Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 29: Cậu vừa lòng chưa!



Được Trương lão sư đồng ý, Sầm Căng và Lí Vụ lần lượt ra khỏi văn phòng.

Trên hành lang, học sinh như sẻ nhỏ lao về tổ, chỉ chốc lát đã quay về lớp học, không thấy bóng người.

Sầm Căng dừng lại bên lan can màu trắng, Lí Vụ cũng dừng theo.

Người phụ nữ quay đầu lại, sắc mặt nghiêm nghị: "Cậu hiện tại quả là lợi hại."

Lí Vụ không nói lời nào, toàn bộ bình tĩnh khi nãy đều không còn, so với trong văn phòng thì như là hai người khác nhau.

"Về nhà, " Sầm Căng cười khẽ: "Thực sự về nhà sao?"

Lí Vụ thấp giọng: "Không."

"Tối hôm qua đi đâu." Sầm Căng nhìn về phía cậu, tầm mắt không khỏi bị lông mi của chàng trai thu hút, bởi vì chúng thật sự quá dài quá dày, hơn nữa cậu còn cụp mắt suy nghĩ, hai chiếc quạt nhỏ màu lông quạ lộ hẳn ra ngoài.

Lí Vụ vẫn im lặng.

Sầm Căng bình tĩnh nhìn cậu chằm chằm, bình tĩnh nói chuyện: "Đã bắt đầu học rồi, tôi còn phải đến công ty, cậu còn muốn chậm trễ chính mình, chậm trễ tôi bao nhiêu thời gian nữa."

Thiếu niên cuối cùng cũng nâng mắt: "Tôi vẫn luôn ở phòng ngủ."

"Vậy sao lão sư lại tìm cậu."

Cậu thành thật thú nhận: "Tôi giúp bạn cùng phòng nhận tội."

Sầm Căng sửng sốt: "Vì cái gì?"

Lí Vụ nói: "Không vì cái gì."

"..." Sầm Căng cạn lời mất hai giây, cho cậu thêm một cơ hội: "Vì cái gì?"

Câu hỏi giống nhau như đúc, ba chữ, chỉ là cảm giác áp lực tăng gấp bội.

Cổ họng khẽ nhúc nhích, Lí Vụ bị cạy ra một chút, nói: "Bởi vì bạn cùng phòng không trở về."

"Không trở về cậu liền giúp bạn cùng phòng nhận tội?" Sầm Căng nhất thời không biết nên đánh giá thế nào: "Cậu là loại người tốt bụng gì, kết bạn còn cần hoàn thành loại nghĩa vụ này, cung cấp loại phục vụ này?"

"Tình huống đặc thù." Cậu vẫn kháng cự nói rõ nguyên nhân cụ thể.

Sầm Căng mím chặt môi, không vui nhìn mặt ngoan cố của bức tường người này, mắt hướng ra ngoài ban công: "Vừa nãy ở văn phòng, ý tứ của cậu là muốn tôi giúp cậu che dấu?"

Lí Vụ không thể phủ nhận: "Ừm."

"Cậu cảm thấy tôi sẽ đồng ý sao?"

Lí Vụ theo bản năng muốn nói không, nhưng lời nói trôi đến khóe miệng, cậu lại nói: "Không biết."

Sầm Căng trầm mặc một lúc: "Nếu tôi thật sự là cha mẹ cậu, lúc này có thể đã chửi ầm lên, cậu có tin không?"

"Ừm." Cậu thành thành thật thật chịu phê bình.

Luôn là loại thái độ này, khiến Sầm Căng không chỗ dùng sức, chỉ có thể lo lắng suông, cuối cùng đem chính mình giận đến nghẹn, bắt đầu không hề cân nhắc mà trút giận: "Bị cậu làm tức chết rồi, mang cậu đến Nghi Trung đọc sách là muốn cậu làm những việc này chọc giận tôi?"

Lí Vụ không giải thích cũng không cãi lại, chỉ nói: "Thực xin lỗi."

Bỗng nhiên một trận gió thổi đến, thổi tóc hai người bay lên.

Một lọn tóc dính lên môi Sầm Căng, Sầm Căng kéo nó ra, vừa tính vén ra sau tai, gió lại đến lần hai, cọng tóc kia lại dính trở về.

