Ngân Hà Tĩnh Lặng

Chương 26: Chúc nguyện vọng của em sớm thành hiện thực



Art: Weibo @_YYYe_

Chương 26: Chúc nguyện vọng của em sớm thành hiện thực

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Bảo mẫu nhỏ chỉ mới chơi một trò ở công viên trò chơi, không biết nơi đó thật ra có rất nhiều tiết mục hay ho. Ánh pháo bông vẫn còn nở rộ trong mắt cô, qua lời của thiếu gia và cây pháo bông trước mắt, An Hạ đã có thể tưởng tượng ra khung cảnh bắn pháo hoa ở công viên trò chơi, vì tưởng tượng đó mà tự cười.

Ánh sáng từ pháo bông không tính là quá sáng, nở rộ giữa đêm đen, tự mình mang theo một bầu không khí khác. Bầu không khí đó được đặt bên cạnh bể bơi yên tĩnh, còn có tiếng sóng phía xa và gió biển lành lạnh thổi qua, nếu cảm nhận kỹ sẽ thấy lãng mạn đến lạ.

Yến Bắc Thần nhìn khuôn mặt vui vẻ của An Hạ sau cây pháo bông, cũng cười, sau đó cầm bật lửa đốt cây của mình. Đốt xong, hai người mỗi người cầm một cây pháo bông nở rộ xinh đẹp.

Yến Bắc Thần không quá thuần thục mấy chuyện này, nhưng vì nó khá đơn giản, nhìn là hiểu. Yến Bắc Thần cầm pháo bông, ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, nói với An Hạ.

"Ngồi xuống chơi đi."

An Hạ nhìn hắn.

Yến Bắc Thần nói: "Không cần lo vấn đề cháy nổ, chúng ta ở ngay cạnh bể bơi, ngộ nhỡ bị lửa bén vào người thì cứ nhảy xuống bể bơi dập lửa là xong."

An Hạ: "..."

Tuy thiếu gia nói như thế nghe có hơi quá lố, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta yên lòng. An Hạ cầm pháo bông, lùi về sau, ngồi xuống ghế dài.

Yến Bắc Thần thấy cô ngồi xuống rồi, bản thân cũng ngả lưng về sau. Hắn đó giờ vốn không thể ngồi ngay ngắn như bình thường, có thể nằm nhất định không ngồi. Cây pháo bông của An Hạ đã cháy hết, Yến Bắc Thần cầm điện thoại bật đèn pin lên, chiếu sáng cho cô chọn cây mới.

An Hạ lúi húi chọn lựa một hồi, sau đó cầm bật lửa tự đốt. Bể bơi yên tĩnh, hai người ngồi trên ghế dài, mặt nước yên ả của bể bơi chốc lát lại chiếu lên hình ảnh của hai người.

Bên trong biệt thự tối thui, trời đất cũng tối mịt, ở một khoảnh khắc nào đó, giống như chỉ có cô và Yến Bắc Thần là điểm sáng duy nhất giữa không gian này.

Loại cảm giác đó đem đến cho người ta một loại vui vẻ và thỏa mãn diệu kỳ. An Hạ cầm pháo bông chơi, chờ cháy hết rồi, lại thuần thục chọn một cây khác, lại đốt. Yến Bắc Thần thấy vậy, bèn để cô chọn rồi đốt cho mình luôn.

Cây pháo bông lần này hơi khác, màu sắc rực rỡ hơn, lúc ánh lửa vừa lóe lên, Yến Bắc Thần còn giật mình "a" một tiếng. Trong khi đó, An Hạ lại cầm cây pháo bông đưa đến trước mặt hắn, để hắn nhìn.

Động tác này của bảo mẫu nhỏ giống như muốn khoe với bạn của mình, hai người cùng nhau chơi. Nhưng cô không thể nói, nên lúc đưa sang cũng im lặng. Yến Bắc Thần hiểu ý cô, ngồi dậy tiến đến gần, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt hắn, chiếu rõ ý cười và sự ngạc nhiên nho nhỏ trong mắt hắn.

Vốn là cho cô chơi, nhưng bản thân thiếu gia cũng chơi đến là vui vẻ. An Hạ đưa ra kết luận này, so với tự mình chơi lại càng vui vẻ thỏa mãn hơn. Cô nhìn mắt cười của thiếu gia, cũng cười theo.

Bảo mẫu nhỏ cười rất im lặng, nhưng Yến Bắc Thần cảm giác có thể nghe được tiếng cười của cô, mỗi lần cô cười, hắn đều có thể bắt được một loại cảm giác như thế.

Yến Bắc Thần thả người trở về, hỏi.

"Đây là lần đầu tiên em chơi pháo bông à?"

An Hạ ngước mắt nhìn hắn.

Không biết bắt đầu từ bao giờ, hai người dần trở nên để tâm đến vấn đề "lần đầu tiên" này. Yến Bắc Thần hỏi xong thì chăm chú nhìn cô chờ đáp án, An Hạ đối diện với hắn, không lắc đầu cũng không gật đầu, cô nâng tay.

[Ngày trước từng chơi với chị gái.]

Thật ra pháo bông như thế này, có loại đắt, cũng có loại rẻ. Trước đây đón Tết Nguyên Tiêu, ngoại trừ ăn một bữa, thả đèn lồng, bọn họ cũng sẽ mua một ít pháo bông về chơi.

Một tệ mua được mấy cây, sau đó hai người sẽ dùng hương trong lư hương đốt, ngồi xổm dưới tầng nơi ánh đèn đường không chiếu tới, im lặng nhìn chúng cháy hết.

