Ngắm Tận Non Sông

Chương 62: Hiềm khích



Bầu không khí hơi gượng gạo, nhưng Tạ Ngao nhanh chóng lắc đầu cười nói, "Đạo quốc gia, đạo thiên hạ thì rộng lớn quá, hạ quan không dám nói bừa." Hắn đáp, lặng lẽ nhìn Mục vương ngồi đối diện, thấy Mục vương cũng đang mỉm cười nhìn lại mình. Trong nháy mắt đó, hắn chợt kinh hãi, suýt đánh rơi bát rượu, nhưng lại sực nhớ ra vị điện hạ này không nhìn thấy gì, cũng không biết vẻ mặt mình lúc này ra sao.

"Tạ thái úy là người thông minh." Dương Diễm gật đầu.

Lời tán thưởng này có chút đột ngột, khiến Tạ Ngao lấy làm khó hiểu, chỉ biết đáp, "Điện hạ quá khen rồi. Trước nay hạ quan vốn ngu si, may được hoàng thượng ân sủng, nếu không thì có nằm mơ cũng không tới được vị trí này."

"Tạ thái úy việc gì phải khiêm tốn. Nếu không nhờ lúc trước Tạ thái úy hiến kế giúp hoàng thượng giải quyết mối họa trong lòng thì đâu được hoàng thượng đánh giá cao, đặc chức phong làm thái úy? Hoàng thượng hẳn là coi Tạ thái úy như Vô Nhai tể tướng của mình."

Tạ Ngao vội vàng cúi đầu, "Lời này hạ quan không dám nhận."

Dương Diễm lẳng lặng cười, đổi đề tài, "Nhưng sao hoàng thượng không thẳng tay phong ngài làm tể tướng nhỉ?" Y nâng bát rượu lên mà không uống, chỉ tỏ vẻ đăm chiêu, "Dù sao chức thái úy này cũng như chức tư không của ta, tuy cao nhưng không có thực quyền."

Nét cười trên mặt Tạ Ngao vụt tắt, lòng tăng thêm mấy phần cảnh giác, nhưng dáng vẻ vẫn rất thận trọng, "Hiện giờ hạ quan đã rất thỏa mãn rồi, đâu dám mong gì hơn?"

"Ồ?" Dương Diễm nhướn mi, chầm chậm nói, "Tạ thái úy không dám hay là không muốn?"

Tạ Ngao không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm thiếu niên Mục vương mù lòa, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

"Trong văn quan võ tướng hiện giờ, người hoàng thượng tin tưởng nhất không nghi ngờ chính là Tạ đại nhân. Bổ vương cho rằng có lẽ hoàng thượng cũng muốn giao tướng quyền cho Tạ đại nhân, chỉ tiếc hai tinh Trung Thư, Môn Hạ đều bị con cháu các đại gia thế tộc chiếm giữ, nên mới chẳng còn cách nào khác." Nói đến đây, Dương Diễm lại mỉm cười, "Tuy xuất thân của Tạ đại nhân không thấp nhưng dù sao cũng khó mà sánh được với tứ đại thế tộc Cao Lý Quảng Lô. Thực ra, đừng nói Tạ đại nhân, ngay cả đại bá phụ Ung vương của ta khi tại thế cũng chỉ có thể lo cho hai nhi tử của mình đến chức Lễ bộ và Công bộ thượng thư, còn hai tỉnh thì vẫn do nguyên lão các thế tộc nắm giữ như trước."

Tạ Ngao buông chén rượu, giọng có chút trầm thấp, "Hôm nay Mục vương điện hạ nói với hạ quan những điều này rốt cuộc có ý gì?"

Dương Diễm cũng buông chén xuống theo, hơi nghiêng người, "Lúc trước, khi Vô Nhai tể tướng ở tuổi của Tạ đại nhân đã được Duệ Tông phong làm Trung thư lệnh, nhậm chức thái úy, quyền uy trong triều khó ai sánh được. Tạ đại nhân tài trí không kém Vô Nhai tể tướng, bổn vương nói những lời này chẳng qua chỉ muốn ngài hãy trở thành Vô Nhai tể tướng thứ hai mà thôi."

