Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức

Chương 58



Mười phút sau, Thẩm Kình Vũ ngồi trên sofa, ôm Kỷ Cẩm trong lòng.

Cậu vừa khóc nức nở một lúc, giờ đã chuyển sang những tiếng thút thít đứt đoạn. Thẩm Kình Vũ giật lấy tờ khăn giấy đưa cho cậu, cậu lau nước mũi, phát ra âm thanh như một bé mèo con rồi ném cuộn giấy vào khay trà. Giấy trên bàn đã chất thành một ngọn núi nhỏ.

Thẩm Kình Vũ thấy cậu lau đến mức mũi đỏ bừng, vừa buồn cười vừa đau lòng, nắm cằm cậu hôn lên một cái: “Sao khóc vậy em?”

Kỷ Cẩm lắc đầu: “Tự dưng xúc động.”

Khi nãy, cậu vừa dứt lời nói muốn đi khám bác sĩ thì đột nhiên bật khóc. Nguyên nhân đằng sau trận khóc này rất phức tạp, nghĩ đến việc trước kia Thẩm Kình Vũ từng phải nếm trải những thứ ấy thì đau lòng muốn chết, sau đó nghĩ đến căn bệnh mang lại toàn những đau khổ, uất ức cho mình, cuối cùng là bất an, sợ hãi và rất nhiều cảm xúc hỗn tạp khác trộn lại với nhau, khiến cửa đập cảm xúc của cậu vỡ tan.

Thẩm Kình Vũ thấy cậu đã khóc đủ, bèn ôm siết lấy cậu, nhấc eo cậu lên để cậu ngồi lên chân mình. Anh cọ chóp mũi với đối phương, mũi Kỷ Cẩm lành lạnh.

“Sao tự nhiên lại muốn đi khám?” Thẩm Kình Vũ hỏi.

Kỷ Cẩm sụt sịt, nói nhỏ: “Thương anh.”

Câu nói ấy khiến cả người Thẩm Kình Vũ như ngâm trong một lọ sốt ô mai, khiến mỗi lỗ chân lông của anh đều nếm được cảm giác vừa chua vừa ngọt.

Trước đây Kỷ Cẩm luôn chống đối việc chữa bệnh không chỉ vì sợ hãi tác dụng phụ kinh khủng của thuốc. Tuy giai đoạn trầm cảm của căn bệnh này khiến cậu vô cùng đau khổ, nhưng kỳ hưng cảm lại vô cùng bay bổng, não chạy hết tốc lực, suy nghĩ tuôn như suối, cảm tưởng như chỉ còn cách một bước nữa là có thể cất cánh lên trời. Sự sảng khoái ấy khiến cậu gần như quên mất mình đang bị bệnh. Mà dù có bệnh, bao nhiêu đau khổ vẫn do một mình cậu chịu đựng, chưa từng làm phiền đến người khác, sao cậu phải sống theo ý thích của bọn họ cơ chứ?

Nhưng sau khi quen Thẩm Kình Vũ, cậu mới biết hóa ra mình không phải một hòn đảo đơn độc. Có người cam tâm tình nguyện gánh chịu sự đau khổ này vì cậu, sao cậu có thể nhẫn tâm để người luôn đối xử dịu dàng với mình nhận lại toàn nỗi đau và sự bất hạnh được?

Thẩm Kình Vũ siết tay để ôm lấy Kỷ Cẩm chặt hơn. Anh hôn từ trán xuống bờ môi, tình cảm đong đầy trong tim như dâng trào.

Kỷ Cẩm ôm cổ anh, nhiệt tình đáp lại. Vốn cậu chỉ muốn thân mật để thể hiện tình yêu của mình, song gò má dần phiếm đỏ vì cơn động tình. Đôi môi hai người quấn quýt, tách ra một cách khó khăn.

Khi tách ra, ánh mắt Kỷ Cẩm đã có phần mê man, nhỏ giọng hỏi: “Tối hôm nay… không?”

Thẩm Kình Vũ ngạc nhiên: “Em không khó chịu à?”

“Vẫn ổn…” Kỷ Cẩm mím môi, không nhịn được nụ cười mang đôi chút ngượng ngùng và cả ngọt ngào. “Em thích lắm… Anh dịu dàng một chút, nhẹ một chút là được…”

Trước đây cậu chỉ thích được Thẩm Kình Vũ ôm ấp, vuốt ve, bởi tiếp xúc thân mật sẽ khiến não bộ tiết ra hormone giúp cậu ổn định tâm trạng. Còn bây giờ muốn thân cận hơn nữa với người yêu là để cảm nhận được sự thỏa mãn, no nê chưa từng có trong lòng.

Cậu vừa dứt lời, lập tức cảm thấy cơ thể mất đi trọng lượng, sợ hãi ôm chầm lấy cổ Thẩm Kình Vũ.

