Ngân Hà Tĩnh Lặng

Chương 24: Cho tôi nắm một lát



Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Thật ra ý của An Hạ không phải lần đầu gì của cô, mà là lần đầu tiên của Yến Bắc Thần. Giống như Yến Bắc Thần dẫn cô đi trải nghiệm rất nhiều lần đầu tiên, cô cũng mong có thể cùng Yến Bắc Thần làm những thứ hắn chưa bao giờ làm.

Lúc Yến Bắc Thần hỏi ra một câu kia, An Hạ đã biết hắn hiểu sai ý mình. Cô hơi giật mình, vội nâng tay.

[Không phải lần đầu tiên của em...]

"Tôi biết." Yến Bắc Thần cười thành tiếng, nói: "Em là muốn dẫn tôi đi trải nghiệm những cái lần đầu tiên của tôi."

Đúng là có thể nói vẫn tốt hơn, An Hạ nghe vậy, yên tâm gật đầu.

Bảo mẫu nhỏ xác nhận cách giải thích của hắn, không biết vì sao, Yến Bắc Thần lại không hề có cảm giác tự hào sau khi hiểu đúng ý cô.

"Sau này đừng nói với người khác như vậy." Yến Bắc Thần dặn dò.

An Hạ gật đầu thật mạnh.

Thấy bảo mẫu nhỏ ngoan ngoãn vâng lời, Yến Bắc Thần hài lòng khẽ cười. Nhưng chỉ cười được một chút, hắn có cảm giác cơn khó chịu do chứng sợ độ cao vừa được kem làm dịu xuống lại bắt đầu dâng lên.

Hai người đã ngồi đây một lúc, hiện tại sắp đến giữa trưa. Càng về trưa ánh nắng càng gay gắt, phơi nắng này một lúc đủ khiến người ta đầu óc choáng váng.

"Chúng ta về đi." Yến Bắc Thần ngẩng đầu, nheo mắt nhìn khoảng trời đầy nắng, nói, "Tôi hơi mệt."

Tuy hai người mới chỉ chơi một trò, nhưng Yến Bắc Thần có cảm giác bản thân đã chơi đến kiệt sức.

"Em nói xem, tôi vốn tưởng đưa em đến đây, cho em chơi mấy trò như là vòng xoay ngựa gỗ, vòng đu quay gì đó là xong, không ngờ vừa vào tới nơi em đã muốn chơi thứ cảm giác mạnh như vậy." Yến Bắc Thần than.

Hắn ngồi đó oán giận, An Hạ lại nhìn hắn cười.

Nếu hắn không than vãn, bảo mẫu nhỏ chắc chắn còn đeo cái mặt ủ rũ làm sai đến cuối ngày.

"Đi thôi." Than vãn xong, Yến Bắc Thần cũng thoải mái hơn không ít, đứng dậy.

An Hạ cũng đứng dậy theo. Hai người cầm kem, rời khỏi công viên trò chơi.

-

Trò chơi cảm giác mạnh đúng là quá đáng sợ.

Yến Bắc Thần chở An Hạ về xong, thật sự không gượng nổi nữa về phòng ngủ, thậm chí cơm trưa cũng không ăn. Hắn không ăn trưa, An Hạ cũng không gượng ép, bản thân dùng sandwich của buổi sáng tạm lót bụng.

Tuy hôm nay Yến Bắc Thần ở nhà, nhưng lại ở trong phòng ngủ, không khác gì là không ở nhà. Sau khi hắn đi ngủ, An Hạ không chịu nổi rảnh rỗi đi quét dọn biệt thự. Quét dọn xong, ánh nắng bên ngoài đã không còn gay gắt như lúc ban trưa nữa. An Hạ đi ra sân, cầm bình nước tưới cho mấy cây cúc tú cầu.

Lúc mới trồng xong, cúc tú cầu nhìn khá héo. Sau khi được tưới nước và đã làm quen với đất trong sân, chúng lại bắt đầu đầy sức sống trở lại. An Hạ đi hết một vòng tường viện tưới nước, xong xuôi, cô cầm cây kéo làm vườn đi cắt tỉa lại mấy cái cành.

