Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 83: Người đứng sau các ngươi là thông gia



“Là ngươi.” Tạ Quân híp mắt, bởi vì Tả Tướng nhắc đến tên mẫu thân mình, trong lòng không vui.

Khuôn mặt Tả Tướng mang ý cười, gật đầu hỏi hắn: “Vương gia nhận được lễ vật của ta chưa?”

Tạ Quân nhớ đến long bào và con dấu đó, sắc mặt lạnh lùng: “Tả Tướng có ý gì?”

“Đừng sốt ruột.” Tả Tướng cười ha hả nhìn hắn: “Ta sẽ không hại ngươi. Chỉ là muốn hỏi ngươi có muốn vị trí đó hay không thôi. Nếu ngươi muốn, chỉ cần nói một câu, ta sẽ giúp ngươi sắp xếp thật tốt.” Ngữ khí ông ta vô cùng tự nhiên, lại có cả sự thoải mái không nên lời, giống như Hoàng vị với ông ta mà nói chỉ là ngắt một đóa hoa mà thôi.

Nhưng Tạ Quân biết, ông ta có năng lực này, ông ta không chỉ có thế lực của chính mình, còn biết suy đoán lòng người, Kiếp trước ông ta có năng lực nhóm lên ngọn lửa ghen tỵ của Nhị Hoàng tử, lại khắp nơi cản trở hành động của Tứ Hoàng tử, sau cùng đưa hắn là một vị hoàng tử không quyền không thế lên đến ngôi vị kia.

Chỉ là không biết vì sau, cuối cùng Tả Tướng vẫn không chấp nhận hắn, Dịch Vân Trường nói, sau cùng là do Thất Hoàng tử hoàn toàn không thèm để ý đến việc nước lên làm hoàng đế bù nhìn.

“Ta với ông không liên quan gì đến nhau, vì sao lại giúp ta?” Khóe môi Tạ Quân nhếch lên thành nụ cười châm biếm, kiếp trước hắn như một chiếc thuyền con, không chỗ dựa, mặc cho hắn lênh đênh, nhưng lại do ông ta lật đổ.

Tả Tướng chỉ có khi ở trước mặt Lý Triển Vân mới trở nên lúng túng, còn ở trước mặt Tạ Quân thì vô cùng ung dung tự tại: “Thời gian ta yêu mẫu thân ngươi, cũng đã gần ba mươi năm rồi, làm sao ta có thể hại con của nàng được đây?” Ánh mắt Tả Tướng thẳng thắn vô tư, không tránh không né đối diện với Tạ Quân.

Nếu không phải có kiếp trước, chắc Tạ Quân đã bị ông ta lừa rồi.

Chuyện kiếp trước, Tạ Quân không đánh giá, mẫu thân yêu ai, có tái giá hay không, đều là lựa chọn của nàng ta, nhưng Tạ Tướng tuyệt đối không phải là một nhân tuyển tốt, ông ta lòng dạ thâm trầm, thế lực rắc rối phức tạp, càng không nói đến đã sớm có dã tâm, làm sao có thể coi là phu quân tốt để phó thác cả đời?

Đôi môi Tạ Quân nhếch lên, lộ vẻ bất mãn: “Nếu Tả Tướng đã nhìn trúng vị trí kia, sao phải kéo thêm ta vào?”

Tả Tướng nhìn Yến Tuyết Chiếu đằng sau đang ôm kiếm buồn chán muốn chết, hiểu rõ nói: “Chúng ta nói chuyện riêng được không?” Ông ta đã thăm dò được tin tức rõ ràng, nhạc phụ sau này của Tạ Quân là Tuyết Chiếu công tử danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ, bây giờ xem ra, có lẽ Tạ Quâng đang kiêng kị hình tượng trước mặt Tuyết Chiếu công tử.

Lúc trước ông ta không tránh Yến Tuyết Chiếu, chẳng qua là bởi vì Yến Tuyết Chiếu là người trong giang hồ, vốn không có liên quan gì đến triều đình, cho dù có nói cho triều đình, Tả Tướng có dã tâm bừng bừng, cũng sẽ chẳng có ai thèm tin lời hắn ta.

