Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức

Chương 69



Tối hôm ấy, Kỷ Cẩm đi cùng Thẩm Kình Vũ đến bệnh viện.

“Người nhà nói lời vĩnh biệt đi.” Bác sĩ nói. Sau khi từ biệt, thi hài sẽ bị chuyển đi.

Thẩm Kình Vũ yên lặng đứng bên giường bệnh, thở ra một hơi thật dài.

Dù anh nghĩ về Thẩm Vọng như thế nào, nghĩa tử là nghĩa tận, đến đây mọi thứ đã kết thúc cả rồi.

Một lát sau, anh gật đầu để nhân viên tiến lên, đắp vải trắng lên mặt Thẩm Vọng rồi đẩy ông ra ngoài.

Người qua đời khi điều trị tại bệnh viện có thể giao thẳng đến nhà hỏa táng trong viện. Kỷ Cẩm biết Thẩm Kình Vũ còn trận đấu, sợ anh bị ảnh hưởng vì chuyện này nên hỏi nhân viên công tác về quy trình xử lý một cách nghiêm túc. Cậu lo bản thân dễ quên nên vừa nghe vừa dùng điện thoại ghi âm lại.

Xử lý thủ tục bệnh viện xong xuôi, Kỷ Cẩm nói với Thẩm Kình Vũ: “Chúng ta về thôi.”

Anh gật đầu: “Đi thôi.”

Suốt quãng đường lái xe về, Thẩm Kình Vũ vẫn luôn yên lặng, Kỷ Cẩm cũng không quấy rầy anh. Xe dừng đèn đỏ, Thẩm Kình Vũ chống tay đỡ trán, động tác của anh rất nhanh nhưng Kỷ Cẩm vẫn nhận ra giọt nước mắt anh lén lau đi.

Thẩm Vọng chưa từng làm tròn trách nhiệm nuôi dưỡng anh, ông ta chỉ mang lại đau khổ và bóng ma, mà anh cũng không có chút tình cảm nào đối với ông. Nhưng khi thật sự chia lìa, anh không hề lạnh nhạt như mình tưởng. Anh vẫn đau khổ, vẫn cảm thấy tủi thân.

Kỷ Cẩm không nói gì, giật một tờ khăn giấy đưa cho anh.

Thẩm Kình Vũ nhìn tờ giấy, sững sờ vài giây rồi bỗng lấy hai tay che mặt như đang tan vỡ, bả vai căng chặt hạ dần xuống.

Đèn giao thông chuyển xanh, Thẩm Kình Vũ nhanh chóng dùng giấy lau khô mắt để tránh ảnh hưởng đến tầm nhìn. Anh cười: “A Cẩm, anh hơi buồn. Em hát một bài an ủi anh đi.”

“Anh muốn nghe bài nào?”

“Bài nào cũng được, chỉ cần em hát.”

Kỷ Cẩm nghĩ một lúc, bắt đầu ngâm nga.

“Tôi chạy băng băng về phía trước/

Đến nơi theo đuổi giấc mộng của tôi/

Dù mây đen bao phủ mọi phương/

Con đường đầy những vũng bùn và gai nhọn/

Tôi vẫn chạy về phía trước/

Từng bước, từng bước lưu lại dấu chân của tôi…”

Giọng cậu rất nhẹ nhàng, cất lời hát dịu dàng vô cùng, khi cậu hát xong xe đã về đến gara.

Sau khi lên tầng, Thẩm Kình Vũ ôm lấy Kỷ Cẩm, vành tai chạm vào nhau: “A Cẩm, cảm ơn em, anh đã thấy tốt hơn rồi.”

Kỷ Cẩm chưa yên tâm lắm, hỏi: “Thật không?” Cậu muốn làm cho Thẩm Kình Vũ nhiều điều hơn, nhưng cậu không biết mình có thể làm gì.

“Thật đấy.” Thẩm Kình Vũ vuốt ve khuôn mặt cậu. “Âm nhạc của em có thể tiếp thêm sức mạnh cho anh.”

Kỷ Cẩm khẽ sững lại.

