Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 71: Nhạc phụ đại nhân, tiểu cô nương mà hắn mong đợi, đối với tình yêu, không phải hoàn toàn không…







Sắc mặt Yến Tuyết Chiếu không tốt đi vào, giấu A Dung sau lưng, sau đó nhìn về phía Tạ Quân, không nói lời nào, chỉ im lặng đứng đó.



Suy đoán trong lòng Cố Tề Quang càng rõ ràng, nhưng lại không có ý nói ra, ngược lại còn ngồi xuống, thậm chí còn rót trà cho mình, yên tĩnh bình thản đứng đó quan sát.



“Phụ thân...” A Dung đứng sau Yến Tuyết Chiếu, nhỏ giọng gọi hắn ta, bàn tay nhỏ bé kéo lấy vạt áo sau của hắn ta.



Hai người một người là phụ thân, một người là Tam ca ca, A Dung đương nhiên mong muốn hai người có thể tiếp nhận nhau, thừa nhận nhau, chứ không phải vừa gặp nhau lại giống như lửa gặp chảo dầu.



Tạ Quân an ủi liếc nhìn A Dung một cái, Yến Tuyết Chiếu lại giấu A Dung kín hơn, Tạ Quân buồn cười nói: “Tuyết Chiếu công tử không cần phải thế, hôm nay tại hạ đến đây không phải mang A Dung đi đâu”.



Nghe vậy, Yến Tuyết Chiếu dần dần thả lỏng hơn, nhưng ánh mắt vẫn không đổi hỏi: “Vậy ngươi đến đây làm gì? Từ Kinh thành đến Tuyết vực, phí tâm phí sức, không phải chỉ đến để nhìn một cái thôi chứ”.



Nụ cười trên mặt Tạ Quân càng ôn hòa lễ phép: “Đúng là ta có đến thăm A Dung. Thấy nàng sống tốt, ta cũng có thể an tâm trở về Kinh, chỉ là không ngờ bên ngoài lại có tuyết lớn chắn lối đi, hành trình cũng đành phải lùi lại”.



Yến Tuyết Chiếu buồn cười phản bác nói: “Dựa vào bản lĩnh của tiểu tử ngươi, lại sợ tuyết lớn chắn đường sao?”



Lời này của hắn ta quả thực không sai, Tạ Quân lại nói: “Nhạc phụ đại nhân quá khen”.



Lời vừa nói ra, không chỉ có sắc mặt Yến Tuyết Chiếu càng thêm đặc sắc, mà đến cả nước trà trong miệng Cố Tề Quang cũng suýt nữa nghẹn trong cổ họng.



Thì ra…đúng là có ý này thật.



Yến Tuyết Chiếu tức giận đến phát run: “Ai là nhạc phụ của ngươi chứ?” Hắn ta gắt gao nắm chặt tay A Dung, đi thẳng vào trong sảnh, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Cố Linh Quân, tiễn khách”.



“Phụ thân…Tam ca ca mới đến mà!” A Dung thấy Yến Tuyết Chiếu đuổi Tạ Quân đi, không nghe theo, cục diện lẻ loi một mình của Tạ Quân ngay tức khắc được xoay chuyển.



Sắc mặtYến Tuyết Chiếu tối sầm, lại nghe A Dung nói: “Mấy ngày nữa hẵng đi”. Nàng lắc lắc tay áo bào của Yến Tuyết Chiếu, ánh mắt cầu xin.



Cố Tề Quang vốn không có ý định tiễn khách đi, nghe thấy A Dung cầu xin cũng ở trong dự kiến, lúc này lại ra vẻ an nhàn đứng ngoài xem.



“Nghe nói Tuyết vực có một Kiếm Cốc, Tạ mỗ bất tài, vừa hay có bản đồ các cơ quan của nó”. Tạ Quân mắt mang ý cười ho nhẹ một tiếng, lấy từ trong túi áo một cuộn da dê, quả nhiên thấy sắc mặc Yến Tuyết Chiếu mặc dù không đổi, nhưng hai mắt lại sáng lên.



“Tiểu tử ngươi, lại có thời cơ này!”. Yến Tuyết Chiếu thành thật bước đến chỗ Tạ Quân xem xét: “Cuộn da dê này của ngươi mới tinh, liệu có phải giả không vậy?”.