Nế Tạ Quân đã kiêng kị, vậy thì tránh đi.

Tạ Quân chau mày: “Chung Thừa tướng, bổn vương chỉ muốn yên ổn sống qua này, Tuyết Chiếu công tử cũng không cần phải tránh.” Nếu lúc này Yến Tuyết Chiếu tránh đi, sau khi Tạ Quân trở về dù như nào cũng không thể nói rõ được, nếu Yến Tuyết Chiếu cho rằng hắn là một người có dã tâm, có lẽ sẽ phản đối việc gả A Dung cho hắn.

Tạ Quân nhìn rõ tâm tư Yến Tuyết Chiếu, đương nhiên sẽ không để hiểu lầm nảy sinh.

Tả Tướng hơi nheo mắt, cẩn thận đánh giá vẻ mặt Tạ Quân, giống như đang phân rõ thật giả, lại giống như không tin tưởng, vì sao lại có người từ chối vị trí kia nhỉ?

“Nếu ngươi ngồi lên vị trí đó, mẫu thân của ngươi sẽ là nữ tử tôn quý nhất thiên hạ, ngươi không muốn cho nàng sự tôn vinh này sao?” Tả Tướng nhíu mày, ánh mắt nhìn Tạ Quang mang theo sự ép buộc nhàn nhạt.

Tạ Quân nhìn ông ta, trong mắt lộ vẻ không đồng tình: “Mẫu thân thật sự để ý cái gọi là tôn vinh này sao? Chung Thừa tướng, ông yêu mẫu thân, nhưng lại không hiểu nàng.”

Tả Tướng lắc đầu, nụ cười vẫn mang vẻ ung dung chắc chắn: “Đây không phải là vấn đề nàng muốn hay không, mà là ngươi có cho không.”

Tạ Quân lần đầu thấy có người khó nói chuyện như vậy, Yến Tuyết Chiếu nghe cũng xùy một tiếng: “Mèo muốn ăn cá, ông cho nó viên đá quý lớn nhất đẹp nhất trên thế gian này, xem nó có cảm kích ông không.”

Bọn họ đang nói đến Lý Triển Vân, Yến Tuyết Chiếu lại lấy mèo ra so sánh, lần này cả hai người Tả Tướng và Tạ Quân đều quay ra nhìn hắn ta.

Tạ Quân thu hồi tầm mắt, thản nhiên gật đầu: “Nếu mẫu thân biết ta đi tranh đoạt vị trí này, nhất định sẽ vô cùng lo lắng, trằn trọc khó ngủ, vì sao phải để nàng lo lắng nhiều như vậy?” Hắn dừng lại một chút: “Chung Thừa tướng có muốn tiếp tục không?”

Nếu hắn thật sự không có dã tâm này, Tả Tướng sẽ dừng tay sao?

Tả Tướng nhìn Tạ Quân hồi lâu, đột nhiên cười vài tiếng, ông ta gật đầu: “Nếu ngươi đã không cần, vậy thì thôi, chỉ là mối thù của ta vẫn chưa chấm dứt, tạm thời không thể dừng tay được.”

Tạ Quân híp mắt, che đi vẻ châm biếm.

“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta biết trong lòng ngươi nghĩ gì.” Tả Tướng cũng không giận, giải thích nói: “Chẳng qua ta chỉ muốn giải quyết hết những người đã từng ức hiếp mẫu thân ngươi, làm xong thì sẽ dừng, thế nào?”

Ánh mắt Tả Tướng quá thẳng thắn, không giống như giả vờ, thậm chí thái độ ôn hòa thương lượng với hắn, khiến cho Tạ Quân hoang mang.

Là ông ta ngụy trang quá tốt, hay là Tả Tương bây giờ vẫn tuân thủ nghiêm ngặt ước nguyện ban đầu, thù hận vẫn còn chưa biến chất?