Tạ Ngao dường như kinh hãi, khóe môi sắp cong lên, lại gắng sức dằn xuống, "Chức Trung thư lệnh ngang với hữu tướng, là dưới một người trên vạn người, hạ quan nào dám si tâm vọng tưởng. Huống chi hiện giờ Trung thư tỉnh là thiên hạ của Nhữ Ninh Cao thị và Tín Lăng Lý thị, nào có ai chen chân vào được." Hắn dừng một chút, lại nói, "Nhưng thủ đoạn của Mục vương thời gian gần đây, hạ quan cũng đã chứng kiến phần nào. Nếu điện hạ đã nói như thế thì hẳn là có tính toán sẵn trong lòng."

Dương Diễm mỉm cười, "Trung thư lệnh quyền cao chức trọng nhưng cũng không đám gì. Nếu Tạ đại nhân liên thủ với bổn vương thì tương lai đâu chỉ là một chức Trung thư lệnh?"

Tạ Ngao không nhận ra tim mình đập như trốn dồn. Hắn cảm thấy có thứ gì đó đang phập phồng trong các mạch máu, khiến giọng nói cũng run lên, "Không biết điện hạ muốn liên thủ với hạ quan chuyện gì?"

"Tạ đại nhân nghĩ xem hiện tại bổn vương muốn làm chuyện gì?"

Tạ Ngao từ tốn nói, "Thứ cho hạ quan nói thẳng, điện hạ mới nhập triều, thế lực mỏng yếu, những người thân cận đều có chức quan thấp, cho nên hiện giờ cần đề bạt thân tín, mở rộng mạng lưới."

Dương Diễm không tỏ rõ ý kiến.

"Nhưng mà." Tạ Ngao lại nói, "Vài hôm trước, điện hạ vừa được phong chức Tư không, sau lại tiếp quản công việc ở Công bộ, đã vội vàng mượn cơ hội để thăng nhiệm những quan viên có xuất thân thấp hèn. Nếu chỉ đơn giản là mở rộng thể lực thì điện hạ tự làm một mình là được, không cần mời Hạ mỗ tham dự làm gì."

Dương Diễm gật đầu, "Không sai, chuyện bổn vương muốn là không hề nhỏ, chỉ bắt tay với Tạ đại nhân mới có thể thành công." Y bỗng thở dài, "Tạ đại nhân, ngài còn nhớ lúc trước ta từng nhắc đến chuyện trị thủy ở trên triều không?"

"Những lời khí phách của điện hạ khi ấy, đại quan còn ghi rõ trong lòng."

Dương Diễm nghiêng đầu hỏi, "Vậy thì liệu Tạ đại nhân có biết mấu chốt gây ra lũ lụt thường xuyên trên sông Hoàng Hà nằm ở đâu không?"

"Ở đâu?"

"Ở ngay hạ du nơi nước sông đổ ra biển. Cát bùn trầm tích, lòng sông rất cao, khiến mực nước không ngừng dâng lên. Dù có xây đập hai bên bờ cũng không kịp tốc độ nước dâng, cuối cùng đê vỡ, nước tràn bình nguyên." Dương Diễm thấp giọng nói, "Đại Chiêu hiện giờ như Hoàng Hà, nếu cứ để bùn đất chất đầy dưới đáy thì sẽ có ngày sụp đổ ngàn dặm. Cho nên chuyện bổn vương muốn làm là loại bỏ đống bùn đất ngoan cố này."

Tạ Ngao không giấu được kinh sợ, "Điện hạ muốn diệt trừ thế tộc?"

Thấy hắn hiểu rõ, Dương Diễm mỉm cười, chậm rãi đứng lên, "Thực ra ngài nói không sai, ta đúng là muốn đề bạt thân tín, mở rộng thế lực, nhưng không phải đề cử bừa bãi. Ta muốn chiêu mộ nhân tài, để người tài ba khắp thiên hạ về dưới trướng của ta, đuổi đám đệ tửu thế tộc vô dụng ăn bám triều đình mấy trăm năm nay ra khỏi đây."