Anh bế thẳng cậu lên, bước thật nhanh vào trong phòng. Ngày mai là chủ nhật, anh không cần huấn luyện, mấy ngày tới Kỷ Cẩm cũng không có công việc, bọn họ có thể thích gì làm nấy.

Kỷ Cẩm chưa kịp nói lại rằng cậu bảo “tối hôm nay” còn bây giờ ngoài trời vẫn sáng trưng, đã bị những nụ hôn phủ xuống đến không nói ra lời.

***

***

Tuy Kỷ Cẩm muốn đi khám lại nhưng dù sao cậu cũng là người nổi tiếng, không thể tùy tiện đến bệnh viện khám được. Cả ngày chủ nhật, hai người ở trên giường tìm kiếm các bệnh viện uy tín ở trong, ngoài nước cũng như tìm hiểu những phương pháp điều trị rối loạn lưỡng cực.

Tìm tòi nửa ngày, hai người lại thấy hết đường xoay sở.

Thẩm Kình Vũ sờ mái đầu vẫn đang vùi trong gối, đề xuất: “Mẹ em đang uống thuốc đúng không? Hay là hỏi mẹ em đã đi khám ở đâu…”

Kỷ Cẩm cứng người lại một thoáng, song không phản đối.

Với thân phận của cậu, muốn đến viện khám bệnh thì nhất định phải tìm một người đáng tin cậy bằng quan hệ, nếu không chuyện riêng tư sẽ bị phơi bày hết cả. Hơn nữa Ân Thanh đã bắt đầu uống thuốc, có lẽ Kỷ Quân Khiêm cũng đoán được tình hình của cậu nên liên tục muốn nói chuyện, chẳng qua cậu vẫn luôn né tránh.

Sự tránh né ấy không phải để giấu giếm, mà cậu không biết phải đối mặt với ông như thế nào nên đành lần lữa, kéo dài. Nhưng nếu đã quyết định chữa bệnh, sớm muộn gì cậu cũng phải thẳng thắn đối mặt với ông.

Kỷ Cẩm không lên tiếng, nhắm mắt dịch sát vào người anh rồi bỗng nhiên mở mắt như thể hạ quyết tâm, cúi đầu bấm điện thoại.

Khoảng hai mươi phút sau, cậu ngẩng lên: “Cha nói đã hẹn chuyên gia cho em rồi, cuối tuần sau anh đi khám với em nhé.”

Thẩm Kình Vũ: “Hẹn xong rồi? Em nói thật với ông ấy?”

“Không.” Kỷ Cẩm lắc đầu. “Em nhờ ông ấy hẹn cho em một bác sĩ chuyên khoa tâm thần, còn lại thì thôi, để em khám xong rồi nói sau.”

Bây giờ Kỷ Quân Khiêm đối xử với con trai vô cùng thận trọng, cậu không chịu nói ông cũng không dám hỏi nhiều, mà thật ra ông đã đoán được phần nào tình hình của cậu.

Thẩm Kình Vũ nâng mặt Kỷ Cẩm, hôn vào chóp mũi cậu: “Được, cuối tuần sau chúng ta đi khám.”

Hôm sau, Kỷ Cẩm ở nhà nghỉ ngơi, Thẩm Kình Vũ lại đến câu lạc bộ huấn luyện.

Tập đến giữa trưa rồi nghỉ ăn cơm, Tả Phong Duệ và Thẩm Kình Vũ vừa ăn trong căn tin vừa trò chuyện.

“Tôi hẹn cho cậu ba trận đấu.” Tả Phong Duệ nói. “Hai trận tháng tám, một vào tháng chín. Không phải thi đấu chuyên nghiệp gì, bán nghiệp dư thôi, ăn xong tôi sẽ lấy tài liệu cho cậu xem.”

Thẩm Kình Vũ nhai một lúc, nuốt xuống tảng thịt bò rồi gật đầu: “Cảm ơn huấn luyện viên!”

Tả Phong Duệ bắt đầu sắp xếp các trận đấu cho anh, một mặt để giúp Thẩm Kình Vũ tích lũy chiến tích, mặt khác để câu lạc bộ khảo sát năng lực sâu hơn trong các trận đánh, nhờ vậy ông có thể lập ra kế hoạch huấn luyện kỹ lưỡng, chi tiết hơn.

Rất nhiều thói quen, ưu điểm hay nhược điểm của vận động viên không thể nhìn ra khi huấn luyện đơn thuần, môn thể thao đối kháng này nhất định phải thực chiến, còn cần thực chiến với số lượng lớn. Trong các câu lạc bộ sẽ có chuyên gia phân tích số liệu ghi lại mỗi động tác trong trận đấu của vận động viên rồi thống kê tỉ lệ thành công của những đòn tấn công, tỉ lệ hạ gục thành công, số đòn đánh trong một phút, tỉ lệ chính xác,… Chỉ khi căn cứ vào những số liệu này mới có thể hiểu rõ về một tuyển thủ.