“Lúc trước ta xem trên sách cổ, đây là bản ta tự nhớ tự vẽ”. Tạ Quân mở cuốn ra một ít. “Không sai đâu”. Lời nói của hắn so với sự thực có chút chênh lệch, không có sách cổ gì cả, những cơ quan này thực chất là lần trước hắn xâm nhập vào Kiếm Cốc tận mắt nhìn thấy, khi đó người xâm nhập vào rất đông, nhưng không ít người thành bia ngắm thịt. Nếu không phải hắn học được chút bản lĩnh, lại giỏi tính toán, e rằng cũng sẽ như họ.

Mặc dù Yến Tuyết Chiếu không thích Tạ Quân nhìn trúng nữ nhi nhà hắn ta, nhưng lại rất tán thưởng bản thân Tạ Quân, cho rằng hắn ít nhất vẫn có thể trông cậy. Vì thế đối với cuốn da dê này dĩ nhiên đã tin ba phần, hắn ta nghĩ đến Minh Sương kiếm mà A Dung muốn, cho dù không muốn để Tạ Quân ở lại thế nào đi nữa thì vẫn có thể thỏa hiệp.



Hắn ta nhìn Tạ Quân một hồi. “Ngươi muốn ở lại cũng được thôi, hoặc ở dưới chân núi, hoặc đến một đỉnh khác của núi”.



Tạ Quân đáp: “Một đỉnh núi khác cũng được đó”. Cách cốc nhìn nhau, thật ra cũng khá thú vị.



Thấy hai ngươi nhanh chóng làm hòa, Cố Tề Quang thấy hơi tiếc nuối tiếc nuối, trò vui vừa mới diễn ra thôi mà.



Theo Yến Tuyết Chiếu trở về còn có ba người, ngoài mười một cô nương giả trang A Dung và Dịch Vân Trường, còn có một nam tử lạ mặt. Yến Tuyết Chiếu để Dịch Vân Trường trên đỉnh núi, A Dung nhìn thấy hắn ta, Dịch Vân Trường vẫn hôn mê bất tỉnh.



Nghe nói Yến Tuyết Chiếu lần đầu gặp Dịch Vân Trường cũng có chút không đành lòng.



Bởi vết thương trên người hắn ta thực sự quá nhiều, từng vết roi rải rác, hằn sâu vào da thịt, nhưng lại được bôi bằng thuốc trị thương thượng hạng, khiến cho hắn ta không để lại một vết sẹo nào, đây là hình phạt của trấn Hoài Du đối với người có ý đồ tự sát, không có ngoại lệ. Đối với sát thủ của trấn Hoài Du mà nói, nhiều lúc ngoại hình cũng là một loại vũ khí, mà chủ tử bọn họ sẽ không hủy hoại vũ khí của bọn họ.



Cũng sẽ không gây hại tới tính mạng bọn chúng, bởi vì vị chủ tử đó tự tin rằng, chỉ cần những tên sát thủ này một khi còn sống, hắn chính là người của trấn Hoài Du.



Nếu như không có thuốc giải phát hàng tháng, thì sẽ đau đến sống không bằng chết, đã không ít người lựa chọn kết liễu mạng sống của mình.



“Đứa nhỏ này phải chịu khổ rồi”. Yến Tuyết Chiếu thở dài nói.



Bởi vì Dịch Vân Thường cứu A Dung mà rơi vào hoàn cảnh như vậy, Yến Tuyết Chiếu thấy thương xót cho hắn ta, nên lúc này mới để hắn ta ở đỉnh núi, chăm sóc chu đáo, chỉ đợi đến lúc hắn ta tỉnh lại, lấy máu mình làm thuốc giải độc cho hắn ta.



Chuyến này người đến thăm Dịch Vân Trường là A Dung và Tạ Quân.



Sắc mặt A Dung nặng nề cùng áy náy, nàng thở dài một hơi, xoa xoa mắt: “Tam ca ca, Dịch Vân Trường là người huynh phát đến để bảo vệ muội, lại bị muội hại đến mức này…”



Tạ Quân nhéo nhéo tay A Dung: “Hắn ta sẽ không sao đâu”.Sau đó hắn dẫn A Dung đi vào.