Thẩm Kình Vũ nhẹ giọng thì thầm: “A Cẩm, sau này anh không còn người thân nữa…”

Anh còn chưa kịp nói mình chỉ còn đối phương và Đại Mao thôi, Kỷ Cẩm đã cao giọng: “Ai nói anh không có? Em thì không phải à? Còn Thẩm Đại Mao nữa, anh đã đặt cho nó cái tên chướng tai như thế mà không định chịu trách nhiệm chắc?”

Thẩm Đại Mao đang nằm trên sofa liếm lông, nghe thấy tên mình bèn ngẩng đầu với vẻ vô tội.

Thẩm Kình Vũ bật cười. Cái tên này… không chướng tai đến vậy mà?

Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt của Kỷ Cẩm. Đôi mắt trong vắt của đối phương phản chiếu lại hình bóng của anh, mọi thứ xung quanh dường như mờ đi, chỉ còn bóng hình của mình anh.

“A Cẩm…” Anh bước lên trước, hôn lên mí mắt Kỷ Cẩm. “Anh muốn đồng hành với em cả đời…”

Kỷ Cẩm chôn mặt vào hõm vai anh, nói nhỏ: “Đương nhiên rồi, chắc chắn có thể mà!”

Hai ngày sau, Thẩm Kình Vũ tham gia hoạt động khai báo cân nặng, Kỷ Cẩm gọi Túc An đi cùng đến nhà tang lễ để làm thủ tục cho Thẩm Vọng.

Lái xe đến nhà tang lễ, Túc An hỏi trêu: “Em đã bắt đầu thay người ta xử lý hậu sự rồi cơ đấy, con rể hay con dâu đây?”

Kỷ Cẩm nhấc chân: “Người yêu thôi.”

Túc An nhướn mày: “Ồ? Không phải bạn nam mà là người yêu à? Thừa nhận rồi?”

Cô còn định trêu Kỷ Cẩm thêm vài câu nhưng đối phương đã lườm cô, hỏi lại vô cùng ngay thẳng: “Hâm mộ à?”

Túc An: “…”

Vốn cô không hề nghĩ theo hướng ấy, nhưng Kỷ Cẩm vừa nói cô lại cảm thấy hâm mộ thật. Cô không hề thiếu bạn trai, song đều chia tay sau khi hẹn hò không quá nửa năm. Trái lại, Kỷ Cẩm mới yêu đương lần đầu tiên trong suốt hai mươi tư năm mà mối quan hệ ngày càng bền chặt, ngay cả cô cũng có thể cảm nhận được sự ràng buộc và bao dung giữa hai người…

Má! Túc An xót xa trong lòng, muốn trách thì phải trách mấy tên đẹp trai đi chơi gay hết cả. Như Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ, thế giới lập tức mất đi hai người đẹp trai, chẳng phải báo hại người khác không thể tìm được đối tượng nào ưng ý sao?

Lái đến nhà tang lễ, hai người bèn đi làm thủ tục.

Xử lý hậu sự thật ra không quá phức tạp. Cả đời Thẩm Vọng làm việc không đàng hoàng, vay tiền lêu lổng khắp nơi, bạn bè xung quanh đã xa lánh từ lâu, có lẽ lễ truy điệu cũng chẳng mấy ai đến nên không phải tổ chức luôn. Thẩm Kình Vũ đã mua xong mộ, thi thể được hỏa táng rồi đem đi mai táng luôn.

Túc An muốn đi một mình nhưng Kỷ Cẩm sợ cô không làm được, cuối cùng vẫn đi lấy cùng cô.

Hai người đội mũ, đeo khẩu trang đi vào nhà tang lễ. Người phụ trách thủ tục là một cô gái trẻ, cô nhìn lướt qua Kỷ Cẩm rồi chợt ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn lại đối phương. Cô cảm thấy Kỷ Cẩm trông rất quen, giống một ngôi sao nào đó.

Túc An đưa giấy tờ mình mang theo: “Phiền cô làm thủ tục hỏa táng cho chúng tôi.”

Cô gái kia ngồi thẳng lại, nhìn qua tài liệu: “Hai người là người nhà à?”

“Không phải, người nhà có việc, chúng tôi thay bạn làm.”

