“’Đây là cái gì vậy?” A Dung thấy hoa vân khắc trên vòng ngọc, khó hiểu hỏi. Bởi vì nàng chưa thấy hoa văn như vậy bao giờ, cong cong khúc khuỷa, đường nét khéo léo, như những con nòng nọc liền với nhau vậy.

“Chữ của một vương quốc xa xôi đó, A Dung không cần phải hỏi Tam ca ca, bởi vì Tam ca ca cũng không hiểu đâu.” Tạ Quân nhẹ nhàng vuốt cổ tay của A Dung, sau đó buông ống tay áo của nàng xuống.

A Dung lại vén ống tay áo lên, cẩn thận nhìn vòng ngọc, có ý yêu thích không buông: “A Dung rất thích!” Nàng nhìn Tạ Quân: “Cảm ơn Tam ca ca.”

Nàng nhào vào lòng Tạ Quân, Tạ Quân cũng thuận thế ôm lấy nàng.

“A Dung cũng có quà mừng tuổi cho Tam ca ca!”

“Cái...” Tạ Quân còn chưa nói hết, liền bị một hơi thở ấm áp mềm mại kề sát vào. Nàng vốn muốn hôn má của hắn, nhưng do Tạ Quân hơi quay đầu nên hôn đúng vào khóe môi.

Vẻ kinh ngạc xẹt qua đáy mắt của Tạ Quân.

Trên môi A Dung còn lưu lại hương vị ngọt ngào, là đồ ngọt “ngon mà không hại răng” do Đổng Quyết Minh đặc biệt làm cho, hơi thở trong trẻo kèm theo mùi hương ngọt ngào rơi bên môi hắn.

A Dung sát lại một chút rồi lại tách ra, gò má mềm mịm nhẹ nhàng lướt qua mặt hắn, nàng cười hì hì: “Thật ra A Dung không mang theo quà mừng tuổi, lần sau mang cho Tam ca ca là được.”

Tạ Quân không biết phải đáp lại thế nào, thì nghe thấy lời nói thân thiết của A Dung: “Tai của Tam ca ca lạnh đến đỏ lên rồi kìa.”

Nàng giơ tay lên che, bàn tay nhỏ bé vừa ấm áp vừa mềm mại: “Như vậy thì sẽ không lạnh nữa.”

Ba mươi tháng Chạp, Hoàng Thương mở tiệc chiêu đãi quan lại, trong cung là vẻ ca múa mừng cảnh thái bình.

Trân phi ngồi cạnh Hoàng Thượng, hồi trước các vị đại thần cảm thấy chẳng sao cả, nhưng bây giờ lại thấy không hài lòng, dù sao đây cũng chính là yêu cơ quyến rũ Hoàng Thượng đến nỗi hai ngày không thượng triều. Cho dù như vạy, lại không có người dám đứng lên nói gì. Trong yến tiệc cuối năm không can gián, dường như đã trở thành quy củ ngầm tự hiểu với nhau.

Hai bên A Dung vẫn là Lục công chúa và Bát công chúa, nhưng đến bây giờ, lại có cảm giác cảnh còn người mất.

Tạ Vọng Thư vốn tính không sợ trời không sợ đất, đến bây giờ nhìn lại thấy hơn tiều tụy, cho dù son phấn cũng không che lấp được, trong đôi mắt đẹp khí thế bức người không còn thần sắc, chán chường nhìn đoàn vũ cơ trong điện.

Cảm giác được A Dung đang nhìn mình, Tạ Vọng Thư nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt phức tạp, xen lẫn niềm khao khát hiếm hoi, sự khao khát này khiến A Dung cảm thấy, Lục Hoàng tỷ ngưỡng mộ nàng, thậm chí muốn trở thành nàng.

Sao lại thế?

Đúng rồi, Dung phi vẫn còn đang bị cấm túc, đến yến tiệc cuối năm đều không được tham gia, cũng không hiểu là làm sao lại đắc tội Hoàng Thượng nữa. Mà Trân phi vẫn là phi tần được sủng ái nhất, “Hai ngày không thượng triều” chính là chứng cứ tốt nhất.

A Dung không nói gì thêm. Trong chén sứ trắng trước mặt nàng là ít rượu màu mật ong, nhấp một chút, là hương vị rượu trái cây. Chắc là chuẩn bị riêng cho nữ quyến, rượu của nam tử trong bữa tiệc thì càng mạnh hơn.

