Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức

Chương 84



Thứ hai, Thẩm Kình Vũ và đội ngũ họp trong phòng hội nghị. Sáu người ngồi lần lượt hai bên bàn lớn, máy chiếu trên tường đang chiếu một video thi đấu võ thuật.

Một tay đấm châu Á và một tay đấm châu Âu di chuyển nhanh nhẹn trong lồng, đột nhiên, võ sĩ châu Âu tung ra một cú đấm móc về phía đối thủ. Võ sĩ mặc quần đấu màu đỏ lập tức di chuyển thân trên, đong đưa né tránh.

Động tác của hai người vô cùng nhanh, nắm đấm gần như dán vào mặt. Thoạt nhìn, tay đấm châu Á dường như bị đánh trúng, nhưng đối thủ vừa thu tay, gã đã dứt ra và đứng vững vàng. Có thể thấy, việc di chuyển tránh né của gã đã thành công trong việc tiêu hao phần lớn lực của đối thủ, cú đấm ấy không tạo thành bao nhiêu thương tổn đối với gã.

Video chiếu đến đây thì bị ấn tạm dừng. Sau đó, thanh tiến độ bị kéo đến ba phút sau, nhảy qua hiệp tiếp theo.

Tay đấm châu Âu dùng vài cú chọc để thăm dò rồi vung nắm đấm, võ sĩ châu Á lại nghiêng đầu về bên phải để né. Cùng lúc ấy, gã nâng tay trái lên, vung lại một cú vòng qua tay phải của đối thủ để hướng đến phần cằm.

Cú tấn công của hai người trúng mặt của đối thủ gần như cùng lúc, dường như đây là cục diện năm mươi – năm mươi, tay đấm châu Âu là người vung tay trước có vẻ chiếm thế thượng phong. Nhưng Thẩm Kình Vũ và đội huấn luyện viên chuyên nghiệp cùng đổ mồ hôi lạnh thay võ sĩ châu Âu ấy.

Trong nháy mắt sau đó, cơ thể tay đấm châu Âu cứng còng, lảo đảo bước như một con rối mất kiểm soát rồi ngã nhào xuống đất. Còn võ sĩ châu Á phấn khích nhảy lên vài lần, vung hai tay ra hiệu với khán giả ngoài sân để bọn họ hét lên vì mình.

– Tuyển thủ châu Á dành chiến thắng này chính là đối thủ tiếp theo của Thẩm Kình Vũ, Noguchi Oosawa đến từ Nhật Bản.

Video lại bị ấn dừng.

Đèn trong phòng họp sáng lên, chuyên viên phân tích số liệu của câu lạc bộ đứng dậy, bước đến cái bảng trắng bên cạnh máy chiếu di động, bắt đầu chia sẻ số liệu mình tổng hợp.

“Từ những đoạn video vừa rồi có thể thấy, Noguchi Oosawa có một thói quen không giống những người khác – khi đối diện với những đòn tấn công từ cánh trái, hay nói cách khác là các nắm đấm bằng tay phải của đối thủ, cậu ta rất thích né sang bên phải của mình. Chúng tôi đã tổng kết tất cả trận đấu công khai trong bốn năm trở lại, ở 28 cuộc tranh tài, có 72 lần đối thủ ra quyền từ bên phải, trong đó có 48 lần cậu ta né sang phải, 18 lần dùng đòn đỡ, chỉ có 6 lần né sang trái…”

Thẩm Kình Vũ ghi lại số liệu vào sổ, thầm tính toán trong lòng.

48 trên 72 là tỉ lệ hai phần ba. Đây là một thói quen rất mạnh mẽ.

