Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức

Chương 71



Lục Thanh Viễn cũng đang di chuyển. Cậu ta nhận ra Thẩm Kình Vũ có ý định bước lên, lập tức lách người sang để giữ khoảng cách với anh. Cậu ta vẫn không chủ động tấn công, cú đá khi nãy của Thẩm Kình Vũ rất mạnh nên cần thời gian để giảm đau.

Hai người giằng co mười mấy giây, Lục Thanh Viễn cảm thấy cơn đau đã vơi bớt nên khi Thẩm Kình Vũ lại lấn tới một lần nữa, cậu ta không tiếp tục lùi.

“Thẩm đẹp trai lại chọc để thăm dò, Lục Thanh Viễn… Òa!” La Thượng Võ đang nói thì cục diện trên võ đài đột nhiên thay đổi. Lục Thanh Viễn đang bị Thẩm Kình Vũ đánh cho lùi lại thì bỗng lách lên phía trước, thoắt cái xông đến trước mặt Thẩm Kình Vũ! Lúc này Thẩm Kình Vũ vừa tung ra một cú đấm, chưa kịp thu tay lại để phòng thủ thì nắm đấm của Lục Thanh Viễn đã móc vào cằm anh!

“Mẹ nó, mẹ nó!… Không trúng! Mau tránh ra! Ây dà cơ hội tốt như thế mà… Quá nhanh!… Ồ ồ!” La Thượng Võ không thể nói một câu rành mạch, chỉ thốt ra những lời cảm thán.

Trong phòng phát sóng trực tiếp lại đầy dấu chấm hỏi. Cảnh vừa rồi lóe lên, rất nhiều khán giả thậm chí không nhìn rõ những thứ mới xảy ra, chỉ thấy hình như hai tuyển thủ vừa tiếp xúc với nhau. Rốt cuộc ai đánh ai, ai bị đánh trúng thì bọn họ không thể phân rõ.

May mà vừa rồi La Thượng Võ không hề chớp mắt. Đến khi hắn tỉnh lại từ cơn kích động, hắn nhanh chóng giải thích với người xem: “Lục Thanh Viễn đột ngột rút ngắn khoảng cách, tặng cho Thẩm đẹp trai một cú đấm móc. Nếu cú đấm này trúng thì chắc chắn sẽ KO! Nhưng cậu Thẩm đẹp trai phản ứng cũng rất nhanh, bị tấn công đột ngột như vậy mà vẫn tránh được! Hơn nữa khi cậu ta lùi lại còn quét chân Lục Thanh Viễn* một cái, tốc độ phản ứng này đúng là không còn gì để nói! Quá trâu bò!”

(*) trong raw là La Thượng Võ nhưng mình nghĩ Lục Thanh Viễn đúng với ngữ cảnh hơn

La Thượng Võ nói xong lại cảm thấy mình đã thổi phồng quá mức, bèn bổ sung một câu: “Cơ mà chân của cậu Thẩm đẹp trai kia cũng là không ổn, gạt hai lần rồi mà Lục Thanh Viễn chẳng mây mẩy gì.”

Hai người trong lồng đấu không nghe thấy những lời bình luận bên ngoài, trong lòng cả hai đều đang thầm giật mình vì sự nhanh nhạy của đối phương.

Cú đấm móc kia gần như là ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Kình Vũ tránh được vô cùng sát sao, cằm của anh bị găng tay đấm bốc sượt qua mà vẫn còn nguyên cảm giác đau rát trên da.

Chân của Lục Thanh Viễn cũng chẳng thấy dễ chịu gì. Cú đá của Thẩm Kình Vũ không chỉ nặng mà còn vô cùng chuẩn, cả hai lần đều nhắm trúng vào ống đồng của cậu ta. Hiện tại cơ bắp cậu ta đã hơi co lại.

