Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 54: Nói rõ tiếng lòng tam ca ca thích a dung không?



Sau yến hội Trưởng Công chúa còn sắp xếp một trận pháo hoa.

A Dung được Trầm Mẫn dẫn theo tìm một vị trí tốt nhất, đây là Tàng Thư Các ở phủ Trưởng Công chúa, trèo lên trên đỉnh, đẩy cửa sổ ra, là có thể nhìn thấy toàn bộ phủ Trưởng Công chúa và cả bầu trời xanh đen đầy sao.

“A Dung tỷ tỷ, muội muốn tặng cho tỷ một màn pháo hoa đẹp nhất, ha ha.” Trầm Mẫn mở rộng cửa sổ, chỉ vào bầu trời đêm, nụ cười vừa trong sáng vừa đắc ý.

Nàng ấy vừa dứt lời, trên bầu trời đêm đã nổ mấy tràng pháo hoa rực rỡ, lúc ánh lửa chói mắt đến cực hạn rồi lại dần dần tắt đi, rất nhanh, lại có nổ thêm vài tràng nữa, khiến cho mọi người quên đi tro tàn được hóa thành từ những pháo hoa lúc trước.

“A Dung tỷ tỷ, đây là muội yêu cầu với phụ thân và mẫu thân đó, bọn họ còn chê cái này quá khoa trương.” Trầm Mẫn không chịu được nhàm chán lại tìm A Dung nói chuyện, nhưng nàng ấy thấy A Dung đang xem rất chăm chú, lại thôi không nói nữa.

A Dung đột nhiên muốn tìm bóng dáng của Tạ Quân. Đám người xem pháo hoa phía dưới hoặc là tụ lại bên hộ ngẩng đầu xem pháo hoa, hoặc là tụm năm tụ ba đi bộ nói chuyện, còn có một số người vẫn đang trong yến tiệc chưa ra ngoài.

Có lẽ bởi vì hắn quá thu hút, A Dung dường như liếc mắt một cái là có thể nhận ra hắn trong đám đông.

Hắn đứng trên cầu đá, bóng lưng cô đơn mà lạnh lẽo.

Chốc lát, bên cạnh hắn có thêm một người nữa, là một cô nương.

Nàng ta chìa tay chống trên lan can, lại nghiêng đầu nhìn Tạ Quân, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, tươi mới như hoa quả. Nàng ta nói một câu gì đó, Tạ Quân cũng quay đầu qua.

Bàn tay đặt trên bệ cửa sổ của A Dung bất giác nắm chặt lại. Nàng cảm thấy hai người dưới màn pháo hoa vô cùng tương xứng.

Tạ Quân dường như đáp lại gì đó, nụ cười trên mặt cô nương kia càng rạng rỡ, còn mang theo hương vị phóng khoáng, sau đó nàng ta bước qua màu sắc của pháo hoa đi khỏi cầu đá.

“Ủa? Đó không phải là Phương Tình sao?” Trầm Mẫn nhìn theo ánh mắt của A Dung. “ Nàng ta đúng là không chịu nổi mà. Nhưng mà muội ngược lại rất thích tính tình này.”

“Nàng ta là cháu gái của Vệ Quốc công sao, là một cô nương như thế nào…” A Dung nghe thấy bản thân mình hỏi như vậy, giọng nói giống hệt như bình thường.

“A Dung tỷ tỷ, tỷ không hay xuất cung chơi, đương nhiên không thân quen với bọn họ rồi.” Trầm Mẫn nói: “Nàng ta là một cô nương rất tốt, muội có gặp nàng ta mấy lần trên yến hội, tuy là một tài nữ có sở trường về thi họa, nhưng lại không có cổ hủ thanh cao, mà ngược lại rất thoải mái. Mẫu thân muội còn từng khen nàng ta trước mặt muội cơ.”

“Vậy sao…” A Dung nhìn thấy sau khi Phương Tình đi khỏi cầu liền nói cười với bạn thân, càng tò mò nàng ta và Tạ Quân đã nói những gì.

“Mẫn Mẫn, muội vừa nói, nàng ta không chịu nổi gì cơ?” A Dung đột nhiên nhớ tới lời Trầm Mẫn vừa nói, lập tức hỏi nàng ấy, bàn tay vốn đặt trên bệ cửa sổ cũng nắm lấy cổ tay Trầm Mẫn.

“A Dung tỷ tỷ, sao tỷ lại quan tâm chuyện của nàng ta vậy?” Trầm Mẫn ngạc nhiên nhìn A Dung: “Nghe nói nàng ta ngưỡng mộ Ngọc Kinh vương đã lâu, muội vốn cũng không biết là thật hay là giả, hôm nay nhìn thấy, mới biết là thật. Chậc chậc, thật không hổ là đại tài nữ, nhìn trúng người cũng khó thu phục thật. Các cô nương khác sợ bị lạnh lùng từ chối, ai dám đi đến trước mặt hắn? Nhưng Phương Tình, có dũng khí. Ừm, xem ra, nàng ta cũng không phải không có hi vọng đâu.”