Trân phi dặn riêng nàng uống ít rượu thôi, cho dù là rượu trái cây ngọt thanh, cũng có thể say đấy.

A Dung nhớ rõ, nhưng cứ uống từng ngụm một, bất giác đã uống hết bao nhiêu.

“Công chúa.” Thu Ngọc lặng lẽ ở đằng sau lên tiếng nhắc nhở.

“Năm mới còn phải suy nghĩ nhiều làm gì? Hiếm lắm mới có một lần.” Bát công chúa ngồi bên cạnh cười: “Nói chung là không uống đến ngốc được đâu.”

Thu Ngọc nghe những lời này cảm thấy hơi không vui, nhíu mày, nhưng do ngại cấp bậc cao thấp, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.

Nhị Hoàng tử Tạ Khương Hoa hơi nhạy cảm với từ “Ngốc”, dường như lập tức nhìn sang bên này, thấy Bát công chúa không nói mình, lại thản nhiên thu lại ánh mắt. Lúc nhìn thấy A Dung còn miễn cưỡng cười với nàng.

Hắn ta chỉ là “Khôi phục trí tuệ”, chứ không phải là mất trí nhớ, đương nhiên không quên được những việc mình đã làm khi trước, ví như chuyện hất bát thuốc vào người A Dung.

Không thể không nói đến, khi Tạ Khương Hoa không còn ngốc nữa, nhìn cũng có vẻ tuấn tú, mặt mày nhàn nhạt, đuôi mắt hẹp dài, là dung mạo dịu dàng hướng nội. Hắn ta là huynh đệ cùng mẹ với Thái tử, nhìn sơ qua đã thấy hơi giống nhau. Nhưng nếu so sánh hai người họ trong một bức tranh sơn thủy, thì chắc chắn Thái tử càng đậm nét hơn.

Hai người đứng cùng nhau, người thường sẽ chú ý đến Thái tử hơn.

Làm nền nhiều năm như vậy, sao hắn ta vẫn không cam lòng chứ? Sao hắn ta …vẫn còn chưa cam chịu số phận cơ chứ?

Tạ Khương Hoa nhìn xa xăm thấy Thái tử đang chúc mừng Hoàng Thượng, ánh mắt phức tạp, không cam lòng, ghen tỵ, oán hận, khao khát, đau khổ, ỷ lại… Nhưng chỉ một lúc, tất cả các cảm xúc trong ánh mắt đều trở thành hư vô, tĩnh lặng như nước.

Không ngờ, khi hắn đang nhìn thái tử, cũng có người đang nhìn hắn.

Tạ Quân chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra “ Tâm địa đen tối “ Tạ Khương Hoa, hắn ta cố chấp với ngôi vị hoàng đế như vậy sao?

Chưa chắc.

Không thì kiếp trước cũng sẽ không sa sút buông thả, khiến cho Tứ Hoàng tử có cơ hội đạp lên đạp xuống.

Ca múa trên yến tiệc vẫn là do giáo phường ti quản lý, có tể nói là hoàn hảo, say đắm lòng người, khiến cho lòng vua vui vẻ. Người múa chính trong đó càng “ Át vân ca hưởng thanh, hồi tuyết vũ yêu khinh”, dáng vẻ khuynh thành hiếm có.

Mỗi một lần xoay người, vươn cánh tay, đều là hướng về phía đế vương, kỳ vọng có thể được Hoàng Thượng lưu luyến trong giây lát.

Múa xong, Thái Thường Tự Khanh to gan đứng lên hiến mỹ nhân, nói vũ nữ này đúng là một đóa hoa hiếm có, mong chờ đế vương hiểu được tình cảm của nàng, thu nàng vào trong hậu cung. Nguyên văn đương nhiên không phải thế, nhưng quần thần đều có thể hiểu được.

Đối với việc này, không ít đại thần lặng lẽ khinh thường, hiến mỹ nhân đối với các quan thần mà nói là một hành động thấp hèn, da mặt của hắn ta không mỏng đâu. Hơn nữa đúng lúc Hoàng Thượng với Trân phi đang tình nồng, ông ta lại dám làm vậy.

Cẩn thận đánh giá vũ nữ trong điện, cảm thấy nữ tử này đẹp thì có đẹp, nhưng lại đi theo con đường cũ của Trân phi, phong thái khuynh quốc, giỏi ca múa, nếu lớn lên thì đó không phải là Trân phi thứ hai sao? Nhưng Hoàng Thượng đã có một Trân phi rồi, sẽ muốn có thêm người thứ hai sao?