— Như La Thượng Võ nói, thế đứng đưa chân ra trước chính là nhược điểm của những tuyển thủ Karate. Đây là nguyên tắc mà tất cả mọi người đều hiểu, dạo này Tả Phong Duệ cho Thẩm Kình Vũ huấn luyện tăng cường những cú đá quét chân chính là để anh có thể vô hiệu hóa chân trước của đối thủ trên sàn đấu, làm đối thủ mất đi khả năng di động.

Còn tại sao đã đá trúng hai lần mà Lục Thanh Viễn còn đứng vững như vậy? Thật ra lí do vô cùng đơn giản, vì cậu ta biết rõ nhược điểm của mình nên không chia đều trọng tâm cho hai chân khi đứng như người bình thường, mà chuyển phần lớn trọng tâm về phía sau. Việc này làm cậu ta phải hy sinh một phần phạm vi tấn công, nhưng lại có được nhiều sự ổn định hơn.

Đây cũng là một chuyện rất dễ hiểu, La Thượng Võ không nhìn ra được vì hắn ghét bỏ người có ngoại hình, đồng thời xem thường võ Karate nên coi thường cả hai người từ trong tiềm thức.

Trong lòng hai người chỉ dao động một thoáng rồi lại nhanh chóng xông vào nhau.

Dường như Lục Thanh Viễn đã thăm dò đủ về Thẩm Kình Vũ, cậu ta dần đánh chủ động hơn. Trong một đợt tấn công qua lại, cậu ta lại giở trò cũ – đột nhiên rút ngắn khoảng cách để đối thủ không kịp chuẩn bị, xoay người một cái rồi đá thẳng vào cằm Thẩm Kình Vũ với góc độ vô cùng xảo quyệt!

Thẩm Kình Vũ kịp thu tay về để chặn lại cú đá ấy, nhưng bản thân cũng bị đẩy về sau một bước. Anh không kịp né cú đấm ngay sau đó của Lục Thanh Viễn, bị đánh trúng một bên mặt.

“AAA!” Khán giả bên ngoài hò hét liên tục.

Tiếng thổn thức bao phủ bên trong phòng phát sóng trực tiếp. La Thượng Võ không nhịn được nói: “Òa, cú đá karate này đúng là đủ “gian”… Nhưng khá đáng tiếc, lực chân không đủ nên không ảnh hưởng gì đến cậu Thẩm đẹp trai rồi.”

Đúng là Thẩm Kình Vũ vẫn đang đứng rất vững trên đài. Cái vung tay ấy chỉ là chiêu tiện tay khi Lục Thanh Viễn nhận ra mình không đá trúng, có còn hơn không nên chẳng có bao nhiêu lực sát thương.

Trong lúc này, hai huấn luyện viên đứng ngoài lồng đều có vẻ vô cùng nghiêm nghị.

Nếu có người từng xem Thẩm Kình Vũ thi đấu trước đây sẽ nhận ra trong trận đấu này, Thẩm Kình Vũ ở thế phòng ngự cẩn thận hơn bất kì lần nào trong quá khứ. Những tuyển thủ có lòng tin vào sự nhanh nhẹn và sải tay dài của mình thường cố ý buông hai tay trên võ đài, thậm chỉ đưa tay về trước để khiêu khích đối thủ tấn công. Trước kia Thẩm Kình Vũ cũng không ít lần làm như vậy, nhưng trong trận tranh tài này, anh gần như không nơi lỏng nắm đấm.

— Dù không ít người cho rằng Karate rất yếu, nhưng thật ra nó cũng có những điểm mạnh riêng. Thế chân rộng hơn giúp tuyển thủ ra đòn thật nhanh, hơn nữa nhiều chiêu trong Karate không có nhiều lực song vô cùng xảo quyệt. Có lúc các tay đấm chưa kịp thấy đối thủ ra đòn như thế nào đã ăn một cú đá vào mặt, dù lực nhẹ đi chăng nữa thì bị đạp trúng vào cằm vẫn là KO.