Kỷ Cẩm lấy trong túi bản sao hộ khẩu và các giấy tờ khác, cô gái kia kiểm tra một lúc, thấy không có vấn đề thì hỏi tiếp: “Hai người xác định muốn hỏa táng luôn? Không làm lễ truy điệu?”

Túc An đáp: “Không làm.”

Là nhân viên nhà tang lễ nên ngoài việc thực hiện trách nhiệm của mình, cô gái ấy còn muốn chào hàng vài câu: “Không làm thì cũng không ổn lắm đúng không? Ở đây chúng tôi có vài gói dịch vụ, làm lớn hay nhỏ đều được, dù muốn đơn giản nhất có thể cũng nên tổ chức lễ cho người nhà đến từ biệt chứ. Tòa nhà đối diện là đài hóa thân, hai người có hứng thú qua xem một chút…”

“Không cần, thật sự không có ý định làm.”

“… Được rồi.”

Cô gái kia cũng hết cách, chỉ có thể tôn trọng ý kiến của bọn họ. Ký xong giấy tờ, cô nói: “Hai ngày nữa đến lấy chứng nhận hỏa táng, tro cốt có thể chọn tự lấy về hoặc để chúng tôi đưa xuống mộ.”

“Nhờ cô đưa thẳng xuống mộ.”

Xong xuôi mọi thủ tục, cô lại ngẩng đầu nhìn Kỷ Cẩm, trêu ghẹo: “Anh này, sao anh cứ đội mũ đeo khẩu trang mãi thế? Anh không phải ngôi sao đấy chứ?”

Kỷ Cẩm và Túc An quay sang nhìn nhau.

Túc An vội giải vây: “Sao có khả năng? Chỉ có bạn bè giúp ngôi sao làm việc, cô đã thấy ngôi sao nào làm việc cho bạn bè chưa?”

Cô gái lắc đầu: “Đúng là chưa từng thấy.” Cũng vì vậy nên cô hết nghi ngờ, nói mình chỉ đùa mà thôi.

Hai người thở phào nhẹ nhõm, ra khỏi tòa nhà hành chính. Đến bãi đỗ xe, Kỷ Cẩm chợt dừng bước.

Cậu lắng tai nghe một lát, hỏi: “Chị, chị có nghe thấy người ta hát “Chạy vội” không?”

“Hả?” Tai Túc An không thính như Kỷ Cẩm, lắc đầu. “Không nghe thấy.”

Kỷ Cẩm quay sang một tòa nhà, hất cằm: “Ở bên đó.”

Túc An nhìn sang phía cậu chỉ, run rẩy: “Em đừng dọa chị, đây là nhà tang lễ đấy, ai lại hát nhạc của em ở nhà tang lễ?”

Kỷ Cẩm trừng mắt nhìn đối phương: “Ban ngày ban mặt chị dọa cái gì đấy? Dù hát cũng là người sống hát, chị đã thấy con quỷ nào ra phá lúc mặt trời lên cao thế này chưa?”

Túc An: “…”

“Chúng ta đi xem.”

“… Ừ.”

Túc An chỉ có thể đi theo cậu về phía phòng tang.

Bước đến gần, cô cũng nghe rõ hơn: đúng là có người đang hát nhạc của Kỷ Cẩm! Đây vốn là một nơi ngập tràn sự đau khổ bi thương, một người dốc lòng hát một bài dịu dàng như vậy khiến người ta thấy kỳ lạ.

Hai người dừng bước ngoài một phòng tang: tiếng nhạc phát ra từ bên trong.

Hai chị em nhìn nhau, Túc An thấy trong mắt Kỷ Cẩm có vẻ tò mò thì do dự nói: “Nếu không chị đi hỏi thăm một chút?”

Kỷ Cẩm gật đầu: “Đi đi.”

Da mặt Túc An đủ dày, thật sự bước lên.

Mấy phút sau, cô trở lại với vẻ mặt phức tạp: “Hầy, là một đứa trẻ mất vì bệnh… Người nhà nói khi còn sống cậu ấy rất thích em, muốn cậu ấy được thanh thản khi từ biệt nên bật nhạc của em.”

Kỷ Cẩm ngạc nhiên nhìn vào phòng tang. Cậu hơi muốn bước vào, nhưng nghĩ lại thì thấy mình không nên quấy rầy người khác. Hai chị em đứng bên ngoài, yên lặng nói lời từ biệt ở trong lòng rồi xoay người rời đi.