Dáng vẻ Dịch Vân Trường hôn mê lại giống như đang yên giấc, sắc mặt bình thản, đôi môi trong sáng căng mọng càng làm hắn ta như một đứa nhỏ khờ dại. Làm người đột nhiên nhớ tới, Dịch Vân Trường chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi thôi.



Mặc dù tâm tư trầm ổn, bản lĩnh cao cường, nhưng vẫn chỉ là một thiếu niên chưa đến tuổi cập quan.

*tuổi cập quan: 20 tuổi



Tạ Quân lau mồ hôi cho hắn ta, thấp giọng nói: “Hắn sắp tỉnh lại rồi”. Nói xong, Tạ Quân lại cử động, lấy khăn mặt ngâm vào nước, cẩn thận lau khuôn mặt Dịch Vân Trường.



A Dung nhìn Tạ Quân chăm sóc Dịch Vân Trường, cảm thấy mềm lòng, nàng nói: “Lau môi cho cậu ấy đi. Phụ thân ở đây không có tỳ nữ, cậu ấy cũng khó được chăm sóc tận tình”.



Tạ Quân gật đầu, dùng thìa múc một ít nước trà, nhẹ nhàng chạm vào bờ môi Dịch Vân Trường.



Đúng vào lúc này, hai người lại thấy khóe môi Dịch Vân Trường củ động, hình như ra hiệu muốn nói gì đó.



Hai người lẳng lặng lắng nghe, trong yên lặng, khóe môi Dịch Vân Trường nhẹ nhàng động đậy, thanh âm cũng thấp không thể nghe thấy.



“Yến…”



Chữ sau đã rất mơ hồ, A Dung đoán: “Có phải muốn tìm phụ thân muội không?”



Tạ Quân lại nói: “Đợi hắn tỉnh lại rồi nói tiếp vậy”.



Trước khi hai người tiến vào, lại nghe thấy lời giao phó của Yến Tuyết Chiếu, nếu như Dịch Vân Trường tỉnh lại, trước tiên phải báo cho hắn ta biết, bởi vì trong người hắn ta vẫn còn độc tố, kéo dài ngày nào thì còn đau đớn ngày ấy.



“Được”. Hai người đi ra ngoài.



Trong phòng một lần nữa lại trở về yên lặng. Nhưng đôi môi của Dịch Vân Trường lại một lần nữa mở ra, mãi mới trở nên rõ ràng, hắn ta nhíu mày thì thầm: “Yến cô nương, chạy mau…”.



***



Ngày hôm đó, A Dung dẫn Tạ Quân đi bộ một vòng Tuyết vực, sau đó theo Tạ Quân trở về đỉnh núi của hắn.



Đỉnh núi này vốn là nơi ở của Cố Tề Quang, mà lại có thể được hắn chọn làm nơi ẩn cư, nơi này chắc chắn có phong vị khác. Tuyết vực khắp nơi hầu như là băng tuyết, rất nhiều nơi cỏ không mọc được, mà trên đỉnh núi này lại có rất nhiều tuyết tùng, thân cao vút mà sừng sững nơi đỉnh núi, đâm rễ xuống vách đá.



A Dung cảm thấy rất ngạc nhiên, hào hứng quan sát hồi lâu, hỏi Tạ Quân: “Sao trên này lại có nhiều tuyết tùng đến vậy nhỉ, núi bên muội sao lại không có thế?”



Tạ Quân cười cười, ngước lên ánh mặt chói rọi: “Nơi này ánh mặt trời chiếu sáng nhiều nhất. A Dung nếu như thích mặt trời, thì đến đây với ta đi”.



“Được đó, muội không những thích mặt trời, mà còn thích Tam ca ca nữa!”. Nếu như không hiểu rõ tính A Dung, e rằng Tạ Quân sẽ nghĩ đến những lời tỏ tình của A Dung đều là hạ bút thành văn mất.



Hai người đi vào trong phòng, Tạ Quân có thói quen nắm tay A Dung, lại thấy một tay lạnh cóng, mà A Dung đang cầm lấy quả cầu tuyết, mắt giảo hoạt mang ý cười nói: “Tam ca ca nếu không dắt muội, thì quả cầu tuyết này sẽ bị ta nắm vỡ đó!”