Thẩm Kình Vũ phòng thủ cẩn thận như vậy, hiển nhiên nói lên rằng anh rất xem trọng Lục Thanh Viễn.

Còn Lục Thanh Viễn thì sao? Không chỉ chuyển trọng tâm về phía sau, từ khi ra sân cậu ta vẫn luôn nhảy nhót qua lại, hơn nữa liên tục thay đổi thế đứng giữa hai bên chân để phòng việc bị đối thủ đá thấp. Cậu ta còn phải cẩn trọng hơn cả Thẩm Kình Vũ.

“Lại là một cú móc thăm dò… Quét thấp! Cú đá thứ ba! Ài… Tiếc rằng lần này là đùi phải.” La Thượng Võ nhịn không được phải tăng âm lượng. Động tác của hai người đều quá nhanh, hắn không dám chớp mắt đến một lần, cũng không kịp giải thích những chiêu thức qua lại giữa hai người mà chỉ có thể nhặt nhạnh trọng điểm để nói.

“Thẩm Kình Vũ liên tục quét chân nhằm tích tụ thương tổn, vô hiệu hóa khả năng di chuyển của Lục Thanh Viễn. Chẳng qua Karate không cố định chân trụ trái hay phải, Lục Thanh Viễn vẫn luôn thay đổi thế đứng. Việc này tương đối khó chịu, Thẩm Kình Vũ rất khó để liên tục đá trúng cùng một chân của cậu ta.”

Các môn võ như Muay Thái hay Tán thủ đều có thế đứng cố định. Người thuận tay phải thì để chân trái trước phải sau, đây là thế xuôi; người thuận tay trái đặt chân phải trước trái sau, hay còn gọi là thế ngược. Nhưng các môn võ truyền thống như Karate hay võ Thiếu Lâm không có thế cố định, thường xuyên thay đổi giữa trái phải, việc này có thể coi như bù lại cho tính dễ bị tấn công của thế đứng này.

Ngay khi Thẩm Kình Vũ chuẩn bị tấn công một lần nữa, tiếng còi của trọng tài đột nhiên vang lên– đã hết thời gian của hiệp một, đến một phút nghỉ ngơi giữa trận.

Hai người thu tay, cúi chào nhau rồi quay lại cạnh lồng nghỉ ngơi.

Tả Phong Duệ đưa khăn mặt và bình nước vào lồng cho Thẩm Kình Vũ lau mồ hôi, uống nước. Ông khen một câu “Đánh không tệ” rồi hỏi: “Thể lực của cậu trụ được tiếp không?”

Thẩm Kình Vũ trầm ngâm một hồi, không trả lời.

Vì anh liên tục quét chân Lục Thanh Viễn để ép cậu ta để lộ sơ hở nên cần tiêu hao kha khá thể lực. Cụ thể phải tích lũy bao nhiêu lần bị thương mới có thể khiến Lục Thanh Viễn mất khả năng di động? Ba cú đá? Năm cú? Hay nhiều hơn? Thể lực của anh có trụ được đến lúc đấy không, anh hoàn toàn không thể nắm chắc.

Tả Phong Duệ hiểu ý anh, nói: “Hiệp thứ hai tiếp tục chủ động tấn công! Làm xáo trộn nhịp điệu của cậu ta, tìm cơ hội. Cơ mà không cần gấp, tuyệt đối không được thả lỏng.”

Thẩm Kình Vũ gật đầu: “Tôi hiểu.”

Một phút nhanh chóng trôi qua, hai người lại trở về sàn đấu, chạm găng rồi tiếp tục cuộc tranh tài.

Lần này, vừa bắt đầu Thẩm Kình Vũ đã xông lên vô cùng dồn dập. Trước đó anh còn có phần che giấu mục đích của bản thân, dùng vài đòn giả lừa gạt Lục Thanh Viễn để tạo cơ hội quét chân, nhưng đã đánh đến nước này thì anh không còn che đậy nữa, thẳng thừng nhắm tới chân của đối phương!