Tạ Ngao cũng đứng dậy theo, vội nói, "Nhưng các thế tộc đã sớm bám rễ rất sâu vào triều đường, không dễ dàng lung lay được. Ngay cả thời điểm khai quốc, Thái Tông cũng không làm gì được bọn họ, giờ điện hạ ngài định làm cách nào...." Nói tới đây, hắn nhìn thoáng qua vẻ cao thâm bí hiểm của Dương Diễm, trong lòng cuộn sóng, "Chẳng lẽ điện hạ đã có cách ứng phó rồi sao?"

Dương Diễm gật đầu, "Hiện nay quan viên trong triều, mười người thì chỉ có được một người xuất thân từ khoa cử. Nếu không có ân ấm từ gia tộc thì dù là Trạng Nguyên cũng chỉ nhận được một chức quan nhỏ. Chế độ cũ này không thể không phá."

Tạ Ngao trầm mặc một hồi, "Bài trừ chế độ cũ, tuy nói thì dễ nhưng không hề đơn giản. Nhớ năm xưa, Cổ Hoa Dương từng đưa ra đề nghị cải cách với Duệ Tông, khiến các thế tộc tức giận, bị biếm truất đến vùng hoang vu, buồn nản mà chết." Hắn dừng một chút, "Tạ quan tự cảm thấy tài học của mình không sánh bằng Hoa Dương tiên sinh, e là không trợ giúp được điện hạ."

Nghe thấy ý cự tuyệt của hắn, Dương Diễm lại cười, "Đương nhiên không khiến Tạ đại nhân phải khó xử. Sửa đổi chế độ cũ quả thật không dễ, còn cần tính kế dài lâu. Nhưng có một chuyện mà đối với Tạ đại nhân thì dễ như trở bàn tay."

"Chuyện gì?"

"Xin Tạ đại nhân khuyên hoàng thượng đồng ý đích thân mở khoa thi chọn học sĩ mùa xuân năm nay. Người có học thức thì được phá cách đề bạt."

"Hoàng thượng đích thân chọn học sĩ?" Tạ Ngao sững sờ, sau đó liền bình tâm lại, "Một khi mở ra lệ này sẽ khiến cả nước chấn động, nhưng đồng thời cũng động viên văn sĩ trong thiên hạ, để bọn họ hiểu được lòng khát cầu hiền tài của hoàng thượng."

"Chính xác. Sau đó, những học sĩ được chọn sẽ đưa tới Hoằng Văn quán cho Tạ đại nhân phân công. Từ đó, chỉ cần mấy năm, quan viên mới trong triều sẽ trở thành môn sinh của Tạ đại nhân. Địa vị của Tạ đại nhân không cần nói cũng biết, khắp Đại Chiêu chẳng có ai sánh bằng."

Tạ Ngao biết mấy năm nay người chưởng quản lựa chọn thí sinh đều là Lan đài lệnh Hàn Bình, Hàn Bình thân là đệ tử của Vô Nhai tể tướng, lại kiêm chức giám khảo kỳ thi xuân. Chức quan tuy không cao nhưng rất được tôn sùng. Mà Tạ Ngao nhậm chức thái úy, không có thực quyền, chỉ toàn một đám xu nịnh vây quanh, trong lòng vẫn luôn căm giận. Hôm nay, nghe được những lời nói trúng nỗi đau này, hắn muốn đồng ý ngay lập tức, nhưng mắt vẫn đảo mấy vòng, cười nói, "Điện hạ có lòng lo cho xã tắc Đại Chiêu như thế, hạ quan quả thật không nên từ chối. Nhưng có chuyện này hạ quan vẫn rất bất an, muốn thỉnh giáo Mục vương điện hạ."

"Vậy ư?." Dương Diễm nhướn mày, ra vẻ chờ đợi.

"Xin hỏi điện hạ, Kỵ đô úy Vũ Lâm vệ Vệ Trường Hiên có phải người thân cận với điện hạ hay không?"

Sắc mặt Dương Diễm thoáng sững sờ, sau đó mới khẽ cong môi, "Tạ đại nhân nói Vệ Trường Hiên sao?" Y mỉm cười, bâng quơ nói, "Hắn là người hầu đi theo bổn vương một thời gian, ở trong phủ vài năm không nhớ rõ nữa. Vì sao Tạ đại nhân lại nhắc đến hắn?"