Lúc đó An Hạ vẫn nói được, cô đã rất vui mà nói với chị gái mình còn muốn chơi nữa. Chị gái cũng đã đồng ý với cô, nói năm sau hai người lại mua nữa.

Gia đình cô không dư dả gì, niềm vui của tuổi thơ đều dựa theo năm mà tính, ví như mua quần áo mới phải chờ năm mới mua, chơi pháo bông phải chờ Tết Nguyên Tiêu. Thế nhưng, thời gian trôi qua, năm sau đó bọn họ không chơi được nữa rồi.

Bởi vì Tết Nguyên Tiêu của năm sau đó, mẹ hai người mất.

An Hạ buông tay, nhìn cây pháo bông chăm chú, giống như đang rơi vào một đoạn ký ức rất xa xôi. Những ký ức này bởi vì đã quá cũ, giống như một bộ phim điện ảnh xem từ rất lâu rồi, khiến cô không thể nhớ được dáng vẻ và tâm trạng khi đó của bản thân là như thế nào.

Cô ngắm nhìn pháo bông hồi lâu, sau đó ngẩng đầu, nhìn Yến Bắc Thần, cười nâng tay.

[Nhưng là lần đầu tiên chơi pháo bông với thiếu gia.]

Ánh lửa pháo bông trong tay bảo mẫu nhỏ theo động tác của cô vẽ ra những sợi tơ nhện, ánh sáng của những sợi tơ đó dường như khiến cho không gian được chiếu sáng hơn, để Yến Bắc Thần có thể nhìn rõ ý cười và cảm xúc trong mắt cô.

Yến Bắc Thần chợt "xì" một tiếng

An Hạ: "..."

Yến Bắc Thần lại ngả người về sau ghế, cầm cây pháo bông quơ quơ hai cái, nói.

"Cái miệng đúng là ngọt thật, nói một câu đã có thể dỗ cho tôi vui vẻ rồi."

An Hạ vốn lo lắng vì động tác vừa rồi của thiếu gia lập tức cười lên.

Yến Bắc Thần thật sự là được cô dỗ ngọt thành công rồi, hắn không thể nói rõ vui vẻ trong lòng là vì nguyên nhân gì, có thể vẫn là vì hiệu ứng của "lần đầu tiên". Đây là lần đầu tiên An Hạ chơi pháo bông với hắn, cô còn rất vui vẻ vì điều đó, vậy thì hắn cũng vì cô vui mà vui vẻ.

Yến Bắc Thần lại cầm pháo bông quơ quơ hai cái.

"Giống sao băng."

Nói xong câu đó, thiếu gia cầm pháo bông bắt đầu vẽ vòng vòng. Bầu trời tối đen là bức nền hoàn mỹ nhất, ánh lửa pháo bông múa lượn trên không trung, để lại một đường sáng phía sau.

An Hạ còn đang nhìn pháo bông trong tay Yến Bắc Thần, chợt hắn cầm pháo bông đưa tới trước mặt An Hạ, sau đó "vụt" một cái lại lượn về trước mặt mình.

"Ước một điều đi." Yến Bắc Thần nói.

An Hạ: "..."

Yến Bắc Thần nói xong, nghiêm túc mà trẻ con nhìn về phía An Hạ, ánh mắt của hai người tiếp xúc, hắn cười cười hất hàm.

An Hạ mím môi cười, sau đó suy nghĩ trong chốc lát, mới nâng tay.

"Hy vọng thiếu gia luôn khỏe mạnh."

Yến Bắc Thần đọc được ý bảo mẫu nhỏ muốn biểu đạt, ý cười trong mắt hơi ngưng lại, giống như không đoán trước được nguyện vọng của bảo mẫu nhỏ lại giản dị đến thế.

"Ước cho tôi à." Yến Bắc Thần nói xong, nhìn An Hạ, hỏi: "Không ước gì cho bản thân sao?"

An Hạ cười lắc đầu, sau đó, cô cầm pháo bông, học Yến Bắc Thần, đầu tiên đưa pháo bông đến trước mặt hắn, sau đó, "vụt" một cái đưa về trước mặt mình.

An Hạ làm xong, ánh mắt đen láy sau ánh lửa sáng long lanh mà nhìn hắn.

Cô cũng muốn hắn ước.

Yến Bắc Thần bị dáng vẻ đầy chờ mong này chọc cho phì cười, hắn gật đầu ra hiệu đã biết, sau đó học theo dáng vẻ của An Hạ ngẫm nghĩ một lát, mới nói.

"Vậy tôi ước bảo mẫu nhỏ luôn vui vẻ hạnh phúc."

Đôi mắt của An Hạ sau câu đó càng sáng hơn, ý cười lan đến tận đáy mắt, Yến Bắc Thần có cảm giác ánh mắt của cô còn sáng hơn cả sao trên trời.

Trong lúc đó, An Hạ đã nâng tay.

[Nguyện vọng của thiếu gia thành sự thật rồi.]

An Hạ là thật lòng vui vẻ. Cô vốn đã là một người đơn giản, đơn giản đến mức có thể khiến cảm xúc của mình lan sang người khác. Yến Bắc Thần có cảm giác khuôn mặt tươi cười đó của cô đã đi sâu vào linh hồn hắn, khiến hắn cảm thấy một loại vui vẻ thuần túy nhất.

Đây là niềm vui hắn cho An Hạ, lại được An Hạ truyền lại.

Yến Bắc Thần ngắm nhìn cô một hồi lâu, vui vẻ trong lòng dần dần chuyển thành thỏa mãn.

"Linh nghiệm thật." Yến Bắc Thần cười nói.

Nói xong, Yến Bắc Thần lại bổ sung: "Vậy tôi cũng chúc nguyện vọng của em sớm thành hiện thực nha."