Dù sao mục đích của chiến thuật đã bại lộ, hiện tại anh đánh càng chủ động càng gây ra nhiều áp lực cho Lục Thanh Viễn. Lục Thanh Viễn phải phòng thủ ắt sẽ bị bó tay bó chân, dễ để lộ sơ hở. Mà nếu anh có thể nắm lấy sơ hở ấy sẽ là cơ hội để đánh bại đối phương trong một đòn! Đây cũng là lý do Tả Phong Duệ dặn đi dặn lại anh phải đánh chủ động hơn nữa.

Thẩm Kình Vũ vừa xông lên, Lục Thanh Viễn không hề chậm trễ, nhanh chóng lách ra… rồi chạy.

“Ơ đậu, chạy trốn! Vừa vào đã chạy à?” La Thượng Võ xem một lúc rồi hơi hiểu ra. “Lục Thanh Viễn muốn kéo dài thời gian, tiêu hao thể lực của Thẩm Kình Vũ đúng không?”

Đúng là Lục Thanh Viễn có ý định này. Cách đánh của Thẩm Kình Vũ vô cùng đột phá, nặng tay nặng chân, phải tiêu hao rất nhiều sức lực. Còn Lục Thanh Viễn không có đòn tấn công nặng nề nào, tất cả đều là những cú đánh chớp nhoáng nhắm ngay cơ hội, cậu ta có thể nhảy nhót hết năm hiệp trên võ đài mà không mệt. Thẩm Kình Vũ muốn ra sức đánh cậu ta, còn lâu cậu ta mới cho đối thủ làm vậy. Dù hành động này làm cậu ta trông như đang sợ hãi, nhưng có thể đứng trên võ đài đến cùng mới là điều quan trọng nhất.

Hai người xoay vài vòng trong lồng đấu, Thẩm Kình Vũ nhận ra đối phương kiên quyết không bị cuốn vào nhịp điệu của bản thân nên đành bỏ qua. Anh dần chậm lại, đúng là Lục Thanh Viễn không trốn nữa.

Cục diện nhất thời lâm vào bế tắc, não hai người nhanh chóng vận hành để tìm cách phá giải.

Thẩm Kình Vũ đã nhận ra rằng phong cách của Lục Thanh Viễn như một thợ săn giảo hoạt, chỉ khi bắt được cơ hội cậu ta mới ra tay, còn lại tuyệt không liều lĩnh. Nếu anh muốn lừa gạt Lục Thanh Viễn, anh chỉ có thể chủ động phơi bày ra sơ hở của mình.

Sở dĩ Tả Phong Duệ dặn đi dặn lại Thẩm Kình Vũ không được buông lỏng vì thật ra anh không quen thuộc với Karate nên sẽ khó phòng bị trước những cú đá xảo quyệt của Karate, nếu thả mồi không cẩn thận sẽ thực sự tạo ra sơ hở.

Nhưng mối nguy và cơ hội luôn đi kèm với nhau, chỉ có đáng để thử hay không mà thôi.

Một lát sau, La Thượng Võ nói đầy kinh ngạc: “Thẩm Kình Vũ buông tay xuống rồi, cậu ta nghiêng nửa thân trên về phía trước, cậu ta đang muốn dụ Lục Thanh Viễn tấn công!”

Lừa gạt rõ ràng như vậy, liệu Lục Thanh Viễn có phản ứng không?

— Tất nhiên Lục Thanh Viễn sẽ hành động. Cậu ta không thể trốn mãi, nếu không sẽ khiến trận đấu trở nên tiêu cực. Cậu ta cũng đang tìm một cơ hội để phá vỡ cục diện.

Hai người giằng co vài giây ở khoảng cách an toàn, Lục Thanh Viễn lại sử dụng ưu thế áp sát nhanh chóng của mình để đến gần Thẩm Kình Vũ với thế như chẻ tre.