A Dung bất cứ lúc nào, cũng luôn là một A Dung tinh nghịch, đến Tuyết vực tự do tự tại, không phải kiêng kị nhiều điều. So với công chúa của một nước, nàng như này lại giống một người bình thường hơn, nàng bây giờ, là đáng yêu nhất.



Tạ Quân ánh mắt ôn hòa như nước, nhớ lại một chuyện, cười nói: “Sư phụ muội vẫn còn nhớ những ngày tháng cùng muội chơi ném tuyết, lúc tuyết đầu mùa là lúc hắn phiền muộn nhắc tới muội với ta.”



Hắn vừa nói, A Dung cũng thấy hơi nhớ kinh thành, nơi đó mặc dù có chút kí ức không vui, nhưng vẫn có những con người thân thiện đáng yêu, khiến nàng không nỡ rời xa.



Nàng lắc đầu, xóa tan đi những thương cảm. “Dù sao mai sau cũng gả cho tam ca ca rồi, cũng sẽ phải ở lại kinh thành lâu dài thôi”. Hiện giờ cứ ở lại Tuyết vực, trân trọng những ngày tháng ở bên phụ thân và Cố Tề Quang.



Tạ Quân hiểu được những lời A Dung còn chưa nói hết, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của A Dung, cười nói: “Lại luyến tiếc Tuyết vực hả? A Dung yên tâm đi, về sau đợi ta giải quyết xong chuyện rồi, muốn ở đâu đều do muội lựa chọn”.



Hai mắt A Dung lập tức sáng lên, “Thật sao?” Vốn không đợi Tạ Quân gật đầu liền chồm lên ôm lấy hắn, cọ cọ: “Tam ca ca là tốt nhất!”



Tạ Quân thỏa mãn ôm chặt nàng. “Tam ca ca tốt nhất, vậy còn nhạc phụ đại nhân thì sao nào?”.



A Dung không nói lời nào.



Tạ Quân nhếch môi, trong lòng than nhẹ một tiếng, A Dung ấy…vẫn như hồi còn bé



Lúc nàng lớn hơn một chút, ôm chân hắn nói: “Thích nhất tam ca ca”,để lại Thái tử mặt đen sì đứng đằng sau.



Chữ “nhất” của nàng vốn khống có ý nghĩa đặc biệt mấy, chỉ là muốn phóng đại nàng thích hắn bao nhiêu thôi, như vậy là đủ rồi. Về sau đợi hắn lấy nàng về, rồi sẽ từ từ dạy nàng bốn chữ “độc nhất vô nhị”.



Tạ Quân nghĩ vậy, A Dung trong lòng hắn động đậy, ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt có chút chuyên chú mà câu nệ, nàng rất muốn bày tỏ tình cảm trong lòng ra, nàng nói: “Cái tốt của tam ca ca và của phụ thân không giống nhau, cái thích cả A Dung đối với tam ca ca và phụ thân cũng không giống nhau…”.



Tạ Quân cũng chuyên chú nhìn lại nàng, mang theo khích lệ, A Dung lại nói: “A Dung tốt với phụ thân, có ba nguyên do, ông ấy là phụ thân của muội, ông ấy đối tốt với muội, A Dung thích phụ thân. A Dung đối tốt với Tam ca ca, chỉ có một lý do, đó là muội thích Tam ca ca. Thế nên, tam ca ca hỏi sai rồi!”.



Im lặng trong giây lát, Tạ Quân cuối cùng cũng cười rộ lên, hắn ôm A Dung như lúc thường, tràn đầy ý muốn trân trọng. “Là huynh hỏi sai rồi. Thì ra A Dung nhà ta lại hiểu rõ đến vậy”.



Khóe mắt A Dung cong lên: “Tam ca ca, A Dung đã cố nghĩ tới rồi, thật đó”.



Đúng vậy, bây giờ A Dung cùng lắm mới mười bốn tuổi, nàng cũng chỉ là một thiếu nữ thôi. Những thứ sâu xa như tình yêu, nàng thật sự phải rất nỗ lực, tỉ mỉ tìm hiểu nó, chải chuốt nó, sau đó nói hắn nghe, đổi lại cho hắn một nụ cười tràn đầy niềm vui.



Để cho hắn biết, tiểu cô nương mà hắn mong đợi, cũng không phải hoàn toàn không biết gì về tình yêu.