Tạ Quân còn chưa nói gì, Yến Tuyết Chiếu đã nói: “Nghe nói trên trấn này có rất nhiều trẻ em thu thập từ các nơi, hạ độc rồi điều khiển người ta, sau cùng dùng cách chém giết để sàng lọc, nếu Chung Tướng thật tâm muốn dừng tay, thì hãy thả những trẻ em đó ra được không?”

Tả Tướng không kinh ngạc, ông ta biết Yến Tuyết Chiếu từng bắt được một người ở đây, biết được những thông tin này cũng không quá kỳ lạ, Tả Tướng cười tủm tỉm phản bác: “Tuyết Chiếu công tử nghĩ vậy thì tàn nhẫn quá, không phải là chém giết, tỷ thí mà thôi, người thua còn có thể tìm việc làm ở trên trấn mà.”

Tả Tướng nhìn Tạ Quân: “Thả thì thả.” Lại có thể dễ nói chuyện như vậy.

Sau đó ông ta đi đầu, dẫn hai người rẽ ngang rẽ dọc, Tạ Quân im lặng theo sau, lặng lẽ nhớ đường. Cuối cùng Tả Tướng dẫn hai người vào một nơi giống như lữ xá, mỗi gian phòng trong đều là bọn trẻ đang học các kỹ năng, tầm từ sáu tuổi đến mười lăm tuổi.

Tả Tướng gọi chưởng quầy đến, sau đó lệnh cho hắn phát giải dược. Bọn trẻ trốn trong phòng, đôi mắt hoặc ngây thơ hoặc ác độc hoặc sợ hãi nhìn sang bên này.

Tạ Quân đi lên một bước: “Làm sao để chứng minh là thật hay giả.”

“Ta biết Vương gia không tin ta.” Tả Tướng gật đầu với quản sự, quản sự nhận lệnh, lên lầu đưa hai đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi xuống, mở miệng nói: “Hôm nay là ngày độc phát tác của hai đứa trẻ này, nếu Vương gia không yên tâm, có thể chờ trong chốc lát.”

Trong mắt hai đứa trẻ đều là khát vọng ngây thờ thuần khiết, nhìn chằm chằm viên thuốc trong tay quản sự. Bọn họ hiểu rồi, hôm này quản sự đại nhân đưa bọn họ xuống, là muốn đưa giải dược.

Mấy người chờ ở đại sảnh, nhất thời không nói chuyện.

Tả Tướng mở miệng phá vỡ không gian im lặng: “Thật ra trấn Hoài Du này, là gia phụ thành lập, gia phụ vốn là dược sư, tình cờ nghiên cứu độc dược, chế ra được loại độc thế gian không có thuốc giải, tính cách gia phụ quái gở, liền dùng thuốc này, thành lập trấn này, gia mẫu cũng là do gia phụ dùng độc ép đến. Độc dược như vậy, bởi vì không có thuốc giải, cho nên gia phụ ngày càng không biết tiết chế, gặp người tài liền muốn kết giao cùng, ngày càng có nhiều người bị ông hạ độc, cuối cùng tập trung lại một chỗ. Ta tự thi khoa cử, từng bước đến được vị trí Tả Tướng này, chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng thế lực của trấn Hoài Du, cho đến khi…” Ông ta không nói tiếp, Tạ Quân đã hiểu rồi.

Tả Tướng lúc này, có lẽ vẫn chưa mất đi ước nguyện ban đầu.

Đợi một lúc, hai đứa bé rất nhanh đã kêu rên một tiếng, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, cuộn người lại. Tạ Quân đột nhiên nhớ tới lúc A Dung bị nhốt trong căn phòng tối đen, cũng cuộn người lại như vậy, đau đớn rụt cổ lại, ánh mắt Tạ Quân nhìn Tả Tướng đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Đối xử với người khác như vậy, Chung Thừa tướng không thấy áy náy sao?”

Quản sự đã đút giải dược cho hai đứa trẻ, bọn chúng mau chóng bình ổn lại, thở dốc quỳ rạp trên mặt đất, dáng vẻ suy yếu.

Tả Tướng không trốn tránh nhìn sang: “Nếu từ nhỏ ngươi đã được thấy những chuyện như vậy, còn cảm thấy áy náy sao?”