Với đa số tuyển thủ, khi đối mặt với đòn tấn công từ bên trái đều biết mà né sang trái; còn đối diện đòn công kích từ bên phải mới có thể tránh sang phải. Việc ấy không phải nhận đòn tấn công của đối thủ mà cần khả năng phán đoán nhất định, hơi ngửa ra sau, thoát khỏi phạm vi công kích của đối thủ rồi né tránh. Chỉ có số ít người sẽ dùng chiến thuật tránh sang cùng bên với đòn tấn công của đối thủ, nguyên nhân rất đơn giản – nếu tránh cùng một hướng, cơ thể phải chuyển động trên phạm vi rộng, hơn nữa nhất định phải nhanh hơn đòn tấn công của đối thủ mới có thể tránh được hoàn toàn. Động tác càng rộng, sơ hở càng nhiều, cũng khó đạt được tốc độ mong muốn.

Bởi vậy, đa số các trường hợp né tránh cùng phía chỉ có thể giảm bớt được lực tác động. Ví dụ như nắm đấm của đối thủ nặng một trăm cân, bản thân chuyển động cùng hướng để phân tán bớt lực thì cuối cùng chỉ phải nhận một đòn tấn công hai mươi cân.

Giữa “tránh được hoàn toàn” và “phân tán lực”, tất nhiên người ta sẽ mong mình có thể “tránh được hoàn toàn”. Như Thẩm Kình Vũ đối mặt với đòn tấn công hoàn toàn ngoài dự đoán, chỉ khi không còn kịp né tránh mới có thể dùng cách phân tán lực để bảo đảm.

Như vậy, tại sao Noguchi Oosawa lại hình thành thói quen không chính thống này?

“Đòn đặc biệt của cậu ta là vung tay trái. Như trong video vừa rồi, cậu ta rất thích đối mặt với những đòn tấn công từ bên phải, cơ thể cậu ta sẽ né sang phải, đồng thời vung nắm đấm. Chúng tôi đã thống kê trên những trận đấu trước, đòn vung tay này được sử dụng tổng cộng 11 lần, trúng đòn 9, hạ đo ván cả 9, hiệu suất đạt KO cao đến 100%!”

Thẩm Kình Vũ khẽ nhướn mày, hiệu suất KO 100%!

Nếu vậy, rất dễ để giải thích thói quen của Noguchi Osawa: cùng lúc gã né sang phải, gã sẽ lợi dụng quán tính của cơ thể để vung tay trái, nói trắng ra là một chiến thuật đổi đòn. Khi đối thủ dùng nắm đấm bên phải, nửa mặt bên phải sẽ không ở trạng thái phòng ngự, cú vung tay trái của gã có thể khóa chặt vào cằm đối thủ, còn bản thân gã chỉ nhận tổn thương sau khi đã giảm lực. Chiến thuật đổi đòn này chỉ cần thành công là cực kỳ lời!

Thẩm Kình Vũ thử đặt bản thân vào sàn đấu trong video. Đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu anh là đối thủ của Noguchi Oosawa, anh có thể thoát được đòn chí mạng này không?

– Sợ rằng anh chẳng làm được.

Chuyên gia phân tích số liệu tổng kết xong, những huấn luyện viên trên bàn bắt đầu thảo luận. Nếu đã biết sở trường của đối thủ, tất nhiên bọn họ phải giúp Thẩm Kình Vũ lập ra kế hoạch huấn luyện để chặn lại ưu thế của đối phương.

“Đúng là đòn này của cậu ta rất khó phòng. Tôi cho rằng khi thi đấu, Tiểu Vũ có thể cố gắng không cho cậu ta cơ hội ra chiêu.” Thầy hướng dẫn đấm bốc của Thẩm Kình Vũ nói. “Đối phó với đối thủ như vậy, trừ lúc chọc để khống chế khoảng cách thì cố gắng hạn chế việc vung đòn tay phải. Hoặc có thể đá nhiều hơn, đòn chân của Tiểu Vũ có ưu thế so với đối thủ.”

Trên lý thuyết, đây là một lối suy nghĩ rất hay, tránh đi lĩnh vực mà đối thủ am hiểu để đối thủ không có cơ hội sử dụng đòn đặc biệt. Nhưng lời đề xuất này lập tức bị Tả Phong Duệ phản đối: “Tôi không đồng ý! Ngược lại, tôi cảm thấy Tiểu Vũ nên tấn công bằng tay phải nhiều hơn. Với cách né đòn này của cậu ta, xác suất ra tay sẽ cao hơn nhiều so với né tránh!”