Hôm nay Sầm Căng son môi, cánh môi căng bóng no đủ, đáng tiếc gặp phải loại thời tiết quái quỷ này, hoa văn trang sức liền trở thành thứ yếu, thậm chí còn cản trở chứ không giúp ích được gì.

Hơn nữa vừa nhấc mắt, liền bắt gặp đôi mắt thoáng mỉm cười của thiếu niên.

Uy nghiêm tích lũy được thoáng chốc sụp đổ, Sầm Căng hoàn toàn tức giận: "Nhìn gì mà nhìn."

Lí Vụ nhanh chóng đảo mắt, bên tai dần dần lan đỏ.

"Cậu nói xem hôn nữ sinh là cảm giác gì?", trong đầu cậu bỗng chỉ còn những lời Thành Duệ nói ngày hôm qua.

Toàn thân Lí Vụ trở nên không được tự nhiên.

Sợ cục diện xấu hổ này lặp lại, Sằm Căng đặt hai tay sau đầu, cào cào tóc, lưu loát buộc thành kiểu đuôi ngựa thấp.

Đang muốn mở miệng, phòng học gần đó truyền ra tiếng đọc bài, Sầm Căng liền mềm lòng, bình ổn, chỉ sợ chương trình học của Lí Vụ bị tuột lại, vội hỏi: "Giờ này là tiết gì."

Lí Vụ nói: "Tiếng Anh."

Sầm Căng thầm than, liếc nhìn cửa văn phòng: "Không nói nữa, cậu nói với Trương lão sư một tiếng, nhanh chóng trở về đi học."

"Được."

......

Trương Ái Cầm không phải kiểu giáo viên thích làm khó dễ người khác để nâng giá trị nghề nghiệp của mình lên, Lí Vụ cúi đầu giải thích vài câu, việc này xem như là cho qua.

Mắt nhìn theo Lí Vụ ra khỏi văn phòng, Sầm Căng lại hàn huyên với Trương lão sư thêm vài câu, hỏi tình huống ở trường của Lí Vụ.

May mà, cậu trong miệng chủ nhiệm lớp, ngoài cơn bão nhỏ lần này thì không còn gì nữa, thời điểm khác biểu hiện cậu đều không có gì để bắt bẻ, cho dù là học tập, hay là cuộc sống.

Sầm Căng kiên định vài phần, vừa định nói lời từ biệt, nghĩ lại vẫn không yên lòng, lại hỏi cô giáo: "Trương lão sư, có thể giúp Lí Vụ đổi phòng ký túc xá không?"

Trương lão sư lộ vẻ ngạc nhiên: "Vì sao?"

"Từ những gì tôi quan sát được trong thời gian này, môi trường phòng ngủ hiện tại đối với viêc học tập và phát triển của cậu ấy không có lợi, ngài cũng rõ ràng, hoàn cảnh của Lí Vụ khác với những đứa trẻ khác, cậu ấy bước từ trong núi lớn ra, rất nhiều thứ đối với cậu ấy mà nói đều là mới mẻ, thậm chí là hấp dẫn. Tôi không phải là người nhà chân chính của cậu ấy, không có cách nào luôn thời thời khắc khắc giám sát cậu ấy, càng không thể dìu dắt cậu ấy một đời. Thi đại học là một trong số ít con đường công bằng, thế nên tôi hy vọng có thể ít đi một chút quấy nhiễu, để cậu ấy toàn tâm toàn ý đi hết con đường, sau này nhìn lại sẽ không hối tiếc."

Sầm Căng tâm bình khí hòa nói xong, cô nghĩ, ý của cô cũng đã thể hiện rõ, hy vọng chủ nhiệm lớp Lí Vụ có thể hiểu được.

