Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 50: Phá tan xiềng xích sức hút của nam nhân các ngươi muốn



Trầm Mẫn há hốc miệng đơ ra rất lâu, đến khăn thêu của mình rơi rồi cũng không biết. Khăn thiêu màu tím nhạt tung bay trong gió xuân, xoay vài vòng, đóa diên vĩ bên trên lúc ẩn lúc hiện, tạo thành độ cong kiều diễm.

Khăn thêu không nghiêng không lệch rơi vào trong lòng Trạng Nguyên lang, khuôn mặt vốn không có cảm xúc của Trạng Nguyên xuất hiện vết rạn, hắn cầm khăn tay, ngẩng đầu nhìn về cửa sổ gỗ của trà lâu.

Trầm Mẫn đang không biết phản ứng thế nào, ánh mắt cũng ngơ ngẩn, trong chốc lát, nàng ấy nhìn thấy khóe môi của Trạng Nguyên lang nhếch lên thành một vòng cung ngại ngùng lại nhàn nhạt, hai gò má đỏ lên, cả khuôn mặt càng trở nên tuấn tú đáng yêu. Hắn dường như không dám nhìn nhiều, lập tức quay đầu đi, khuôn mặt lại trở về vẻ nghiêm trang.

Trạng Nguyên lang này có vẻ không giống với nàng tưởng tượng, nhưng Trầm Mẫn không biết vì sao, ngược lại còn càng không thể khống chế được mà đuổi theo bóng dáng của hắn, đến Thám Hoa đi đằng sau hắn trông thế nào cũng không thèm nhìn, mà rõ ràng Thám Hoa cũng là một lang quân tuấn tú.

Trầm Mẫn lúc này mới nhớ tới hỏi A Dung: “Trạng Nguyên lang này là ai vậy?” Nàng quay đầu nhìn, phát hiện A Dung lệ rơi đầy mặt.

“A Dung tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”

A Dung lắc đầu, lau nước mắt: “Biểu ca đỗ Trạng Nguyên rồi, ta rất vui.”

Mời vừa rồi ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào đội ngũ diễu hành, A Dung không kiêng nể gì liền khóc. Khóc được thì tốt, nàng liền có thể trở về làm công chúa của nàng.

“A Dung tỷ tỷ đừng khóc, biểu ca ca tỷ đỗ cao là chuyện tốt mà.” Trầm Mộ đến bên A Dung, ý định an ủi nàng.

Trầm Mẫn hơi hoảng hốt. Người đó… là biểu ca của A Dung tỷ tỷ sao?”

Tốt quá! Sau này nàng nhất định vẫn còn có thể gặp lại hắn.

Hôm Tạ Vọng Thư xuất giá, mẩn đỏ của Trân phi đã khỏi hoàn toàn, chắc là cảm thấy có Đổng Quyết Minh ở đây thì không cần ăn kiêng nữa, lần này nàng ta lại uống rượu.

Kết quả sau khi hồi cung chưa được mấy ngày mẩn đỏ lại tái phát.

Nàng ta dựa theo đơn thuốc Đổng Quyết Minh kê uống vài toa, sau mấy ngày còn phát bệnh nghiêm trọng hơn. Hoàng Thượng vừa tức vừa sốt ruột, triệu Đổng Quyết Minh vào cung, trên mặt khó tránh khỏi vẻ chê trách.

“Đơn thuốc Hạnh Bá Lâm kê sao không có tác dụng nữa rồi?”

Đổng Quyết Minh vốn đang nghi ngờ, nghe vậy khóe miệng cười lạnh: “Nếu nương nương có thể nghe theo lời ta ăn kiêng, bây giờ cũng không phải chịu khổ như vậy.”

Sắc mặt Hoàng Thượng rất khó coi, trầm giọng nói: “Vẫn là mau chóng vào chữa trị cho nàng đi.”

Đổng Quyết Minh vừa nhìn thấy mặt của Trân phi, trong lòng hồi hộp, hắn ta bắt mạch, xoay người lại: “Bẩm Hoàng Thượng, là bệnh đậu mùa.”

Vừa dứt lời, người trong phòng đều vô cùng sợ hãi, có vài cung nhân mặt đã như tro tàn, cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ chết không phải nghi ngờ.

“Cái, cái gì?!” Khuôn mặt Hoàng Thượng hơi vặn vẹo: “Thật sao? Là bệnh đậu mùa sao?”

“Đúng là…” Đổng Quyết Minh còn chưa nói hết, liền nghe thấy Trân phi không dám tin hét lên một tiếng: “Không thể nào! Không thể nào là bệnh đậu mùa, Đổng thần y không phải nói chỉ là nổi mẩn thôi sao?”

