Ngậm Ngải Tìm Trầm

Chương 11: Bà Che Mắt



Ông cha ta đã dạy "chớ thấy vinh quang mà quên đằng sau, nhìn lại đằng sau cũng chẳng còn ai" câu nói này tưởng chừng chằng có nghĩa gì nhưng mục đích để nói khi con người chúng ta trông thấy cái lợi trước mắt liền hớn hở vui vẻ không suy nghĩ mà làm theo, để rồi khi nhận ra sai lầm quay trở lại thì chẳng còn ai.

Con giao long được Ngọc Hoàng Đại Đế cho tọa trấn ở đây mục đích là để trấn ma, trấn quỷ đem đến bình an cho người dân. Ấy thế mà giờ đây đã bị hai tên ngu muội hại chết để giành miếng trầm bên trong giao long. Đêm hôm đấy đã xảy ra một chuyện làm chấn động cả một vùng trời, máu chảy thành sông.

Trời bất chợt tắt mưa ngừng sấm chớp, cả hai cứ ngỡ giao long đã đồng ý tha lỗi cho họ. Liền vui vẻ gom đồ vào tay nải rồi nhanh chóng rời đi, họ ngang qua làng Cát Tường ban nãy, nhưng chỉ thấy những ngôi mộ lớn nhỏ không tên không tuổi, hắn mới nói: "Sau này nếu lão gia giàu có, nhất định sẽ quay trở lại hậu tạ. Mong các vị không để ý, không để ý".

Đi hai ngày hai đêm cuối cùng họ cũng đã băng qua khu rừng, trước mặt là núi. Theo như lời truyền dạy của Lão Lục Chỉ, trầm hương nằm ở trên núi nhưng trước hết việc quan trọng hiện nay chính là làm sao để mà có thể leo lên được bên trên. Cả hai suy nghĩ một hồi lâu thì Trương Đình An quyết định sẽ men theo lối mà lên trên, để an toàn hai người bọn họ quyết định lấy một sợi dây thừng to dài trong tay nải của Lão Tứ, một đầu buộc chặt vào hắn còn một đầu buộc chặt vào Lão Tứ, để mà nếu như có rớt xuống người kia có thể dùng lực mà giữ chặt người còn lại.

Cả hai đều ốm nhom gầy guộc nhưng xét về sức mạnh lẫn độ dẻo dai thì Lão Tứ với kinh nghiệm tìm trầm nhiều năm, trải qua nhiều cuộc chiến với thú dữ nhất định sẽ nghiêng về mình phần thắng hơn là Trương Đình An, một tên hành nghề "thợ đụng". Cho nên Lão Tứ sẽ phụ trách theo sau, để mà hắn ngã xuống thì Lão Tứ còn thuận tay mà giữ hắn, chứ mà để hắn ở dưới thì đừng nói giữ chặt, khéo cả hai rớt xuống đất mà chết tươi cũng nên.

Thật chất cái nghề tìm trầm này chỉ dành cho những kẻ không còn đường lui lẫn đầu đường xó chợ. Chứ ai đời bình thường, áo quần đầy ngăn, nhà cửa đầy đủ lại bán mạng mình như vậy, không nên chút nào. Giờ đây một trước một sau, một lên một xuống cứ men theo đường mà lên núi cao, rồi khi đến nơi cả hai nằm xuống đất mà thở lấy thở để, Lão Tứ nói: "Cậu đúng là hơn cả kỳ vọng của tôi. Cứ ngỡ tôi sẽ cứu cậu ai nào ngờ cậu lại có sức mạnh khác xa với cơ thể như vậy. Sau khi tìm được trầm, miếng to chia cho cậu, được chứ".

Trương Đình An sau khi nốc một bình nước thì đáp: "Nếu anh nói như vậy, thì em xin. Sau này nếu như em có tìm được một cây trầm to bự, nhất định sẽ chia cho anh một nửa".

Cả hai cười nói một hồi, "người gửi lời, người đáp lại", bất chợt Lão Tứ thay đổi sắc mặt nói: "Tôi ngửi thấy rồi.. Bà thương chúng ta.. chúng ta tìm được nó rồi".

Sau đó hối thúc Trương Đình An mau chóng theo sau, sau bao ngày vất vả nếm mực nằm gai, ngửi mùi trời. Cuối cùng cả hai người bọn họ đã đến nơi cần đến, tìm thứ cần tìm. Nhưng có một việc kì lạ đã xảy ra, ngửi thấy mùi nhưng lại chẳng trông thấy trầm, Lão Tứ mới mặt lạnh, mày cong quay sang hỏi Trương Đình An: "Trước khi lên đường với tôi, cậu đã tắm rửa bằng thứ nước sư phụ tôi đưa đúng không? Không quan hệ xác thịt đúng không? Vậy.. có ăn thịt không?".

Trương Đình An bèn thuật lại sự tình cho Lão Tứ nghe, từ lúc hắn về nhà rồi lúc hắn rời đi. Rồi lại chợt nhớ đến việc lão Đinh đem đồ ăn, trái cây lúc trước đến cho hắn trong đó có một món thịt lại là thịt trâu nữa. Mà trong Phật Giáo cấm kị thì kị nhất lại là ăn thịt trâu, bởi con trâu là cái con mà quanh năm giúp đỡ người dân cày cấy, biết ơn nó không hết ai lại nỡ ăn thịt nó, trời mà biết thì oán giận không ngừng.

Lão Tứ mặt cắt còn một giọt máu, quay sang nhìn hắn mà trách móc: "Thôi trẫu luôn rồi, kiểu này là bị Bà quở chắc chắn rồi.. sao có thể quên được cái chuyện đó chứ".

Trong bụng Trương Đình An thầm rủa cái lão phú hộ Đinh đấy chơi xỏ hắn, nếu mất mạng thì thôi chứ mà còn xác quay trở về kiểu gì cũng cho tên gian xảo đấy một trận no đời, trói tay lão trên cột đình rồi cho trâu húc mới vừa lòng hắn.

Hắn nói: "Em biết lỗi rồi, vậy mình còn cách nào không? Hay giờ quay trở về rồi lần sau đi tiếp! Có một khúc trầm nhỏ trên người ông giao long cũng được rồi!".

Lão Tứ lắc đầu: "Một khi mà bị Bà che mắt thì xác định trên đường về không gặp thổ phỉ cũng gặp hổ dữ, thôi thì chơi lớn một lần.. lần này toàn mạng trở về tôi dứt nghề luôn".

Lão Tứ lấy trong tay nải ra: Mực đen, chu sa, máu gà, và một cây bút nhỏ và đặc biệt lão lấy bên trong ra một cánh tay phụ nữ đã khô máu, trên tay còn có đầy vết sẹo và đống ruồi bọ lúc nhúc rồi nhìn lên Trương Đình An nói: "Không còn đường quay trở lại đâu.. chúng ta cùng đi săn trầm nào".