Sau khi lên xe, Kỷ Cẩm ngẩn người nhìn khung cảnh liên tục chạy ngược về sau ngoài cửa sổ. Cậu bỗng nhớ đến lời Thẩm Kình Vũ nói hôm trước. “Âm nhạc của em có thể tiếp thêm sức mạnh cho anh”, chẳng hiểu sao câu nói ấy mãi quanh quẩn trong đầu cậu hai ngày nay.

Cậu đột nhiên mở miệng: “Chị, sau này em muốn tham gia các sự kiện công ích, từ thiện.”

Túc An nhìn cậu ngạc nhiên.

Trước đây, Kỷ Cẩm không hề chú ý đến thế giới bên ngoài. Nỗi buồn của cậu xuất phát từ bên trong, niềm vui của cậu cũng bắt nguồn từ nội tâm, quan hệ của cậu với thế giới bên ngoài vẫn như gần như xa. Ngay cả việc sáng tác, làm nhạc của cậu cũng là quá trình học hỏi âm nhạc của bản thân, cậu không hề nhận ra những điều mình mang lại cho người khác.

Đến tận khi quen Thẩm Kình Vũ, lần đầu tiên cậu nhận được nhiều năng lượng đến vậy từ người khác. Cậu cảm thấy bản thân và thế giới đang dần sinh ra những kết nối mới, bắt đầu hiểu được sự đau khổ, vui sướng của người khác, bắt đầu có hứng thú với thế giới hơn.

Mà sau khi công khai về căn bệnh, nhận được hàng trăm ngàn lời ủng hộ và động viên, cậu mới có được nhận thức và cảm nhận hoàn toàn mới đối với nghề nghiệp của mình. Cậu muốn đạt được nhiều thứ hơn từ thế giới, cũng muốn cho đi càng nhiều.

“Được.” Túc An đồng ý. “Bao giờ về chị sẽ sắp xếp cho em.”

***

Trong hội trường, Thẩm Kình Vũ bước đến sàn báo cân, MC lớn tiếng đọc cân nặng của anh: “69,4kg!”

Tả Phong Duệ và Uông Hải Dương ở bên dưới lập tức thở phào nhẹ nhõm– từ sáng đến giờ Thẩm Kình Vũ không dám đụng đến một giọt nước, chỉ sợ cân nặng không đạt tiêu chuẩn sẽ bị hủy tư cách thi đấu. Bây giờ nguy cơ đã qua rồi!

Thẩm Kình Vũ bước xuống đài, Tả Phong Duệ và Uông Hải Dương vội ôm anh về phòng nghỉ, mở thùng giữ nhiệt. Bên trong chứa rất nhiều thức ăn, đồ uống và thuốc dinh dưỡng.

Uông Hải Dương nói: “Bổ sung lại nhanh đi, một tiếng rưỡi sau cậu phải tham gia họp báo.”

Thẩm Kình Vũ không đáp, vội vặn một chai nước điện giải, ngửa đầu tu ừng ực rồi bắt đầu bổ sung đường.

Muối và nước rót vào cơ thể, Thẩm Kình Vũ cảm nhận được rõ ràng năng lượng của mình đang dần hồi phục lại.

Chẳng mấy chốc cả thùng đồ ăn đã hết phân nửa, Uông Hải Dương cười vỗ vai anh: “Lát nữa phải gặp phóng viên, căng thẳng không?”

Thẩm Kình Vũ nuốt xuống, hỏi một cách khó hiểu: “Sao phải căng thẳng?”

Uông Hải Dương ngạc nhiên nhướn mày: “Còn trẻ mà tâm lý vững vàng, đến tôi cũng hơi sốt sắng này.”

Thẩm Kình Vũ nhún vai, tiếp tục ăn.

Một tiếng rưỡi sau, Uông Hải Dương dẫn Thẩm Kình Vũ và Tả Phong Duệ đến khu phỏng vấn. Ba người vừa lộ mặt lập tức bị một đám phóng viên bao vây, những chiếc microphone khổng lồ xông đến trước mặt Thẩm Kình Vũ như công xòe đuôi khiến ba người nhảy dựng.