Trương lão sư trầm ngâm một lát, rồi mỉm cười nhìn lại: "Sầm tiểu thư, cô nói như vậy là không đúng rồi, đứa nhỏ của ai mà không phải độc nhất vô nhị đâu, chỉ là ở trong mắt các người đứa nhỏ nhà mình càng đặc biệt hơn thôi. Mọi đứa trẻ đều độc lập, có cá tính, dù cho xuất thân khác biệt, tính cách khác biệt, thành tích khác biệt. Đối với giáo viên chúng tôi mà nói bọn nhỏ cũng chỉ có một thân phận, đó là học sinh. Tình huống cô nói tôi sẽ tìm hiểu, sẽ lo lắng, nhưng tôi phải sửa lại quan niệm của cô cho đúng, không nói đến hiện tại, sau này Lí Vụ lên đại học, đi vào xã hội, môi trường còn hỗn tạp hơn, khó lòng phòng bị, cô phải làm sao bây giờ. Sầm tiểu thư, đừng khiến bản thân quá căng thẳng, kìm hãm quá mức không có lợi cho đứa nhỏ, còn có thể khiến quan hệ của hai người bị kéo xa."

Sầm Căng ngẩn ra, nhẹ nhàng phản bác: "Lí Vụ không phải con tôi." Trương lão sư nói: "Tôi biết, trong tương lại, có lẽ cô sẽ có, xem như luyện tập trước."

Sầm Căng á khẩu không trả lời được.

......

Vội vàng chạy về công ty, chóp mũi Sầm Căng đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, cô vội cởi áo khoác ngoài, lộ ra áo len tuyết trắng ôm lấy thân, trông như quả vải được bóc vỏ, chỉ còn lại phần thịt quả mềm mại.

Ngồi lướt weibo, những lời của Trương lão sư vẫn đọng lại trong đầu Sầm Căng không đuổi đi được, cô quyết định đi rót một tách cà phê thay đổi tâm tình.

Trùng hợp Trương Tước cũng ở đó, anh ta mới vừa rót cà phê xong, thuận tay lấy một viên con nhộng màu đen ra: "Cô làm hay là tôi giúp cô?"

Sầm Căng liếc nhìn anh ta, hôm nay Trương Tước không đeo kính, đôi mắt trông có vẻ càng nhỏ, nhưng anh ta mày sâu mũi thẳng, cộng thêm chiếc áo lông màu xám, nên vẫn là một chàng trai tuấn tú.

Cô không có thói quen làm phiền người khác, xòe tay: "Để tôi."

"Tâm tình không tốt?" Trương Tước đem viên con nhộng đưa cho cô. Anh ta không hổ là Hr, đôi tuệ nhãn có thể so với máy giám sát cảm xúc.

Sầm Căng quen thuộc lắp viên con nhộng vào máy: " Anh thử tăng ca mỗi ngày xem."

Trương Tước bưng tách cười: "Tôi nghe Kỳ Kỳ nói, các người hết khổ rồi." "Nghe cô ấy, chưa đến ngày tung ra, mọi thứ đều không biết trước được, " Sầm Căng thở ra: "Hôm qua năm giờ tôi tìm khách hàng xem vài thứ, anh đoán họ nói cái gì?"

"Hử?"

Sầm Căng bắt chước lại: ""Mấy giờ rồi, cô đang ám chỉ chúng tôi tăng ca sao?", Kèm thêm một nụ cười mỉm, là loại biểu tình mỉm cười nguyên thủy ấy."

Trương Tước cũng cười ra tiếng, lại định thần nhìn cô hai giây: "Căng tỷ, chị một chút cũng không giống đã từng kết hôn."

"Đó là bởi vì tôi không sinh con." Nụ cười của Sầm Căng chợt nhạt đi vài phần, như cà phê nồng đậm bị nước pha loãng.

Trương Tước lắc đầu, lại lắc đầu: "Không, trong mắt cô có ánh sáng"

"Mắt tôi lớn."

"Công kích cá nhân a." Trương Tước tỏ vẻ khó chịu.

Kiên nhẫn chờ cà phê ra hết, Sầm Căng bưng tách lên, vừa xoay mặt, lại phát hiện Trương Tước còn chưa đi.

"Anh rất nhàn sao?" Cô khó hiểu

"Bởi vì tôi không cần sáng tạo nên không cần làm A Khang." Anh ta dù bận vẫn ung dung.

Một tiễn xuyên tim, Sầm Căng giả cười, xoay người bước đi.

Trương Tước bước nhanh đuổi kịp: "Sao cô không tự mình đa tình một chút."

Sầm Căng cau mày: "Tự mình đa tình cái gì?"

Trương Tước thản nhiên nói: "Tự mình đa tình tôi đang đợi cô."