“Lúc trước là nổi mẩn, bây giờ lại là bệnh đậu mùa.” Đổng Quyết Minh hơi nhíu mày, nhìn Hoàng Thượng: “Nếu Hoàng Thượng không tin, có thể gọi Thái y đến chẩn đoán lại. Chỉ là lúc này vẫn xin Hoàng Thượng lấy long thể làm trọng.”

Sắc mặt Hoàng Thượng biến đổi mấy lần, hắn ta nhìn Trân phi, nhắm mắt nói: “Dao Nhi, trẫm…nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho nàng.” Hắn ta nói xong, vừa khó khăn vừa đau khổ quay người, bước nhanh ra ngoài.

Hắn ta là đế vương, phải lấy giang sơn xã tắc làm trọng, Thái tử còn chưa đứng vững hoàn toàn, hắn ta không thể ngã xuống được.

Mà cung nhân trong phòng muốn đi lại không thể đi, gần như nín thở, sộ bị lây bệnh truyền nhiễm.

Trong chốc lát, mấy Thái y đến, mỗi người đều tỏ vẻ nghiêm trọng, dáng vẻ xem cái chết như không. Sau khi bọn họ bắt mạch cho Trân phi, đều có cùng một kết quả.

Suy cho cùng Hoàng Thượng cũng không hoàn toàn tin tưởng Đổng Quyết Minh, bởi vì hắn ta không thấy được sự kinh sợ trong mắt Đổng Quyết Minh.

Mấy Thái y nghĩ bản thân nếu bị lây bệnh thì cùng lắm là chết thôi, nhưng nếu không thể chữa khỏi cho Trân phi, có lẽ không thể bảo vệ cho cả nhà toàn mạng, vì thế mà cũng không quan tâm mình sẽ bị lây bệnh hay không, tận tâm chữa bệnh.

“Lúc trước nương nương có cảm thấy đau đầu nhức óc không?”

Một cung nhân nghẹn ngào trả lời: “Buổi tối hai ngày trước có bị sốt, nhưng rất mau chóng đã hạ sốt rồi, ai có thể nghĩ rằng đây là bệnh đậu mùa chứ.”

“Khóc cái gì mà khóc, bổn cung còn chưa chết đau.” Lòng dạ Trân phi rối bời, mắng một tiếng, cung nhân lập tức im miệng.

Thái y kê cho Trân phi một số thuốc giảm nhẹ, mặc dù không thể trị tận gốc, nhưng lại có thể rút ngắn thời gian phát bệnh. Bọn họ vô cùng sùng bái y thuật của Đổng Quyết Minh, đưa cho Đổng Quyết Minh đơn thuốc đã kê, để hắn ta sửa chữa rồi mới dặn dò cung nhân đi nấu thuốc.

Người lúc bấy giờ chưa thể chữa được bệnh đậu mùa, nhưng không đại biểu rằng Đổng Quyết Minh cũng bó tay, nhưng hắn ta lại lặng lẽ hiếm thấy.

Lúc hắn ta đi ra khỏi Lung Linh cung thì mặt trời đã xuống núi, trăng đã chuẩn bị lên, A Dung nhận được tin tức, vội vàng đi tới Lung Linh cung.

Đổng Quyết Minh nhìn sắc mặt lo lắng của A Dung, dường như đã biết rồi, nhưng hắn ta vẫn lôi A Dung sang một bên, nói với nàng: “Mẫu phi ngươi mắc bệnh đầu mùa, e là lành ít dữ nhiều.”

“Ngay cả Đổng ca ca cũng không có cách sao?” A Dung nghe Đổng Quyết Minh nói vậy, càng buồn chán.

Đổng Quyết Minh im lặng một lúc, nhìn ánh trăng nhàn nhạt: “Cũng không phải là không có cách.”

Mắt A Dung sáng lên: “Thật không? Mẫu phi có thể cứu được sao?”

Đổng Quyết Minh than một tiếng, đau lòng nhìn A Dung: “Nhưng ta không cam lòng. Ta hi vọng bọn họ có thể đối xử tốt với ngươi hơn.”

A Dung ngẩn người ra một lúc mới phản ứng lại được, hơi kinh ngạc, sau đó nghiêm túc nhìn Đổng Quyết Minh: “Đổng ca ca không cần thấy bất bình vì ta, A Dung không sao cả.”

“Mặc dù ngươi không kế thừa y thuật của ta, nhưng tốt xấu gì cũng là đồ đệ của ta, không thể để người khác bắt nạt được.” Đổng Quyết Minh tức giận “ Cùng là một mẹ sinh ra, đãi ngộ của ngươi kém xa Thập Hoàng tử.”