Thầy hướng dẫn đấm bốc nhìn Tả Phong Duệ đầy ngạc nhiên. Không tránh mũi nhọn mà còn đánh thêm vào?

Tả Phong Duệ quay đầu, hỏi chuyên gia phân tích số liệu: “Mấy ông có xác suất né tránh thành công của cậu ta không?”

Đối phương vội vàng gật đầu, lật qua quyển sổ chi chít số liệu trên tay, nhanh chóng tìm được kết quả thống kê: “Trong 48 lần né sang trái, có 9 lần tránh được hoàn toàn, 33 lần chịu đòn nhẹ, 6 lần bị thương nặng, còn 2 lần bị đánh ngã.”

Thầy đấm bốc chợt im lặng. 6 lần bị thương nặng, bị hạ gục 2 lần, đây đúng là tỉ lệ mắc lỗi cao như Tả Phong Duệ nói. Noguchi Oosawa vì cơ hội sử dụng đòn tất sát của mình quả thật đã bất chấp nguy hiểm.

Song xác suất phạm lỗi ấy không thể thuyết phục ông thay đổi cái nhìn của mình: “Tuy tỉ lệ mắc lỗi cao, nhưng đòn tất trúng của cậu ta cũng rất lợi hại! Coi như xác suất mắc lỗi là một phần tám đi, nhưng nếu cậu ta bắt được cơ hội thì sẽ là 100% KO! Nếu ông muốn đánh cược vào việc cậu ta phạm sai lầm, thì đối với chúng ta là quá mạo hiểm!”

“Có gì mà mạo hiểm?” Máu nóng của Tả Phong Duệ cũng bốc lên. “Bắt đầu từ hôm nay, tăng cường độ huấn luyện né đòn cho Tiểu Vũ lên mức tối đa! Chỉ cần cậu ấy có thể tránh được khi đối phương ra tay thì đối với chúng ta, đó chính là cơ hội tuyệt vời để nắm được nhược điểm!”

“Nhưng cú vung tay trái của Noguchi chỉ có 0,18 giây! Chúng ta chỉ có hai tháng, tốc độ né đòn của Tiểu Vũ có thể nhanh hơn 0,18 giây à?”

Không đợi Tả Phong Duệ phản bác, thầy đấm bốc đã nhanh chóng nhịn lại: “Không phải tôi nghi ngờ khả năng của Tiểu Vũ, nhưng quan trọng là, đây là lần thi đấu quốc tế đầu tiên của Tiểu Vũ, dù thế nào chúng ta cũng không thể thua! Chúng ta không thể chịu được bất kì sự mạo hiểm nào!”

Những lời nói của Tả Phong Duệ bị chặn lại ở cổ họng.

“Tôi cảm thấy bây giờ chúng ta nhất định phải cân nhắc một điều.” Thầy đấm bốc xoay người, muốn thuyết phục tất cả mọi người. “Đây là thi đấu quốc tế, đối thủ còn là người Nhật Bản. Nếu trận chiến này thua, dù trước đây Tiểu Vũ có thắng bao nhiêu trận, thậm chí mặc kệ về sau thắng bao nhiêu thì cũng rất khó cứu vớt thất bại lần này! Tôi thật sự hi vọng chúng ta có thể sử dụng chiến lược bảo thủ một chút. Dù đánh không đẹp mắt, nhưng làm thế nào để đảm bảo thắng lợi mới là điều quan trọng nhất.”

Căn phòng nhanh chóng rơi vào yên tĩnh.