Càng khỏi phải nói đến vũ nữ này có cảm giác ngây thơ, khí chất toàn thân kém xa so với Trân phi.

Thấy lâu vẫn chưa có hồi đáp, trán Thái Thường Tự Khanh đẫm mồ hôi, do dự có nên ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng một cái.

Hắn ta đương nhiên biết vũ nữ này giống Trân phi, nhưng cũng chính vì vậy, hắn ta mới muốn đưa nàng vào cung. Mỹ nhân cùng một loại, chẳng lẽ Hoàng Thượng không thích người trẻ tuổi hơn sao?

“Hoàng hậu, nàng cảm thấy thế nào?” Hoàng Thượng nghiêng đầu hỏi Hoàng hậu ngồi bên cạnh.

Hoàng hậu cười nhạt, vẻ sao cũng được nói: “Dung mạo mỹ miều, là một mỹ nhân quyến rũ, nhưng vẫn phải nhờ vào Hoàng Thượng yêu thích.”

Nàng đương nhiên biết, Hoàng Thượng hỏi nàng chỉ là xuất phất từ lễ tiết, người mà hắn ta thật sự muốn hỏi đang bên kia.

Qủa nhiên: “Trân phi cảm thấy sao?”

Ghế ngồi của Trân phi hướng về phía trước hơi thấp xuống, kém Đế Hậu một bậc. Hoàng Thượng nhìn mái tóc như mây của Trân phi, trong lòng vừa thấp thỏm vừa kỳ vọng.

Hoàng hậu thu lại ánh mắt, nghĩ thầm trước mặt tình yêu, ngay cả một đời đế vương cũng trở thành một tiểu tử nhỏ bé, thăm dò như vậy, buồn cười biết bao.

A Dung ở sau bình phong, xa xa thấy Trân phi nhoẻn miệng cười, chớp mắt khiến cho vũ nữ kia ảm đạm thất sắc, nàng ta liếc vũ nữ một cái, làm ra vẻ đương nhiên nói: “Thần thiếp cảm thấy rất bình thường, ánh mắt Thái Thường Thị Khanh cần cao hơn chút nữa đấy?” Nàng ta thu hồi ánh mắt, đôi mắt đẹp hơi nhíu lại, rót một tiếng róc rách, bàn tay trắng nõn nhỏ dài, dáng vẻ kiêu ngạo kiên cường khiến cho các quan thần cảm thấy dưới bụng trướng lên.

Đây chính là “Hai ngày không thượng triều” danh tiếng lẫy lừng, không thể không nói, đúng là có cảm giác thật.

Nói nàng ta là yêu cơ, nàng ta thật sự diễn đúng vai rồi.

Hoàng Thượng lại như đứa bé được cho kẹo, trong mắt tức thì vô cùng vui vẻ, ánh mắt nhìn Trân phi đều là sự dung túng chiều chuộng dịu dàng, hắn ta cao giọng cười to: “Ái phi nói không sai, ánh mắt Thái Thường Tự Khanh không cao. Sao trẫm phải bỏ mỹ ngọc mà lấy bã đậu?”

Lời này hàm ý thâm sâu, hắn ta là đế vương, muốn nữ tử nào mà chẳng được, cho dù vũ nữ kia là bã đậu, hắn ta cũng không nhất thiết phải bỏ mỹ ngọc, có thể hưởng thụ cả mà. Cho nên trên thực tế lời này ngầm ám chỉ nếu hắn ta thu nhận vũ nữ này, Trân phi sẽ không vui, thậm chí còn xa cách với hắn, để ý Trân phi như vậy, Thái Thường Tự Khanh phí công sắp xếp rồi.

Thái Thường Tự Khanh vô cùng xấu hổ, mồ hôi tuôn ra như tương, vội vã suy nghĩ nên thu dọn như thế nào.

Mà vũ nữ trên điện sớm đã trắng bệch, tai on gong, lung lay như sắp đổ, không biết trời đất gì. Nhưng cả đại điện, không ai đứng ra nói chuyện thay cho nàng. Một người là sủng phi, một người là vũ nữ, ai dám mạo hiểm bảo vệ nàng?

Tạ Quân lẳng lặng nhìn, trong lòng không ngừng phân ích.