A Dung lắc đầu, nhớ đến phụ thân kiềm nén yêu thương giả vờ làm người xa lạ, cười thoải mái dịu dàng: “A Dung không buồn.” Nàng ngẩng đầu, trịnh trọng cầu xin: “Đổng ca ca chữa trị cho mẫu phi đi, chỉ là nghe nói bệnh đầu mùa sẽ bị lây bệnh… Đổng ca ca ngươi…”

Đổng Quyết Minh tùy tiện xua tay: “Yên tâm, ta sẽ không dễ dàng bị lây bệnh đâu, chỉ cần nương nương đừng chửi bới ta là được.”

A Dung nghĩ nếu Đổng Quyết Minh đã có cách chữa khỏi bệnh cho Trân phi, thì cũng sẽ có cách bảo vệ tốt bản thân, lúc này mới yên tâm hơn.

Lúc Tạ Quân nhận được tin thì đang xem công văn, nghe nói Trân phi mắc bệnh hiểm nghèo, trong lòng hắn nghĩ tới toàn là A Dung sao rồi, A Dung sẽ khóc sao, tuy rằng nàng từng bị Trân phi làm cho đau lòng, nhưng trong lòng vẫn khát vọng tình thương của mẹ, suy cho cùng nàng vẫn là một đứa con hiếu thuận.

Hắn không ngừng phát người dò la tin tức.

Tạ Nghiêu Bạch không biết bệnh đậu mùa là gì, chỉ biết không được gặp mẫu thân, buồn đến phát khóc, A Dung lại kiên quyết dâng chỉ xin đi Tây Nguyên Tự cầu phúc cho Trân phi. Hoàng Thượng mau chóng phê chuẩn, cùng khen ngợi lòng hiếu thuận của nàng.

Nhưng A Dung hiểu được, cho dù nàng không chủ động dâng chỉ, Hoàng Thượng cũng sẽ phái nàng đi, còn không bẳng mình tự chủ động dâng chỉ.

Lung Linh cung bị cách ly, Tạ Nghiêu Bạch cũng được sắp xếp đến ở một gian phòng khác, A Dung thấy bầu không khí vô cùng nặng nề, khiến nàng chỉ muốn thoát khỏi nơi này. Nàng còn muốn xem xem tấm lòng của phụ hoàng, bởi vì từ lúc Trân phi xảy ra chuyện tới nay, Hoàng Thượng chỉ đứng ở khu đất rừng trống trải phía trước, nhìn vọng về phía Lung Linh cung.

Có lẽ hắn ta cũng có nỗi khổ tâm.

A Dung tưởng tượng, nếu phu quân của nàng bị bệnh đậu mùa, có lẽ nàng sẽ không để ý gì mà cùng ăn cùng ngủ với hắn, hoặc là sẽ bảo vệ tốt cho bản thân, để lại tính mạng bảo vệ cho hắn, rất khó để nói lựa chọn nào thì chính xác nào.

“Cửu công chúa có khỏe không?” Tạ Quân lúc dùng bữa dừng lại hỏi.

Dịch Vân Trường không nhớ hắn đã hỏi vấn đề này bao nhiêu lần rồi, vẫn đáp lại: “Cửu Công chúa không sao cả, nghe nói nàng muốn đi chùa cầu phúc cho Trân phi, đi mấy ngày rồi về.”

“Miếu chùa nào? Đi mấy ngày?”

“Tây Nguyên Tự. Đi ba ngày.” Dịch Vân Trường cẩn thận nhìn Tạ Quân: “Ngày mai xuất phát.”

Tạ Quân gật đầu, không nói gì nữa.

Chỉ là đêm đó, hắn lại mất ngủ.

Kiếp trước Trân phi không mắc bệnh đậu mùa, A Dung cũng không đi chùa cầu phúc. Hắn nên sớm biết chuyện của kiếp này có thay đổi lớn so với kiếp trước, hắn cũng không nên ỷ vào kí ức của kiếp trước, nếu không chỉ có thể nhận lại đau khổ.

Nhưng hắn vẫn lo lắng, dường như sẽ có chuyện xảy ra ngoài tầm tay hắn.

Tạ Quân dùng tay làm gối, nghiêng đầu nhìn về phía ánh trăng vô biên, đột nhiên có một thứ gì xẹt qua trong lòng hắn. Tây Nguyên Tự… Tây Nguyên Tự… Lồng ngực của hắn không biết vì sao mà lại đập thình thịch hết lên.

Ban đêm, màn mây đen che đi ánh trăng sáng, mưa rả rích kéo đến, sau vài tiếng sấm mùa xuân, mưa có lớn dần.

Trong cơn mưa to hiếm có như vậy, A Dung tỉnh lại từ trong giấc ngủ không sâu, nàng cảm giác mưa bụi ẩm ướt bay vào từ cửa sổ, mang theo hương của bùn đất.

“Cạch..” Cửa sổ dần dần bị người ta đóng lại, phát ra tiếng ma sát.