Thẩm Kình Vũ thầm thấy khó hiểu: Không phải là giải đấu mới à? Sao lại có nhiều đơn vị truyền thông theo dõi như vậy? Chẳng lẽ mấy năm qua MMA được chú ý nhiều hơn rồi?

— Ai ngờ được rằng những đơn vị truyền thông ấy không hướng đến trận đấu mà chỉ nhắm vào bản thân anh.

Các giải đấu chuyên nghiệp cần lôi kéo nhà tài trợ để nuôi sống ban tổ chức nên bản thân nó có tính thương mại rất cao. Hiếm khi có một tuyển thủ được chú ý như Thẩm Kình Vũ, mấy ngày nay bản tổ chức vẫn luôn sử dụng tên tuổi của anh trên mạng, quả thực đã hấp dẫn được sự chú ý rất lớn.

“Tuyển thủ Thẩm Kình Vũ, xin hỏi sao anh lại trở lại sau khi đã giải nghệ năm năm? Để tạo thanh thế cho việc tham gia giới giải trí sau này sao?”

“Xin hỏi anh có ký kết với công ty giải trí nào không? Về sau có quay phim không? Hay là ca hát?”

“Anh và Kỷ Cẩm là bạn thân à? Xin hỏi lần cuối hai người liên lạc với nhau là bao giờ?”

Một đám phóng viên xông đến đặt câu hỏi, Thẩm Kình Vũ không nghe rõ cái gì, mặt tối lại.

Nhân viên công tác của ban tổ chức vội ra duy trì trật tự: “Phiền các bạn phóng viên đặt câu hỏi lần lượt.”

Uông Hải Dương là quản lý của câu lạc bộ cũng nhanh chóng tỏ thái độ: “Các bạn có thể hỏi những câu liên quan đến giải đấu được không? Chúng tôi là vận động viên, những vấn đề không liên quan sẽ không trả lời.”

Thẩm Kình Vũ nhìn tình hình hiện tại, đã hơi hiểu chuyện gì xảy ra.

Sau khi có người sắp xếp, cuối cùng các phóng viên không hỗn loạn nữa mà lần lượt đặt câu hỏi.

“Tuyển thủ Thẩm Kình Vũ, xin hỏi cậu có lòng tin đối với trận đấu gặp Vu Minh ngày mai không?”

“Có.”

“Có thể nói là anh cảm thấy mình mạnh hơn đối thủ rất nhiều không?”

Thẩm Kình Vũ nhận ra phóng viên có ý định khơi lửa, không để tâm: “Văn không có nhất, võ không có nhì.”

“Vậy lòng tin của anh xuất phát từ đâu? Có phải ban tổ chức muốn bảo đảm cho anh nên cố tình sắp xếp đối thủ tương đối kém không?”

Thẩm Kình Vũ chưa đáp, bên ban tổ chức đã nổi giận trước: “Phóng viên nhà nào đây? Nói nhăng nói cuội gì đấy? Tất cả quá trình của giải đấu đều được giám sát bởi cơ quan nhà nước! Nếu cố tình tung tin đồn nhảm chúng tôi sẽ khởi tố!”

Giải đấu có các cơ quan thể thao đứng sau, còn được chống lưng bởi đài truyền hình Giang Tô với đoàn tư pháp rất mạnh. Phóng viên tự biết mình nói sai, lập tức sợ không dám lên tiếng nữa.

Các phòng viên cố tình đào hố cho Thẩm Kình Vũ nhảy, vậy mới có tin tức để viết. Bọn họ chỉ mong anh nói càng hung hăng, như vậy lỡ như ngày mai Thẩm Kình Vũ thua, bọn họ có thể viết một bài nổi bật về người đẹp trai sáo rỗng bị vả mặt. Kể cả Thẩm Kình Vũ thắng, bọn họ chỉ cần nặn ra hình tượng cuồng vọng tự đại của anh, cũng sẽ khiến người xem ngóng trông anh thua.

Nhưng thái độ của Thẩm Kình Vũ vẫn cứ bình tĩnh, lịch sự, khiến bọn họ dần mất sức.