Thẩm Kình Vũ sẽ không giẫm hai lần vào cùng một cái hố, ngay khi Lục Thanh Viễn đạp chân dồn lực, Thẩm Kình Vũ cũng lập tức phản ứng lại để lắc mình, tung ra một nắm đấm. Nắm tay hai người chạm mặt đối phương gần như cùng lúc, song Lục Thanh Viễn chỉ đánh sượt qua gò má Thẩm Kình Vũ, còn nắm đấm của Thẩm Kình Vũ lại trúng vào mặt của Lục Thanh Viễn khiến cậu ta không thể giữ vững trọng tâm, lùi lại hai bước.

Thẩm Kình Vũ định xuôi theo đó quét chân một cái, nhưng tiếc là không tìm được cơ hội phù hợp nên đành buông tha.

Trên sàn có thêm vài vệt máu do vết thương mà cú đấm của anh rạch lên mặt Lục Thanh Viễn.

La Thượng Võ ngồi trước màn hình máy tính nhìn đến ngẩn ngơ, thậm chí quên giải thích màn giao tranh vừa rồi. Ban đầu hắn thật sự cho rằng Thẩm Kình Vũ và Lục Thanh Viễn sẽ là hai tuyển thủ chán nhất ngày hôm nay. Một tên chỉ có bề ngoài, một người học Karate, sở dĩ xếp ở cuối chỉ vì Thẩm Kình Vũ quá nổi mà thôi. Nhưng đánh đến đây, nếu hắn không nhìn ra được trình độ của hai người thì quá hổ thẹn với cái danh người hâm mộ võ đối kháng.

Trong tám cặp đấu, chẳng thể nghi ngờ hai người này là cặp có trình độ cao nhất. Tốc độ phản ứng và những đòn tấn công liên tiếp của Thẩm Kình Vũ, tính cơ động và những đòn tập kích bất ngờ của Lục Thanh Viễn đều đủ để chứng minh cho khả năng của bọn họ. Tên gọi “trai đẹp” đầy nhạo báng mà La Thượng Võ dùng để gọi Thẩm Kình Vũ cũng bất giác chuyển thành tên thật của anh.

La Thượng Võ ngại nói rằng mình đã nhận định sai. Nhưng cho dù hắn không nói, khán giả đều thấy được điều ấy. Trong phòng phát sóng trực tiếp, những lời chất vấn xuất hiện ngày càng nhiều.

“Bình luận viên là người chuyên nghiệp đấy à?”

“Tôi cũng không hiểu tại sao ban đầu lại phải nhạo báng Karate? Karate có chỗ nào không tốt?”

“Tôi cũng thấy trình độ của bình luận viên có vấn đề, cứ mỉa mai tuyển thủ suốt. Rõ ràng anh Vũ đánh rất đỉnh mà!”

“Đúng thế, lại còn nói chân anh Vũ yếu nữa, bình luận viên có biết hồi trước anh Vũ có biệt danh “Cá sấu” hay không?”

La Thượng Võ nghẹn họng, đành vờ như không thấy những lời ấy, nhắm mắt tiếp tục giải thích trận đấu.

Trên sàn đấu, hai tuyển cũ cũng đang yên lặng tính toán trong lòng.

Thẩm Kình Vũ đang ước lượng thể lực của mình, nếu cứ đánh theo kiểu này thì tới hiệp bốn, năm, có thể anh sẽ không còn sức, đến lúc đó thế trận trên sàn đấu sẽ đảo ngược lại. Mà chân trái của Lục Thanh Viễn đã bị tấn công ba lần, đùi phải bị thương một chút, dù trên mặt cậu ta không có chút biểu cảm nào nhưng chân trái đã có phần quá sức. Nếu bị gạt trúng một lần nữa, cậu ta chắc chắn sẽ mất đi sự cân bằng. Bây giờ nếu áp sát Thẩm Kình Vũ lần nữa, cậu ta phải nhanh chóng đổi sang chân phải.