Liên Ngoài ở bên ngoài, nàng ấy từ trước đến nay đều ngủ rất say, cho dù tỉnh dậy, đóng cửa sổ cũng sẽ không đóng từ ngoài vào.

A Dung liền nghĩ thông điểm này, lập tức ngồi dậy, đến áo ngoài còn chưa mặc, nàng mở cửa sổ ra, nhẹ giọng hỏi: “Tam ca ca, là huynh sao?”

Hơi nước hắt từ ngoài vào, hai mắt A Dung hơi híp lại. Bên ngoài là bóng tối khôn cùng, làm gì có người nàng muốn gặp cơ chứ?

Bốn phía trống trải, hốc mắt A Dung ẩm ướt, vừa như than lại vừa như khóc, khẽ nói trong đêm: “Tam ca ca, ta rất nhớ huynh…”

Trên nóc phòng của nàng có một nam tử mặc áo khoác rộng thùng thình, khuôn mặt hắn ẩn trong bóng tối, khiến người ta không thể nhìn rõ dáng vẻ. Hắn nghe thấy tiếng nàng nghẹn ngào, trái tim đau nhói, áp bức khiến hắn khó mà thở được.

Hắn hơi cử động người, mặt nạ bạc phát ra tia ánh sáng yếu ớt trong đêm tối. Sau đó hắn liền lẳng lặng đứng trước cửa sổ của A Dung, một bóng đen cao lớn hiện lên trên cửa sổ giấy.

A Dung đang định đóng cửa sổ lại, thấy bóng đen này lại lập tức mở cửa sổ ra. Nàng biết, người biết dịu dàng đóng cửa sổ lại, chắc chắn sẽ không hại nàng.

Nàng không thể thấy rõ người đến là ai, chỉ biết áo khoác của hắn đang nhỏ nước từng giọt, mặt nạ của hắn che gần hết dung nhan, đôi môi lộ ra giống như hoa hồng trong đêm tối, vô cùng yêu mị.

Nàng nhìn đôi môi như vậy, hơi không chắc chắn. Bởi vì Tam ca ca của nàng không có sắc môi tươi tắn diễm lệ như vậy.

Còn không để nàng nghĩ, người đó đến gần vài bước, chỉ cách nàng có vài tấc, hắn giơ tay nắm cằm của nàng, theo bóng đen bao phủ, hơi thở của hắn bao trùm lấy nàng, hơi ẩm của nước mưa quá dày đặc, che đậy mùi hương như có như không kia.

A Dung bị bắt ngẩng đầu lên, tiếp nhận nụ hôn của hắn.

Trong nụ hôn của hắn ẩn chứa sự quyết tuyệt và hung ác, dường như muốn phá hết tất cả xiềng xích, chặt đứt mọi ràng buộc, bởi vậy để lộ ra dục vọng hủy thiên diệt địa. Hắn thỏa thích mà mút lấy, hô hấp dồn dập, hương rượu nặng nề mà mát lạnh vương trên chóp mũi của A Dung, nàng hoàn toàn ngẩn người ra, thất thần để mặc hắn công thành đoạt đất.

Bọn họ cách nhau một bức tường, lại vô cùng thân mật khẳng khít. Nam tử dường như vẫn chưa thỏa mãn, hắn vươn tay ôm chặt lưng nàng, nếu không vì để không làm quần áo nàng bị ướt, thì có lẽ hắn đã trực tiếp ôm nàng vào lòng rồi.

Mặc dù A Dung không thể xác định người trước mặt là ai, nhưng nàng đã yếu ớt đến không còn sức để phản kháng, thậm chí nàng còn muốn đáp lại hắn, muốn từ bỏ tất cả để cùng với hắn.

Môi lưỡi nam tử dần dần trở nên dịu dàng, hắn tinh tế liếm nàng, trêu chọc trong khuôn miệng nàng, mô tả lại hình dáng đôi môi nàng, sau đó dần dần tách rời. Hắn dường như nhìn nàng say đắm, áp lực, ẩn nhẫn, tất cả tâm trạng nặng nề đều được giải thoát trong bóng đêm.

A Dung vẫn còn đang thất thần, hai mắt còn chưa có tiêu điểm. Nam tử lại vùi đầu bên cổ nàng, mái tóc đen ẩm ướt lạnh lẽo, trong lồng ngực hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ nặng nề, dường như không thể phân rõ âm sắc vốn có.

Lại khiến cho A Dung kinh động khẽ run nhè nhẹ.

Hắn đi không quay đầu, bước chân hỗn loạn, một số gần như cách khỏi mặt đất.

Một lúc lâu sau, A Dung mới đóng cửa sổ, tim nàng vẫn đập thình thịch, rất nhanh, nhanh đến mức khiến nàng không thể yên giấc.

Nằm ở trên giường, nhìn tấm màn trên đỉnh đầu, tay của nàng dần dần, dần dần phủ lên môi mình.