"Đừng, cám ơn, tôi sẽ áp lực." Sầm Căng lắc đầu từ chối.

Trở lại chỗ ngồi, mở nhóm trò chuyện ra, Account executive của bọn họ ――Nguyên A Khang Nguyên Chân nữ sĩ lại ở trong nhóm hùng hùng hổ hổ, cô ấy mỗi ngày đều rơi vào trạng thái của bệnh rối loạn lưỡng cực, từ ngữ được sử dụng nhiều nhất để hình dung khách hàng chính là, "Ngu ngốc".

Sầm Căng bỗng nhiên được nhắc đến.

Áo tinh - Nguyên Chân: @ Áo tinh -Gin, viết một câu ngắn trong vòng bạn bè vào lễ Giáng sinh đi.

Sầm Căng: Không phải đã giao rồi sao? Cuối tuần mọi người sẽ thấy trong vòng bạn bè.

Nguyên Chân: Của cá nhân.

Sầm Căng: Này cũng muốn tôi viết? Xỉ nhục Gin.

Nguyên Chân: Đúng vậy, không nói nên lời, hoàn toàn không nói nên lời, marketing D của bọn họ còn muốn đăng câu ngắn vòng bạn bè gì đó vào lễ Giáng Sinh, yêu cầu ngu ngốc gì thế, còn khiến chúng ta phải đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu mình là D thì sẽ đăng gì lên vòng bạn bè, chúng ta làm sao phải để tay lên ngực tự hỏi, tôi mẹ nó có thể là D thì đã không ở trong nhóm mắng hắn, người như thế vì sao cũng có thể làm D a!

Sầm Căng: Có thể viết, fee (1) đâu, đây là lượng công việc không cần thiết.

Áo tinh - Teddy hiện lên: tôi báo lại.

Sầm Căng: Cảm ơn.

Teddy thuận thế thông báo liên hoan: Thứ bảy liên hoan, bữa cơm chào đón Sầm Căng, khoảng thời gian này bận rộn, nợ một tháng, có rảnh thì đều đến.

Anh ta lại đăng một cái có nội dung y hệt lên nhóm công ty.

Còn @Sầm Căng: Nữ chính hẳn là sẽ không bận nhỉ?

Sầm Căng cười trả lời: Hẳn là sẽ không.



Tiết tự học buổi tối của lớp mười hôm nay là vật lý, chủ nhiệm lớp sớm đã đến, cũng không giảng bài, để cho mọi người tự học.

Cả phòng học lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng ngòi bút ma xát trang giấy vang lên..

Tiết thứ hai cũng như thế, Trương lão sư ngồi ở sau bục giảng, như một pho tượng phật bất cẩu ngôn tiếu.

Quá nửa thời gian, chủ nhiệm lớp đột nhiên đứng dậy gọi người: "Thành Duệ."

Nam sinh bận đồ đen còn đang châu đầu ghé tai lộp bộp một tiếng, ngóc đầu lên.

Lí Vụ nghe tên, cũng quay đầu lại nhìn cậu ta.

Đồng dạng vọng quá khứ đích, còn có Lâm Hoằng Lãng và Nhiễm Phi Trì.

Trong nhất thời, bốn người phòng 0206, đều có giao tiếp ánh mắt ngắn ngủi.

Trương lão sư bước xuống bậc thang: "Đi ra." Nói xong bước liền ra khỏi phòng học.

Thành Duệ tim đập thình thịch, từ chỗ ngồi đứng lên, đi theo ra ngoài.

Cửa lớp đóng lại, giáo viên dựa vào lan can, Thành Duệ quay lưng về phía cửa sổ.

Màn đen khép lại, bọn họ nói chuyện thanh âm không lớn, một chữ cũng không nghe thấy.

Trong lòng Lí Vụ nổi lên một tia khác thường.

Cậu nhíu mày, ép buộc bản thân đừng nghĩ nhiều, tiếp tục cúi đầu giải đề.

Nhưng những gì xảy ra sau đó, dường như đã xác minh phỏng đoán tồi tệ của cậu.

Vài phút sau, Thành Duệ trở về, Lâm Hoằng Lãng lại bị kêu ra ngoài.

Sau khoảng thời gian tương tự, Lâm Hoằng Lãng vào lớp, đổi thành Nhiễm Phi Trì.