Trầm Mẫn ý thức được, nhìn A Dung: “Muội nói Ngọc Kinh vương như vậy, A Dung tỷ tỷ không giận chứ?”

A Dung không phản ứng gì, lại cũng không để lời Trầm Mẫn vào tai.

Nàng hơi thất thần.

Trong kinh thành người ngưỡng mộ Tạ Quân có không ít, nhưng dường như không ai dám biểu đạt tâm ý với hắn, bởi vậy A Dung không ngờ sẽ được chứng kiến cảnh tượng ngày hôm này. Nàng còn cho rằng, trước khi nàng hạ quyết tâm bộc bạch, trước khi nàng nghĩ ra một cách vẹn toàn, Tam ca ca vẫn luôn là của nàng, người khác đều không thể cướp đi.

Nhưng màn vừa rồi quá tàn nhẫn. A Dung đột nhiên hiểu ra, Tam ca ca cũng sẽ giống như Thái tử ca ca lấy vợ sinh con, hắn sẽ hoạn nạn cùng người khác, vành tai và tóc mai chạm nhau, hắn sẽ mang những cái ôm ấm áp nhất, sự bảo vệ chu đáo nhất cho người khác.

Vậy nàng phải làm sao bây giờ? Tương lai của nàng sẽ đi về đâu? Nếu Tam ca ca không ở trong tương lai của nàng, nàng phải bước tiếp thế nào?

Dưới màn pháo hoa chiếu rọi, ánh lệ trong mắt A Dung sáng lên, giống như một đầm nước vỡ ra nước chảy không ngừng, nàng nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể khống chế được mà rơi nước mắt.

“A Dung tỷ tỷ…” Trầm Mẫn vừa do dự mở miệng, liền bị A Dung ôm chặt, nàng vùi trong lòng Trầm Mẫn, không kiêng nể mà khóc nức nở.

Thích vốn là chuyện của một mình nàng, nhưng nàng bây giờ càng ngay càng tham lam, nàng muốn giữ lại hắn, muốn độc chiếm hắn, không cho người khác có được một chút nào từ ánh mắt của hắn.

Trầm Mẫn mặc dù không biết vì sao A Dung lại khóc, nhưng nàng ấy vẫn rất đau lòng, vỗ lưng A Dung từng chút một: “A Dung tỷ tỷ… có người trong lòng rồi sao?”

A Dung trong lòng nàng ấy buồn bã gật đầu.

“Nếu là trước kia, có lẽ muội không hiểu lắm, bây giờ thì muội đã hơi hiểu rồi. Thích một người, trái tim này dường như không còn là của mình nữa, buồn vui, đều không phải là điều mà mình có thể làm chủ được.” Trầm Mẫn nói, lại cười lên: “A Dung tỷ tỷ, dường như muội nói hơi già mồm chút, dù sao muội cũng vừa mới thích cậu ta thôi mà.”

“A Dung tỷ tỷ đã biểu đạt tâm ý với người trong lòng chưa? A Dung tỷ tỷ đẹp như vậy, tính tình lại tốt bụng, không lí nào không khiến ngươi ta thích được. Nếu người kia từ chối tỷ, hắn nhát định là một tiểu nhân danh lợi! Bởi vì khuyết điểm duy nhất của A Dung tỷ tỷ, đó là quy định Phò mã không thể vào triều làm quan.”

Lời của nàng khiến cho A Dung trong nháy mắt không còn buồn nữa, A Dung nhéo má Trầm Mẫn: “Được đó, quỷ củ của lão tổ tông mà muội cũng nói được.”

Trầm Mẫn cười hì hì: “Muội đương nhiên không thích quy định này rồi, A Dung tỷ tỷ không biết đâu, phụ thân và mẫu thân muội vì quy định này mà chịu nhiều đau khổ thế nào đâu? Cũng may mà bọn họ yêu nhau, thế mới không để ý đến phản đối mà ở bên nhau.”

Nói tới đây Trầm Mẫn lại nhớ tới một chuyện: “Còn Trầm Nguyệt kia, trước đó không lâu muội mới biết được mẫu thân của nàng ta không bản bị phụ thân muội phụ lòng mới chạy đến tiệm đậu phụ, bà ta rõ ràng là thông phòng mà tổ mẫu tặng cho phụ thân, thừa dịp say rượu mà thành sự, sau đó bị phụ thân ta đuổi ra khỏi phủ. Cũng không biết Trầm Nguyệt nghĩ thế nào, lại còn nghĩ phụ thân muội là kẻ phụ lòng thật chứ.”