Rốt cuộc làm thế nào mới có thể giành chiến thắng? Tiếp tục tiêu hao thể lực để xem ai kiên trì được lâu hơn? Hay là tấn công bất ngờ khi đối phương không kịp đề phòng?

Lục Thanh Viễn đưa ra đáp án trước tiên – cậu ta đột nhiên chủ động tiến lên, bắt đầu đấm đá để quấy rối Thẩm Kình Vũ. Mỗi khi Thẩm Kình Vũ chuẩn bị phản kích, cậu ta lại… không ham chiến chút nào, nhanh chóng lùi về sau. Cách một lát cậu ta lại giở trò cũ, tiếp tục quấy rối.

La Thượng Võ không hiểu được ý đồ của cậu: “Lục Thanh Viễn đang làm gì đây? Khống chế khoảng cách? Trông không giống lắm… Việc quấy rối thế này vốn không thể khiến đối phương bị thương, làm vậy để làm gì cơ chứ?”

Sau khi Lục Thanh Viễn tiến lùi hai, ba lần, Thẩm Kình Vũ đã hiểu mục đích của đối phương– cậu ta đang làm xáo trộn nhịp thở của anh, khiến sức bền của anh giảm đi nhanh chóng!

Cách đánh này Thẩm Kình Vũ mới gặp trên sàn đấu lần đầu, nhưng anh đã từng thấy trên đấu trường quốc tế không ít. Sau khi tự trải nghiệm mới thấy rằng phương pháp này hữu hiệu chẳng thể nghi ngờ, nhịp thở của anh thật sự ngổn ngang hơn không ít. Nếu tiếp tục như vậy thì không cần đến hiệp bốn, sợ rằng ở hiệp ba thể lực của anh đã có vấn đề…

Nhưng Thẩm Kình Vũ không hề tỏ ra bối rối, cũng không thay đổi gì. Anh vờ như không phát hiện ra chiến thuật của Lục Thanh Viễn, tiếp tục di chuyển.

“Đến tiếp!” La Thượng Võ thấy Lục Thanh Viễn lại bước lên quấy rối, cho rằng vẫn sẽ như trước nên không định giải thích chi tiết. Hắn đang định nói hai câu ngoài lề thì thấy lần này Thẩm Kình Vũ không né đòn nữa, mà vung nắm đấm lên.

Lục Thanh Viễn ngạc nhiên trong lòng, đến khi Thẩm Kình Vũ vọt đến trước mặt cậu ta vẫn không rõ mục đích của đối phương, bèn nhấc khuỷu tay, lui bước về sau để phòng thủ theo bản năng… Khi Thẩm Kình Vũ ôm lấy chân cậu ta, cậu ta chợt thấy căng thẳng trong lòng, bấy giờ mởi hiểu Thẩm Kình Vũ muốn làm gì nhưng tiếc là đã muộn.

“Bắt vật hai chân! Quá đẹp!!” La Thượng Võ quá mức kích động nên bật dậy khỏi màn hình máy tính.

Vì hoàn toàn không ngờ Thẩm Kình Vũ sẽ bỏ việc đánh trên không để vật lộn, khi hai chân Lục Thanh Viễn rời khỏi sàn đấu cậu ta mới nhận ra điều không ổn, nhưng lúc này đã không còn cơ hội để điều chỉnh lại trọng tâm để chống lại đối phương. Cậu ta bị Thẩm Kình Vũ ôm lên như đang nhổ củ cải rồi bị quăng thật mạnh xuống đất, lưng dính vào sàn. Một tiếng “phịch” rất trầm, Lục Thanh Viễn đã bị vật mạnh đến choáng váng!

Thẩm Kình Vũ không cho cậu ta bất kỳ cơ hội nào, nhào tới nện xuống hai cú đấm. Sau hai nắm đấm này, Lục Thanh Viễn hoàn toàn mất khả năng chống cự.

“Tuýt–!”

Trọng tài xông lên thổi còi, TKO, trận đấu kết thúc!