Tạ Ngao trầm ngâm nói, "Chẳng qua hạ quan có nghe từ người khác, rằng vị Vệ tướng quân này có chút oán hận Tạ mỗ. Hắn là người hầu của điện hạ, sợ rằng điện hạ cũng sinh hiềm khích với Tạ mỗ. Tuy Tạ mỗ ngu dốt nhưng cũng không dám khiến điện hạ nổi giận, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên tránh đi cho thỏa."

Dương Diễm tựa hồ giật mình, bật cười lớn, "Tạ đại nhân lo chuyện nhỏ như thế ư?" Y nhanh chóng hòa hoãn giải thích, "Vệ Trường Hiên tuy có chút thân thuộc với bổn vương, nhưng đứng trước quốc gia đại sự thì chỉ là chuyện nhỏ thôi. Huống hồ Tạ đại nhân cũng nên biết, người hầu của ta đông không kể xiết, còn Tạ đại nhân lại là cánh tay của quốc gia, là bạn chí giao mà ta mời tới, sao có thể so sánh được."

Tạ Ngao nghe vậy, càng cẩn thận lén ngước lên nhìn Dương Diễm, chỉ thấy nét mặt y vô cùng thản nhiên, không nhận ra manh mối gì. Hắn trầm ngâm một lát, cuối cùng lui lại mà bái, "Hạ quan được Mục vương điện hạ tin tưởng như thế, nhất định sẽ không phụ lời nhờ vả."

Dương Diễm vươn tay đỡ hắn lên, "Từ khi Đại Chiêu khai triều đến nay đã hơn trăm năm, thế lực triều đình đều do người Đông Hồ nắm giữ, gần đây lại rơi vào tay các thế tộc. Nhưng thời đại này sắp qua rồi. Từ nay về sau, ta và Tạ đại nhân sẽ mở ra một thời đại mới."

Tạ Ngao chấn động nhìn y, cảm xúc trào dâng khó nói nên lời, vừa phấn khích, vừa kinh sợ, mà vừa có chút bất an.

Tiệc rượu mau chóng kết thúc, Tạ Ngao cáo từ. Dương Diễm ngồi một mình trong điện hồi lâu mà không thấy tôi tớ bên ngoài vào quét dọn, hẳn có chuyện không bình thường. Dương Diễm khẽ cau mày, đứng dậy bước ra cửa gọi, "Phương Minh."

Cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra, nhưng tiếng bước chân lại không phải của Phương Minh, càng chẳng phải tỳ nữ hầu hạ, mà trầm ổn rõ ràng, là tiếng chân Vệ Trường Hiên.

Nét mặt Dương Diễm chợt lóe lên một nét kinh ngạc. Y chậm rãi đứng dậy, hoang mang nhìn về phía cửa điện, nhẹ giọng gọi, "Vệ Trường Hiên?"

Vệ Trường Hiên im lặng nhìn y, một lúc sau mới đáp, "Ban nãy nghe Phương Minh nói ngươi đang đãi khách, ta không tiện quấy rầy nên đứng chờ ở ngoài."

"Vậy là....Ngươi đã nghe hết lời ta nói rồi?"

"Ừ, nghe thấy."

Huyết sắc trên mặt Dương Diễm gần như mất sạch. Môi y khẽ run, dường như một đứa trẻ bối rối chẳng biết phải làm sao, một lúc lâu sau mới nói, "Vệ Trường Hiên, ngươi đừng hiểu lầm..."

Vệ Trường Hiên gật đầu, "Ta biết, ngươi định mượn sức Tạ Ngao, cho nên phải nói như thế để khiến hắn khỏi nghi ngờ." Chàng rũ mắt, cười khổ, "Hơn nữa ngươi nói cũng không sai. Ta là người hầu của ngươi, là phận tôi tớ, làm thế là phải thôi."

Dương Diễm chưa bao giờ nghe giọng điệu chàng như thế, vô cùng kinh hoảng, vội bước đến gần, cuống quýt nói, "Ngươi biết ta không có ý đó mà!"