Bây giờ xem ra, Hoàng Thượng và Trân phi vẫn giống như kiếp trước, ngăn cách dần dần tan biến, tình cảm càng tốt hơn, chính là nguyên nhân trong đó lại không cho người ngoài biết. Nhưng có một điểm hơi kỳ lạ, lúc trước Hoàng Thượng vì bảo vệ Trân phi, vinh sủng cho nàng ta rất vừa phải, bây giờ lại không hề kiêng kỵ danh tiếng của nàng ta, khiến cho trong lòng quần thần đều nói Trân phi là yêu cơ quyến rũ Hoàng Thượng.

Kỳ lạ hơn nữa là, Trân phi lại vô cùng phối hợp.

Chẳng lẽ đây là điểm mà Tả tướng nghi ngờ?

Người ngoài đều nghĩ rằng sau lưng Thái Thường Tự Khanh không có chỗ dựa, Tạ Quân lại hiểu được, người này nhìn thì có vẻ vô dụng, thật ra lại là một con cờ của Tả tướng, có tác dụng để thăm dò. Bởi vì Hoàng Thượng và quần thần đều hiểu Thái Thường Tự Khanh không phải là người có lòng dạ thâm sâu, bởi vậy ông ta làm những chuyện ngu ngốc rất dễ được tha thứ, không khiến cho người ta nghĩ sâu xa.

Vậy thì, Tả tướng muốn thăm dò cái gì? Thăm dò Trân phi và Hoàng Thượng có tình cảm thế nào sao?

Thế thì ông ta có vẻ quá nhàm chán rồi….

Yến tiệc qua được hơn nửa, trong điện cảnh tượng quân thần cùng uống, không khí ngày càng dâng cao.

Trẻ con trong bữa tiệc đã ăn no từ lâu, vô cùng buồn chán nhìn xung quanh, không biết là ai dẫn đầu ra khỏi yến tiệc, những đứa trẻ khác cũng theo ra ngoài, trong ngự hoa viên dẫn dẫn ngập tràn tiếng cười vui của trẻ con.

Gần đây tâm trạng Trầm Mẫn và Trầm Mộ rất tốt, trong yến tiệc cũng uống vài chén, bây giờ cả hai người đều đỏ rực cả mặt, nhìn rất đáng yêu. Nhân lúc trong yến tiệc đang kính rượu nhau rất náo nhiệt, hai người đi tìm A Dung.

A Dung sai Thu Ngọc nói cho Trân phi một tiếng, liền theo Trầm Mẫn và Trầm Mộ ra khỏi điện.

Hai người đều tặng quà cho A Dung, tuy không tính là quý trọng gì, nhưng đều là tâm ý của mỗi người. Trước đó không lâu Trầm Mẫn bắt đầu học nữ hồng, bởi thế mà hà bao vất vả thêu từng đường cũng chỉ đạt tới trình độ tạm được. Nhưng A Dung lại vui vẻ ra mặt, lập tức thắt nó ở bên hông.

“A Dung tỷ tỷ, quà của ta ở ngay trong hà bao này, tỷ xem xem.” Cuối năm, Trầm Mộ lại béo hơn chút ít, lại không thể nào so được với vẻ ngọt ngào khi trước.

A Dung tò mò, bởi vì lúc nàng nhận hà bao rõ ràng không cảm thấy bên trong có cái gì.

Nàng mở hà bao ra, hướng mắt vào trong xem.

Trong hà bao trống rỗng nhạt nhẽo chỉ có một…hạt đậu.

Trầm Mẫn không kìm nổi cười ra tiếng, cười khanh khách không ngừng: “A Mộ có phải là quá đáng lắm không, ha ha ha…”

Da mặt mỏng của Trầm Mộ đỏ lên, vội vàng giải thích: “Trên đầu có khắc chữ đó! Ta cố ý đi học đấy có được không hả?”

“Thì ra đệ mời vị sư phó điêu khắc vào phủ là vì cái này!” Trầm Mẫn như bừng tỉnh, đi đến trước hạt đậu: “Khắc tên của A Dung tỷ tỷ này, chữ “Tạ” này khắc cũng được đấy.”

Mà hai ngón tay A Dung kẹp hạt đậu, mượn ánh trăng soi rõ màu sắc, nghi ngờ hỏi: “Sao A Mộ lại tặng đậu đỏ vậy?”