Khán giả khắp hội trường vẫn đang thất thần không kịp phản ứng. Lác đác vài tiếng hét đầu tiên thức tỉnh mọi người, rồi tiếng hoan hô vô cùng huyên náo nhanh chóng lan ra khắp nhà thi đấu. Thắng, thắng!

“Thẩm Kình Vũ, Thẩm Kình Vũ, Thẩm Kình Vũ…”

“Anh đẹp trai quá!!!” Giọng hét của một cô gái vang vọng khắp hội trường, dưới khán đài yên lặng vài giây rồi chợt cười phá lên.

Trong lúc này, Thẩm Kình Vũ không để ý đến tiếng reo hò bên ngoài. Anh quỳ xuống đất xem xét Lục Thanh Viễn: “Cậu không sao chứ?”

Lục Thanh Viễn nằm một lúc, cuối cùng cũng tỉnh lại từ cơn choáng váng, từ từ ngồi dậy: “Không sao.”

Thẩm Kình Vũ đưa tay về phía Lục Thanh Viễn, cậu ta kéo tay anh đứng dậy, khẽ thở dài.

Trọng tài bước tới giữa hai người. Giữa tiếng nhạc vang vọng, ông giơ tay trái của Thẩm Kình Vũ lên, cao giọng tuyên bố: “Chúc mừng tuyển thủ Thẩm Kình Vũ giành chiến thắng!!”

Tiếng vỗ tay và tiếng hét chói tai lại vang lên, gần như lật tung nóc nhà thi đấu. Chẳng thể nghi ngờ, đây là trận tranh tài đặc sắc nhất đêm nay, vô số người nhảy lên, vung tay reo hò chiến thắng.

Sau khi trọng tài buông tay, Lục Thanh Viễn chủ động bước đến ôm Thẩm Kình Vũ: “Chúc mừng anh.”

Thẩm Kình Vũ vỗ nhẹ lưng cậu: “Cố lên.”

Lục Thanh Viễn cũng không có vẻ gì sa sút của kẻ bại, bình tĩnh theo sau nhân viên y tế để đi khám.

Người thắng vẫn đứng lại trên sân, gửi lời hỏi thăm đến khán giả trong khắp hội trường, đồng thời nhận lấy hoa tươi và những tiếng vỗ tay. Phần lời người xem vẫn còn đắm chìm trong sự kích động khó kiềm chế nổi, cũng có vài người đã đứng dậy rời sân.

Thẩm Kình Vũ đảo mắt khắp hội trường, chợt trông thấy một bóng dáng xuất hiện trên hàng ghế khán giả làm ánh mắt anh ngưng đọng, nụ cười cứng lại trên khóe môi. Anh cố sức nhìn chằm chằm theo hướng kia, nhưng hành lang đen kịt đã nuốt đi hết thảy, chẳng còn nhìn rõ bóng người nào.

“Tiểu Vũ? Tiểu Vũ!”

Tiếng gào của Tả Phong Duệ kéo Thẩm Kình Vũ về hiện thực. Anh xốc lại tinh thần, xoay người bước đến cạnh lồng đấu: “Huấn luyện viên.”

“Nhìn cái gì đấy? Sao trông cậu thất thần thế?”

“Hình như tôi thấy người quen…”

“Người quen? Đến xem thi đấu mà không báo cậu à?”

Thẩm Kình Vũ khựng lại một chút, lắc đầu: “Không có gì, chắc là tôi nhìn nhầm.”

Tả Phong Duệ không quá để tâm, chỉ nói: “Đi thôi, đi khám đã.” Dù hôm nay giành được chiến thắng nhưng Thẩm Kình Vũ cũng bị thương một chút, cần đến bệnh viện kiểm tra và xử lý vết thương, đề phòng bị để lại di chứng sau này.

Trong tiếng reo hò không dứt, Thẩm Kình Vũ bước xuống đài, rời khỏi nhà thi đấu.