A Dung hiểu được, những âm thanh phản đối này, là từ Trầm gia, nhưng hoàng mệnh khó chối, ý chỉ tứ hôn đã hạ xuống, bọn họ liền không có năng lực phản kháng. Thân là công chúa một nước, tuy rằng bởi vì quy định này mà rất nhiều người chùn bước, nhưng dù sao bà cũng là công chúa, chỉ cần một đạo thánh chỉ tứ hôn, cho dù không muốn cũng phải lấy.

Cuộc sống sau hôn nhân có hạnh phúc hay không, thì đó không còn lại chuyện Hoàng Thượng nữa rồi.

“Nếu là Mẫn Mẫn, thích ai thì sẽ nói thẳng ra sao?” A Dung dần dần bình tĩnh lại, buông Trầm Mẫn ra, nhìn khuôn mặt đẹp như hoa của nàng ấy.

“Đương nhiên rồi. Nếu không nói, mình nhịn trong lòng, buồn biết bao. Đến lúc hắn thích người khác, mình không phải càng buồn hơn sao? Hơn nữa muội là quận chúa, nếu hắn không thích muội, muội sẽ trói hắn lại!” Trầm Mẫn ngẩng mặt, trong mắt đều là thần sắc vừa rực rỡ vừa tự tại.

A Dung đột nhiên cảm thấy được, bản thân sống còn không bằng Trầm Mẫn.

Nỗi băn khoăn và xiềng xích của nàng quá nhiều, quấn chặt lấy khiến nàng không thở nổi.

Nàng rõ ràng cũng có thể giống như Trầm Mẫn, có thể giống như Phương Tình, giống như tất cả các cô nương to gan nhiệt tình khác, dũng cảm theo đuổi người trong lòng mình. Tuy tình cảnh của nàng quá đặc biêt, không cẩn thận một cái, nàng sẽ làm mất người nàng yêu nhất trên đời này, nếu ngay cả huynh muội cũng không thể làm được…

A Dung lại nhìn thấy pháo hoa chôn vùi thành tro tàn, trong mắt lại dấy lên ánh lửa, nhiệt tình, rực rỡ, dường như muốn thiêu đốt hết tất cả mọi thứ.

Đám người lần lượt tản đi, cổng phủ Trưởng Công chúa dần dần trở nên ồn ào.

Bởi vì Liên Kiều đi rồi, bây giờ người đi theo A Dung ngoại trừ Tiểu Chu Chu, còn có hai cung nữ ngay cả tên nàng cũng nhớ nhầm. Các nàng đi đến trước xe ngựa, vén màn che lên cho nàng, A Dung lại lắc đầu: “Hôm nay ta không hồi cung nữa.”

Nàng nhìn Tạ Quân đang đi từ trong phủ ra, cắn răng nói: “Ta muốn đi phủ Ngọc Kinh vương.”

“Việc này…” Hai cung nữ nhìn nhau: “Công chúa, việc này không hợp quy củ…”

“Công chúa nói thế nào, các người cứ theo thế mà làm.” Tiểu Chu Chu lạnh nhạt nhắc nhở hai người họ, sau đó nói với A Dung: “Công chúa, nô tài đi cùng người.”

“Không cần, các người ngồi xe ngựa về cung đi, ngày mai Tam ca ca sẽ đưa ta về.” A Dung nâng cằm. “ Còn về hợp hay không hợp quy củ, có liên quan gì tới ta không?”

Hai cung nữ vẫn hơi do dự, bọn họ mới được điều đến chỗ A Dung, đương nhiên không muốn để xảy ra sơ sót, đang muốn nói gì đó, lại nghe A Dung “Hử?” một tiếng: “Còn có gì muốn nói nữa?”

Hai người họ lần đầu phát hiện ra ánh mắt của A Dung cũng có lực uy hiếp như vậy, thế nhưng chỉ dựa vào một ánh mắt lạnh nhạt, lại khiến cho các nàng không thể phản bác nổi.

“Tuân mệnh.” Cung nữ cúi người lui ra, cùng lên xe ngựa với Tiểu Chu Chu.

Trước khi đi, Tiểu Chu Chu quay đầu lại, gọi A Dung một tiếng: “Công chúa.” Hắn không nói gì nữa, chỉ hơi gật đầu, lập tức đằng trước xe ngựa.

“A Dung, muội đang đợi ta?” Tạ Quân đi tới, ánh mắt ấm áp như thường.

“Vâng! Tối nay muốn ở phủ huynh, trong cung nhàm chán quá rồi.” A Dung kéo cánh tay hắn, trong mắt có ý cười.