Thật ra An Hạ cũng không biết nhiều về chăm cây, sau khi nói với Yến Bắc Thần muốn trồng cúc tú cầu mới đi tìm hiểu. Cúc tú cầu thật sự rất dễ chăm, chỉ cần để ý khi cành cây dài, cắt tỉa lại cho nó là được.

Cúc tú cầu được chăm sóc cẩn thận sẽ bao kín tường viện, một mùa hoa nở được hai đợt.

Lúc bọn họ đi mua, ông chủ đã nói đây đều là những gốc hoa được tuyển chọn kỹ lưỡng, nụ hoa còn chưa nở, đây cũng là loạt hoa đầu tiên.

An Hạ đi dọc theo tường viện, cắt tỉa một vòng, xong xuôi, cô vươn vai, thư giãn cái lưng đã hơi mỏi. Sau đó ngồi xuống, tránh dưới cái bóng của bức tường, ngắm mấy nụ hoa cúc tú cầu.

Cẩn thận quan sát, phát hiện chúng đã có dấu hiệu sắp nở. An Hạ ngắm nhìn vô số nụ hoa, trong lòng đầy mãn nguyện.

Ngắm nhìn một lát, cô lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh gửi cho chị gái.

Gửi ảnh cho chị gái xong, An Hạ dọn dẹp chỗ cành lá vừa cắt, sau đó, cô quay về biệt thự, tắm rửa thay quần áo.

Từ trong nhà tắm đi ra, An Hạ nhìn bên ngoài ô cửa sổ nhỏ, mặt trời đã đang ngả về tây.

Bất tri bất giác đã đến bốn giờ chiều.

An Hạ ngẩng đầu nhìn cửa phòng vẫn đóng chặt của Yến Bắc Thần, thiếu gia vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.

Sáng nay thiếu gia ngủ dậy khá muộn, lúc ăn sáng đã là mười giờ. Nhưng vì vừa ngủ dậy nên hắn không ăn nhiều lắm. Mà trưa nay lại vì ảnh hưởng của chứng sợ độ cao, quay về không ăn trưa đã đi ngủ luôn. Tính ra, một ngày nay hắn không ăn được bao nhiêu.

Nghĩ đến đây, An Hạ thu hồi ánh mắt, đi lên tầng hai.

-

Yến Bắc Thần ngủ không bao giờ khóa cửa, An Hạ đẩy cửa, đi thẳng đến cạnh giường.

Trên giường, Yến Bắc Thần yên lặng nằm đó, vẫn còn ngủ say.

Đây không phải lần đầu tiên An Hạ nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của Yến Bắc Thần. Nhưng dù có nhìn bao nhiêu lần, thì lúc hắn ngủ vẫn cứ là dáng vẻ nhíu mày đầy khó chịu.

Hắn không phải người có tính cách quá nặng nề, ngược lại lúc tỉnh, hắn lúc nào cũng ung dung cười đùa. Chỉ có lúc ngủ, chiếc mặt nạ kia mới được tháo xuống, lộ ra dáng vẻ thật sự của hắn. Dáng vẻ chân thật nhất của hắn, chính là giống như bây giờ, nặng nề mà sắc bén.

An Hạ đứng bên giường, nhất thời không có động tác gì.

Đã ngủ cả một trưa, nhưng sắc mặt của Yến Bắc Thần vẫn không tốt hơn buổi sáng bao nhiêu. Sắc mặt hắn tốt hay xấu, chính là thứ phản ánh hắn có được nghỉ ngơi tốt hay không. Nhìn sắc mặt hiện tại của Yến Bắc Thần, thì xem ra sau khi ngủ cả một trưa, hắn vẫn như chưa được nghỉ ngơi một chút nào.

An Hạ nhìn hai hàng lông mày nhíu lại của Yến Bắc Thần, khẽ mím môi.