“Tôi đồng tình với cái nhìn của thầy Lưu.” Uông Hải Dương là người đầu tiên bị thuyết phục. “Dạo này chúng ta đã tiếp xúc được với rất nhiều doanh nhân, một số đã bàn xong việc hợp tác, còn một số vẫn đang quan sát. Nếu trận đấu này không có được thành tích tốt, nhất định áp lực dư luận sẽ rất lớn, chúng ta cũng không tiện nói chuyện với nhà tài trợ.”

Tuy Uông Hải Dương không phải chuyên gia võ thuật, nhưng ông là quản lý của Thẩm Kình Vũ nên cũng có quyền phát ngôn tương tự. Dầu gì, đối với tay đấm chuyên nghiệp mà nói, giá trị thương mại là yếu tố phải tham khảo trước khi làm bất cứ điều gì.

Dù đối với các võ sĩ, mỗi cuộc tranh tài đều là một trận đấu, nhưng trong mắt phần lớn khán giả, “ngoại chiến” và “nội chiến” hoàn toàn khác biệt. Lúc thi đấu trong nước, mọi người chỉ muốn hóng chuyện, ai thắng ai thua đều không có vấn đề. Chỉ khi tuyển thủ nước mình đấu với tuyển thủ nước ngoài, sự mong đợi của mọi người dâng cao, chắc chắn không hi vọng người trong nước sẽ bị đánh bại bởi người nước khác, đặc biệt khi đối thủ là người Nhật Bản.

Chuỗi trận thắng liên tiếp trước đây đã mang đến danh tiếng không nhỏ cho Thẩm Kình Vũ, nhưng chỉ cần anh không thắng được đối thủ Noguchi Osawa tiếp theo, những thứ được xây dựng trước đây sẽ sụp đổ toàn bộ. Mọi người thậm chí còn tưởng tượng ra được truyền thông thổi lửa và những khán giả thất vọng sẽ chế giễu, bài xích anh như thế nào…

“Thẩm Kình Vũ chỉ là một thằng lên được trong nước, ra nước ngoài là thành rác rưởi!”, “Trước kia mua kịch bản nhiều thế, lên thành hy vọng giới võ thuật luôn rồi, cuối cùng thế nào? Đúng là một thằng tội đồ làm đất nước mất mặt!”…

Khán giả vui giận bất thường vô cùng. Khi đáp ứng được kỳ vọng, bọn họ có thể nâng bạn lên tận trời, nhưng nếu để bọn họ thất vọng thì có thể bị giẫm đạp thành bùn đất dưới chân trong nháy mắt. Vì vậy, đối với Thẩm Kình Vũ, trận đấu tiếp theo có áp lực chiến thắng lớn chưa từng có.

Sau một khoảng thời gian im lặng, mọi người trong phòng đều dồn mắt về phía Thẩm Kình Vũ. Tuy Tả Phong Duệ là huấn luyện viên trưởng với quyền lên tiếng cao nhất nhưng ông không phải người chuyên quyền độc đoán, ông có thể lắng nghe ý kiến của tất cả – đặc biệt là suy nghĩ của bản thân Thẩm Kình Vũ.

Khi đội huấn luyện viên đang tranh luận, từ đầu chí cuối Thẩm Kình Vũ chỉ yên lặng lắng nghe. Đối diện với những ánh nhìn chòng chọc của mọi người, anh thoáng nhìn xung quanh rồi để chiếc máy tính trong tay xuống.

“Vì vậy…” Anh khẽ đẩy gọng kính. “Bây giờ tôi có hai chiến lược có thể chọn đúng không? Một là trốn tránh, để đối thủ không có cơ hội phát huy khả năng mạnh nhất; cách còn lại là đối mặt, bắt lại nhược điểm trong chính khu vực am hiểu của đối thủ?”

Thầy đấm bốc định nói, cái này làm gì phải gọi là trốn tránh? Nhiều lắm là tránh mũi nhọn mà thôi. Nhưng ông chưa kịp mở miệng, Thẩm Kình Vũ đã đưa ra câu trả lời của mình.

“Tất nhiên tôi mong mình có thể vượt qua thử thách.” Anh nói không chút do dự. “Tôi cho rằng mình làm được.”