Vệ Trường Hiên ngẩng đầu nhìn y. Trong ánh nến chiếu ngược, chàng không thấy rõ nét mặt Dương Diễm, chỉ thấp giọng, "Dã Hề, ta không phải ngươi, không nhẫn nhịn được như vậy. Ngươi biết Dương Đại hại chết mẫu thân ngươi nhưng có thể giả vờ như không hay biết gì cả, cùng hắn chung sống dưới một mái nhà hơn mười năm. Còn ta không làm được. Tạ Ngao hại chết nghĩa phụ, ta căm hận hắn thấy xương. Chuyện này không phải ngươi không biết."

Dương Diễm nhận ra sự tức giận trong lời chàng, càng hoảng sợ hơn, gần như sắp khóc, "Vệ Trường Hiên..."

"Ta biết ngươi phải lo chuyện lớn, mà Tạ Ngao có tác dụng đối với ngươi. Ngươi hợp tác với hắn, chuyện này không có gì đáng trách, ta sẽ không cản trở ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn ta thản nhiên bình tĩnh nhìn các ngươi bắt tay, nâng cốc trò chuyện, ta không làm được." Vệ Trường Hiên cúi đầu, nhìn lòng bàn tay mình. Nơi đó có một vệt máu đã khô, do ban nãy chàng siết quá chặt mà khiến móng tay đâm sâu vào da thịt. Chàng cắn răng nói, "Ban nãy, khi thấy hắn đi ra, ta không ra tay giết hắn đã là kìm nén hết sức rồi."

Dương Diễm không dám hình dung tâm trạng của Vệ Trường Hiên khi chàng đứng ngoài cửa, nghe bọn họ nói chuyện ban nãy. Lòng bàn tay y lạnh ngắt mồ hôi.

"Hôm nay ta đến chỉ để nói cho ngươi biết, ông ngoại ngươi bệnh nặng. Phía Đông Hồ...." Vệ Trường Hiên nói được một nửa thì bỗng nhiên ngậm miệng, khẽ thở dài, "Ta quên, với thân phận của ngươi hiện tại thì giờ hẳn đã nghe tin rồi."

Dương Diễm cúi đầu, khẽ mấp máy môi.

"Vậy ngươi cũng đã biết chuyện Yến Ngu khởi binh." Vệ Trường Hiên dừng một lát, lại nói, "Bây giờ Đông Hồ đại loạn, không có người lãnh binh. Trần Ngôn tướng quân vẫn bệnh. Lần này ta sẽ xin lãnh quân đi trợ giúp Hà Tây."

"Ngươi lại muốn xuất chinh?" Dương Diễm mở to mắt, dường như muốn ngăn cản nhưng chẳng biết phải mở miệng thế nào. Y nhẹ nhàng cắn môi, "Chiến sự lần này không cần đến cấm quân giúp sức. Ta sẽ gửi thư khẩn cho Đông Hồ...."

Vệ Trường Hiên bỗng nhiên ngắt lời y, "Điều người bên Đông Hồ thế nào là do ngươi, còn ta chỉ muốn làm chuyện của mình." Chàng chưa bao giờ nói năng cứng rắn như vậy với Dương Diễm, dứt lời liền xoay người bước ra khỏi điện, "Chiến sự khẩn cấp, ngày mai ta sẽ mau chóng lên đường."

Dương Diễm vừa nghe tiếng chàng đi, vội vàng đuổi theo. Bàn tay y vươn ra tìm kiếm, nắm lấy ống tay áo Vệ Trường Hiên. Ống tay ấy nhẹ nhàng lung lay, y hít mũi, nghẹn ngào kêu, "Vệ Trường Hiên...."

Nếu là lúc trước, khi hai người còn niên thiếu, mỗi lần y vươn tay giữ lấy ống tay áo Vệ Trường Hiên, Vệ Trường Hiên sẽ cười khẽ, sau đó cúi đầu hôn trán y. Nhưng hôm nay, chàng không quay đầu lại. Dương Diễm đợi hồi lâu, mảnh vải kia bỗng nhiên rút ra. Tiếng chân xa dần, y mới ý thức được Vệ Trường Hiên đã bỏ mình lại. Y sững sờ đứng đó, bàn tay vẫn vươn ra như thế, nhưng trên đầu ngón tay chỉ có hơi lạnh thấu xương.