Tạ Quân không nghĩ gì nhiều, lập tức gật đầu đồng ý.

Đêm hè vẫn hơi man mát, hắn lấy một cái chăn mỏng từ trong xe ngựa, đắp lên người A Dung.

Trong lay động rất nhỏ, A Dung kề gần hơn, kéo chăn mỏng: “Tam ca ca, cùng đắp đi.” Nàng cười hi hi bao bọc hai người lại một chỗ.

Tạ Quân cảm thấy A Dung hơi khác thường, nghĩ nàng có phải là lại uống rượu rồi không. A Dung một khi uống rượu liền thành thế này, nụ cười cũng to hơn bình thường.

Lúc gần đến, trong lòng A Dung còn bình tĩnh hơn, bởi vì hôm nay nếu nàng không được như ý, đây có lẽ là thời khắc thân mật cuối cùng của bọn họ, đương nhiên nên trân trọng cho tốt.

Nàng dựa vào người Tạ Quân, cười lộ ra hàm răng: “Tam ca ca đoán xem A Dung uống bao nhiều nè.” Nàng nói xong, thổi một hơi về phía Tạ Quân, hương rượu trong trẻo phun bên gò má Tạ Quân.

Tạ Quân véo má A Dung, nhíu mày nói: “A Dung uống nhiều rồi, xem ra lại muốn làm loạn rồi.” Hắn giả vờ buồn rầu, trong mắt lại có ý cười.

“Sau khi A Dung tỉnh rượu có lẽ lại quên hết bản thân làm loạn như thế nào, ngay cả bản thân làm chuyện ngốc nghếch cũng không biết.” Tạ Quân nhớ hồi lâu trước, cảnh tượng hắn cõng nàng đi dưới trăng. Hôm sau A Dung tỉnh rượu lại quên sạch nàng đã trêu chọc Tạ Quân thế nào, mặt vẻ vô tội nhìn hắn, khiến cho Tạ Quần vừa buồn cười vừa tức giận.

“Tam ca ca nói nhảm! A Dung không làm loạn!” Giọng A Dung đột nhiên cao vút lên, rất không phục, tức giận ngồi dậy, tiếp sau đó lại ngồi vắt ngang trên người Tạ Quân, ấn vai của hắn.

Đôi mắt bướng bỉnh tỏa sáng, khuôn mặt đỏ ửng xinh đẹp.

Tạ Quân liên xác định ngay là nàng uống rượu, nếu không, sao nàng có thể có hành động như vậy?

Xe ngựa đi qua một bãi đá, hơi xóc một chút, A dung liền lung lay một cái, liền bị Tạ Quân nắm chặt eo.

“Cảm ơn Tam ca ca!” Nàng lớn tiếng cảm ơn, nhiều năm trước cũng như vậy, cho dù là say đến lơ mơ không rõ, cũng vẫn là một đứa trẻ được giáo dục rất tốt.

Tạ Quân không dấu vết mà thu tay lại, ánh mắt sâu thẳm giằng co. Hắn đã lựa chọn xong rồi, bây giờ không nên mê luyến mới phải. Nhưng A Dung tỉnh lại thì sẽ không nhớ gì nữa, hắn hơi do dự, nên…

Không được. Chỉ cần hơi buông thả thôi, sẽ không có cách nào cứu vãn được.

Tạ Quân muốn đặt A Dung xuống, A Dung lại cứ híp mắt ôm chặt cổ hắn, mơ mơ hồ hồ nói: “Thoải mái, không cần xuống đâu.” Nàng cử động thân mình, khiến cho Tạ Quân càng cứng đờ khó nhịn được.

Nàng không an phận cọ đi cọ lại, Tạ Quân cảm thấy hắn đã xem nhẹ sự tự chủ của bản thân rồi.

Trên đường im lặng không tiếng động, tiếng bánh xe chuyển động càng rõ ràng trong yên tĩnh, tiếng tim đập cũng có thể nghe rõ được.

Tạ Quân ôm chặt nàng vào lòng, tiếng hít thở dần dần nặng nề.

A Dung ngẩn ngơ kề sát Tạ Quân, vừa mừng vừa sợ, pháo hoa trong yến hội lại vang vọng trên bầu trời đêm một lần nữa.

Tam ca ca của nàng, có lẽ không phải hoàn toàn không có cảm giác gì với nàng! Hành động này của nàng vừa là cổ động tinh thần cho bản thân, vừa thử thăm dò ý của Tạ Quân, bây giờ xem ra, có hiệu quả rõ rệt.

A Dung kề sát hắn, ghé vào bên tai, lúc thở ra còn mang theo một sự ngây thơ khờ dại: “Tam ca ca thích A Dung không?”