Lại có phóng viên hỏi: “Xin hỏi mục tiêu thi đấu của anh là gì? Hay sau khi thu hút được nhiều sự chú ý, anh sẽ tiến vào giới giải trí?”

Uông Hải Dương nghe vậy thì nhíu mày. Tên phóng viên này không biết vận động viên huấn luyện gian khổ như thế nào sao? Muốn vào giới giải trí thì cứ vào là được rồi, ai rỗi hơi mà đi qua cái đường vòng như đường cứu nước này chứ?

Ông đang định chặn lại câu hỏi cho Thẩm Kình Vũ, anh đã nhận lấy microphone, đáp: “Mục tiêu thi đấu của tôi tất nhiên là vô địch thế giới.”

Các phóng viên vui mừng khôn xiết: Vô địch thế giới? Lời này đủ điên cuồng! Lần này có tin để viết rồi!

Sau khi buổi họp báo kết thúc, Uông Hải Dương và Tả Phong Duệ dẫn Thẩm Kình Vũ trở lại phòng nghỉ. Uông Hải Dương nhìn Thẩm Kình Vũ, tâm trạng có phần phức tạp.

Trước khi thi đấu, Thẩm Kình Vũ với vẻ ngoài xuất chúng và việc tham gia quay MV nên đã thu hút được sự chú ý không phù hợp với thành tích của anh. Tất nhiên lợi ích nhận được không nhỏ, nhưng tác hại là chẳng hiểu sao luôn có một số người muốn cười cợt anh, mong ngóng anh thua.

Uông Hải Dương nói một cách lo lắng: “Cậu đừng chú ý đến lời của những phóng viên vừa rồi, về sau tôi sẽ không bắt cậu tham gia phỏng vấn trước trận đấu nữa.”

Thẩm Kình Vũ nhún vai: “Không sao.”

Anh chưa bao giờ để tâm đến lời nói của người khác, bí quyết đầu tiên là ít lên mạng– hàng ngày huấn luyện, cho mèo ăn, ở bên Kỷ Cẩm mà thời gian đã chẳng đủ, anh còn cần đọc sách, nghiên cứu thực đơn, đâu ra thời giờ xem đánh giá của người khác?

Thái độ thả lỏng, thản nhiên của anh làm Uông Hải Dương và Tả Phong Duệ nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tả Phong Duệ dặn dò: “Về uống thêm nước, bổ sung thêm đường đi. Đừng nghĩ gì hết, ngủ một giấc thật ngon, mai tôi đến đón cậu.”

“Vâng, huấn luyện viên.”

Ngày cuối cùng trước trận đấu không có bất kỳ hạng mục huấn luyện nào, nhiệm vụ duy nhất là khôi phục thể lực ở mức tối đa. Vậy là Thẩm Kình Vũ cầm đồ về nhà.

Tám giờ tối, anh lên giường nghỉ ngơi.

Kỷ Cẩm nằm xuống cạnh anh, nhưng vì hiện tại sớm hơn thời gian ngủ bình thường nhiều, hơn nữa cậu còn căng thẳng hơn Thẩm Kình Vũ nên nằm hai mươi, ba mươi phút vẫn chưa vào giấc.

Cậu không nhịn được trở mình, không biết Thẩm Kình Vũ chưa ngủ hay bị cậu quấy rầy nên bỗng duỗi tay ra ôm lấy cậu.

Kỷ Cẩm chui vào lòng anh, nhìn anh bằng đôi mắt đen láy, hỏi: “Tiểu Ngư, trận đấu ngày mai anh sẽ thắng đúng không?”

Trong bóng tối, Thẩm Kình Vũ nhìn cậu một lát rồi nói khẽ: “Em hôn anh một cái là anh thắng.”

Kỷ Cẩm dịch đến gần, ngẩng mặt để đặt một dấu hôn lên trán anh.

Thẩm Kình Vũ lắc đầu: “Chưa đủ.”

Vậy là Kỷ Cẩm nắm lấy tay anh, in xuống một nụ hôn thật chân thành lên mu bàn tay.

Thẩm Kình Vũ cười. Anh lại kéo Kỷ Cẩm vào trong lòng mình: “Được rồi, nhất định anh sẽ thắng. Yên tâm ngủ đi.”