An Hạ từng gọi Yến Bắc Thần hai lần.

Lần đầu tiên, cô chạm vào cánh tay của Yến Bắc Thần, không ngờ hắn khi ngủ say lại có khả năng phản ứng kinh người, trong nháy mắt lật người đè cô xuống giường. Cô ngạt thở nửa ngày, hắn mới từ một loại cảm xúc nào đó không biết rõ hồi thần, tha cho cô.

Lần thứ hai, cô dùng bài hát gọi thức giấc trong điện thoại gọi hắn dậy, Yến Bắc Thần mở mắt rất nhanh, nhưng cũng suýt thì suy sụp.

Tính ra, dùng cách ở lần thứ hai có lợi cho cô hơn nhiều.

Nhưng lần này, An Hạ nhìn Yến Bắc Thần trên giường, cô nhìn một lát, không lấy điện thoại ra.

Nhìn một lát, An Hạ vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng đưa đến trước trán của Yến Bắc Thần. Sau đó, ngón trỏ di chuyển, đặt trên mi tâm đang nhíu lại của hắn.

Da hắn tái nhợt như trong suốt, nhìn vào có cảm giác lạnh lẽo, tựa bạch ngọc dưới hồ sâu. Nhưng chạm đến rồi, xúc cảm mang đến lại không giống với bạch ngọc. Bạch ngọc lạnh, mà da hắn lại ấm và mềm.

Nhưng thời gian để cảm nhận không kéo dài, thậm chí nói chỉ trong một nháy mắt, giây tiếp theo, cổ tay cô bị một bàn tay to lớn nắm chặt, đồng thời, Yến Bắc Thần mở mắt.

Lúc Yến Bắc Thần ngủ, sự cảnh giác của hắn cũng nâng lên mức cao nhất. Hắn như một nhân ngư ngủ say, chiếm lấy một góc tối, lại có thể từ sự thay đổi rất nhỏ trong từng sóng nước mà phát giác ra có kẻ khác xâm nhập vào địa bàn của mình. Đôi mắt lạnh như băng sâu như vực mở ra, trong đó là ánh sáng sắc bén như lưỡi dao khiến kẻ khác run sợ.

Đây là bản năng của hắn, không phải dã tính được ngụy trang.

Những lúc thế này hắn sẽ làm ra động tác không biết kiềm chế sức lực, giống như lần trước suýt thì bóp nát cổ cô. Lần này, tay hắn nắm chặt cổ tay cô, tưởng chừng giây tiếp theo sẽ bóp vỡ.

An Hạ vô thức muốn giật tay về.

Rất nhanh, cổ tay cô lại bị kéo lại rất nhẹ nhàng.

Ngay khi Yến Bắc Thần phát hiện ra An Hạ đứng bên giường, cái lạnh lẽo khiến người ta rét run trong ánh mắt và hơi thở nguy hiểm bao quanh hắn lập tức rút đi, thay thế bằng dịu dàng, thậm chí lực ở bàn tay chỗ nắm lấy cổ tay cô cũng thả xuống nhẹ nhàng nhất.

Tuy đã thả lỏng, nhưng lại không buông ra.

Làn da của cô gái nhỏ mềm mại trơn bóng, dưới lớp da là mạch đập nhẹ nhàng. Nhờ nhịp đập đều đặn đó, hai hàng lông mày của Yến Bắc Thần chậm rãi giãn ra.

Hắn giương mắt, nhìn An Hạ đứng bên giường, giọng nói trầm khàn.

"Đừng động."

"Cho tôi nắm một lát."

***

88: Thật ra là vì từ gốc bên Trung dùng "cúc" nên Bát dịch thành "cúc tú cầu", sau đó Bát tra gg thì bên mình gọi là tiểu tú cầu, hoặc là hoa gạo sữa. Mọi người có hứng thú có thể dùng mấy cái này tìm kiếm chứ tìm cúc tú cầu hình như nó không ra hì hì