Hơn nữa, chuyên gia phân tích số liệu không chỉ làm việc với vận động viên trong đội mà còn phải phân tích đối thủ để giúp bọn họ chuẩn bị kế hoạch chiến đấu hoặc phân tích các vận động viên đẳng cấp nhất thế giới để nắm được các kỹ thuật đánh nhau mới hiệu quả nhất.

Ăn trưa xong, Thẩm Kình Vũ đi theo Tả Phong Duệ vào văn phòng để xem tư liệu về những trận đấu ông đã đăng ký cho mình. Sau giờ nghỉ trưa, anh lại trở về sân huấn luyện.

Những ngày huấn luyện trôi qua ngày chóng, chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần.

Sáng sớm, hai người rời giường, ăn sáng. Kỷ Cẩm thay đồ, che mặt rồi hai người cùng ra ngoài.

Lúc đi thang máy xuống tầng, Thẩm Kình Vũ nhận ra Kỷ Cẩm có phần bất an, bèn nắm tay cậu nhét vào túi áo mình.

Thang máy nối thẳng xuống nhà để xe dưới hầm, bọn họ chưa đi được hai bước ra ngoài, Kỷ Cẩm đã dừng chân.

“Em không muốn đi…” Kỷ Cẩm nhíu mày. “Em muốn về nhà.”

Thẩm Kình Vũ sững người, đưa tay ôm lấy vai cậu, giọng nói không nghe ra chút thất vọng nào: “Được, nếu em muốn thì chúng ta quay về.”

Thái độ thoải mái như vậy khiến Kỷ Cẩm nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.

Cậu do dự rất lâu, cắn chặt răng, thừa dịp bản thân chưa đổi ý nhanh chóng ngồi vào xe: “Hay là đi đi.”

Thẩm Kình Vũ ngồi vào ghế lái, vừa khởi động xe vừa vuốt ve bàn tay Kỷ Cẩm đặt bên cạnh: “Đừng lo, để xem bác sĩ nói thế nào đã. Nếu bọn họ kê cho em loại thuốc như hồi trước, em không muốn uống thì không cần uống. Bệnh viện này không ổn thì chúng ta lại đổi một chỗ khác.”

Sự bao dung này đã làm dịu đi sự bất an và lo lắng của Kỷ Cẩm. Cậu gật đầu: “Đi thôi.”

Lái đến bệnh viện, Kỷ Quân Khiêm đã giúp họ sắp xếp tất cả nên hai người đến thẳng phòng của bác sĩ chuyên khoa.

Kỷ Quân Khiêm giao thiệp với nhiều người, ông hẹn cho Kỷ Cẩm một chuyên gia nổi tiếng của khoa tâm thần tên Hoàng Hữu. Hôm nay ông đặc biệt đến bệnh viện tư nhân để khám cho cậu.

Thẩm Kình Vũ đưa Kỷ Cẩm vào, Hoàng Hữu hỏi Kỷ Cẩm vài câu rồi nói với giọng hòa nhã: “Tôi muốn kiểm tra cho người bệnh một chút, mời người thân đợi ở bên ngoài.”

Thẩm Kình Vũ xoa lưng Kỷ Cẩm, Kỷ Cẩm gật đầu một cái với anh tỏ ý mình không có vấn đề gì. Thẩm Kình Vũ bèn đi ra ngoài.

Hai, ba mươi phút sau, Kỷ Cẩm bước ra khỏi phòng, Thẩm Kình Vũ đang ngồi ngoài cửa vội đứng lên: “Sao rồi?”

Kỷ Cẩm nói: “Em điền vài bài khảo sát, bây giờ đi kiểm tra sức khỏe.”

Khi nãy ở trong phòng, Hoàng Hữu cho cậu điền các khảo sát tâm lý dành cho đối tượng rối loạn lưỡng cực, kiểm tra mức độ hưng cảm, đều là các mẫu khảo sát thường dùng của bác sĩ tâm thần để giúp bác sĩ đánh giá trạng thái tâm lý của bệnh nhân. Nhưng những thứ đó chỉ dùng để tham khảo, bệnh tâm lý là bệnh cơ quan, quan trọng nhất vẫn là các chỉ tiêu sinh lý.

Kỷ Quân Khiêm đã sắp xếp ổn thỏa với phía bệnh viện, không có ai quấy rầy Kỷ Cẩm làm một loạt các xét nghiệm hormone sinh dục, hormone tuyến giáp, chức năng gan thận và các loại điện tim, điện não, sóng não. Nhận được tất cả kết quả xét nghiệm, bọn họ lại cùng nhau trở về phòng của Hoàng Hữu.