Lúc này, cuộc nói chuyện của chủ nhiệm lớp với nam sinh trở nên cực kỳ lâu, thậm chí giọng điệu cũng dần trở nên sắc nhọn cao vút, cả lớp đều mơ hồ nghe thấy, giữa đủ "Trước kia đều nhắm một mắt mở một mắt", "Có chịu trách nhiệm với bản thân mình không?"... Các loại lời nói.

Chuông tan học reo vang, ồn ào nổi lên, Nhiễm Phi Trì tức giận lao vào lớp, cậu không nhìn loạn nơi khác, hai mắt đỏ bừng, bắt đầu thu dọn sách vở.

Chủ nhiệm lớp quay về lớp lấy giáo án, liền lạnh mặt rời đi.

Lâm Hoằng Lãng xách cặp đi đến cạnh bàn Nhiễm Phi Trì, nhíu mày hỏi: "Chuyện gì thế?"

Thành Duệ cuống quýt nhảy qua: "Sao lại thế này, dì Ái Cầm nói gì với cậu tớ thề là tớ giữ kín như bưng tuyệt đối không bán đứng cậu!"

Nhiễm Phi Trì dừng lại, như làm dịu xuống cảm xúc, qua một lúc mới hỏi: "Không phải hai người đúng không?"

"Vô nghĩa!" Lâm Hoằng Lãng phản ứng lại: "Tớ là loại người này sao?"

Lí Vụ đứng ở chỗ ngồi, có chút lo lắng. Vừa định đi qua, Nhiễm Phì Trì đã chỉ vào cậu, nghiến răng nghiến lợi: "Các cậu hỏi cậu ta."

Không khí lập tức giương cung bạt kiếm.

Học sinh trong lớp đều nhìn qua hướng này, có người kéo nhau rời đi, có người dừng chân xem náo nhiệt.

Lâm Hoằng Lãng cũng nhìn về phía Lí Vụ, ánh mắt xem kỹ: "Cậu làm gì."

Nhiễm Phi Trì cười lạnh: "Mệt tớ còn nghĩ cậu ta có nghĩa khí, quay đầu liền bán chúng ta."

Lí Vụ dừng bước, trầm giọng nói: "Tớ không nói."

"Cậu không nói? Người trong nhà cậu muốn cho cậu đổi ký túc xá, phỏng chừng đã sớm chờ cơ hội này gây rối với chúng tôi. Trước kia cảm thấy cậu đang giả vờ, xem ra không phải giả." Nhiễm Phi Trì nói xong, nâng tay áo lên lau mắt, đeo túi rời đi.

Lâm Hoằng Lãng và Thành Duệ nhắm mắt đuổi theo, dùng tứ chi ngôn ngữ trấn an cậu ta.

Lúc đi ngang qua Lí Vụ, Thành Duệ phức tạp liếc cậu một cái, không nói được một lời.

Lí Vụ đuổi theo xuống lầu, thanh âm lớn hơn: "Nói rõ ràng được không."

Lâm Hoằng Lãng bất ngờ quay đầu ngăn lại, kéo lấy áo khoác cậu, ngữ khí không tốt: "Được thôi! Nói với tôi, đừng có phiền Nhiễm Phi Trì."

Cổ áo căng chặt, Lí Vụ không rút tay cậu ta ra, chỉ thẳng tắp đứng lại, mi tâm nhíu chặt.

"Nói cái gì! Có gì hay mà nói, vội vàng muốn làm rõ ngày hôm qua cậu giả làm người tốt thế nào?" Nhiễm Phi Trì quay đầu, hai mắt đỏ au: "Nhờ phúc của cậu, tôi và Cố Nghiên ngày mai đều phải gọi cha mẹ! Cậu vừa lòng chưa!"

Trong tiếng gầm của cậu ta, tất cả đều là nghẹn ngào khó chịu.

Gió bấc quét qua mặt mấy thiếu niên, lạnh thấu xương.

Lí Vụ hoàn toàn không nói nên lời, một góc trong tim sụp đổ, gió mau chóng lùa vào. Dưới màn đêm tiều điều cậu không hề di chuyển.

Thì ra là như vậy,

Thì ra cô thật sự sẽ không giúp cậu che dấu.

***

(1) Fee: Phí, tiền công