Tạ Quân nói: “Còn.”

Tả Tướng cúi đầu cười rộ lên: “Đó là bởi vì ngươi không phải là ta, cho nên sẽ không có cái “ nếu như” vừa rồi.”

Xác định được dược này chính là giải dược, Tướng Quân không muốn thân thiết nhiều với Tả Tướng, bởi vì hai người bọn họ vốn không thể giao lưu với nhau được.

Yến Tuyết Chiếu lười biếng tìm một chiếc ghế ngồi xuống: “Những người khác thì sao?”

Tả Tướng nói: “Đương nhiên sẽ cho, nếu không đủ, có Tuyết Chiếu công tử đây mà.” Yến Tuyết Chiếu vừa nghe thấy lời này liền lạnh lùng nhìn ông ta, nói: “Bản thân tự tạo nghiệt thì tự trả, đừng có lôi ta vào.”

Nhớ đến vị còn đang ở trong cung kia, Yến Tuyết Chiếu hỏi: “Hoàng Thượng thì sao? Cũng là dược này hả?”

Vừa dứt lời, Tả Tướng liền im lặng, ông ta xoay người sang chỗ khác, không có ý trả lời. Yến Tuyết Chiếu hiểu được, ông ta vốn không muốn để cho Hoàng Thượng sống.

Tính mạng của Hoàng đế chẳng liên quan gì đến Yến Tuyết Chiếu, nếu muốn nói đến mối quan hệ duy nhất, đó chính là sẽ ảnh hưởng đến ngày A Dung và Tạ Quân thành thân, nếu phải giữ hiếu ba năm, A Dung sẽ ở bên mình đến năm mười bảy tuổi, Yến Tuyết Chiếu cầu còn không được.

Tạ Quân cũng nghĩ tới việc này, trên mặt không hề có vẻ bất bình cho Hoàng Thượng: “Ông ta có thể sống đến cuối năm không?” Nếu có thể, A Dung cập kê liền thành thân luôn, không thể kéo dài được nữa.

Yến Tuyết Chiếu trừng hắn.

“Hạnh Lâm Hầu vẫn đang giữ mạng cho hắn ta, phải xem bản lĩnh của hắn ta thôi.” Tả Tướng xoay người lại, ngữ khí lạnh nhạt nói, ông ta nhìn chằm chằm Yến Tuyết Chiếu, hỏi một câu không liên quan: “Trân phi rất tốt sao? Cả ngươi và Hoàng Thượng đều thích nàng ta.”

Rõ ràng… Vân Nhi của ông ta mới là tốt nhất, dáng vẻ lúc múa kiếm, dáng vẻ lúc chạy trốn, rực rỡ lại năng động, lúc cười lên vừa hào sảng vừa đáng yêu, có sự tùy hứng không rành thế sự. Vân Nhi bây giờ cũng tốt, nhã nhặn trầm tĩnh như lâm thủy chiếu hoa, cũng dịu dàng hơn nhiều.

Thời gian đã mài mòn góc cạnh của nàng, bẻ gẫy đôi cánh tùy hứng của nàng, sau khi nàng trải qua đau khổ liền có thể đứng vững lại, những đau khổ tê tâm phế liệt trong quá khứ, đều vứt vào một xó xỉnh nào đó.

Yến Tuyết Chiếu nghiêng đầu nhìn ông ta, đáng yêu hết chỗ nói: “Nàng ta rất xinh đẹp…” Nhưng hắn ta đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của Trân phi nữa rồi.

Yến Tuyết Chiếu còn chưa nói xong vế sau, rốt cuộc vẫn chọc tức Tả Tướng.

Hắn ta lại quên mất, Tạ Quân bên phe mình trong chuyện này lại đứng về phía Tả Tướng. Tạ Quân nhìn qua, ngữ điệu bình thản: “Mẫu thân cũng rất đẹp.”

“Được được được, không tranh luận với các ngươi chuyện này nữa, mẫu thân ngươi ta còn chưa gặp.”

Tạ Quân lộ ra nụ cười: “Rồi sẽ gặp thôi, hai người là thông gia mà.”