Hoàng Hữu đọc kết quả, đã có kết luận tương đối.

Ông hỏi Kỷ Cẩm: “Cháu nói trước kia cháu từng uống thuốc một thời gian, sau đó ngừng thuốc đúng không?”

Kỷ Cẩm gật đầu: “Đúng vậy.”

Hoàng Hữu lại hỏi cậu từng uống những loại thuốc nào, mỗi ngày uống bao nhiêu viên, xuất hiện những tác dụng phụ gì,… một cách vô cùng chi tiết. Sau khi hiểu rõ tình hình, ông cầm kết quả kiểm tra của Kỷ Cẩm, nói ôn tồn: “Như cháu có thể thấy trong những kết quả này, vài chỉ tiêu đang ở mức bất thường, chức năng tuyến giáp có dấu hiệu suy thoái, nếu cháu không uống thuốc thì chắc chắn không được. Nhưng không cần lo lắng quá, bệnh tâm lý rất thường gặp, trong một trăm người sẽ có một người mắc bệnh, hơn nữa tình hình của cháu không nghiêm trọng, chỉ cần phối hợp điều trị thì chú cam đoan cháu có thể khống chế được nó. Tuy nhiên cháu cũng đừng khinh thường căn bệnh này, nếu để mặc cho nó chuyển biến xấu có thể dẫn đến tâm thần phân liệt.”

Kỷ Cẩm cau mày thật chặt. Ở dưới bàn, Thẩm Kình Vũ nắm lấy tay cậu.

“Chú đã biết những tác dụng phụ cháu gặp với loại thuốc trước rồi, lần này chú sẽ đổi một toa thuốc khác cho cháu. Bây giờ về, cháu cần uống đúng theo đơn kê, nếu cảm thấy khó chịu hay xuất hiện bất kỳ tác dụng phụ gì thì lập tức nói lại với với chú, chú sẽ điều chỉnh lượng thuốc cho cháu. Nhưng cháu không được tự mình ngừng thuốc.”

“Cháu sẽ đến đây kiểm tra định kỳ, buổi tiếp theo vào tuần sau. Chú cần thường xuyên theo dõi tình hình của cháu, dựa vào đó để điều chỉnh phương án điều trị…” Ông nhận ra Kỷ Cẩm rất tín nhiệm vào Thẩm Kình Vũ, dặn dò cậu rồi nhìn sang anh. “Chàng trai này, lần sau tiếp tục đi cùng bạn cháu đến được không?”

Thẩm Kình Vũ biết ông sợ Kỷ Cẩm chống đối việc chữa trị, bèn gật đầu: “Bác sĩ yên tâm, tôi hiểu rồi.”

Anh lại chủ động hỏi Hoàng Hữu: “Bác sĩ, trừ uống thuốc ra còn cái gì có thể giúp em ấy cải thiện bệnh tình không?”

Hoàng Hữu gật đầu, dù Thẩm Kình Vũ không hỏi ông cũng muốn dặn dò: “Cố gắng sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, ăn cơm thật ngon, vận động nhiều lên. Vận động có thể giúp não bộ giải phóng hormone, rất có lợi trong điều trị bệnh.”

Kỷ Cẩm nhìn Thẩm Kình Vũ. Đây đều là những thứ anh căn dặn cậu nhiều lần, nhưng dù vì bản thân cậu không muốn hay do các nguyên nhân khách quan khác, cậu đều không thể làm theo một cách nghiêm ngặt.

Hoàng Hữu nói tiếp: “Bệnh của cháu khá riêng tư, cháu không công khai cũng được. Nhưng chú nghĩ tốt nhất là cháu nói cho người thân, bạn bè xung quanh biết để bọn họ có thể ủng hộ, giúp đỡ cháu trong việc điều trị, chuyện này rất có lợi. Nghề nghiệp của cháu tương đối đặc biệt, nếu điều kiện cho phép thì cháu nên nghỉ ngơi một thời gian cho khỏe, đừng đi công tác nhiều quá.”

Kỷ Cẩm yên lặng lắng nghe.

Thẩm Kình Vũ hỏi vô cùng tích cực: “Bác sĩ, còn gì khác không?” Anh chỉ mong ông nói càng nhiều càng tốt.

“Kiểm tra vài lần sau rồi nói, chú cũng cần hiểu rõ tình hình của Tiểu Cẩm hơn mới đưa ra lời khuyên được…” Ông nhìn ánh mắt tha thiết của Thẩm Kình Vũ rồi nhìn phiếu khảo sát của Kỷ Cẩm, trầm ngâm một lát rồi cười. “Nếu hai cháu có kiên nhẫn và hứng thú nuôi thú cưng thì có thể thử nuôi mèo xem sao.”