Ngân Hà Tĩnh Lặng

Chương 28: Cậu có bạn gái rồi mà?



Art: Weibo @_YYYe_

Chương 28: Cậu có bạn gái rồi mà?

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

An Hạ về phòng, lấy đồ đi đánh răng rửa mặt. Thiếu gia bảo cô đi ngủ trước, nhưng An Hạ rửa mặt xong đi vào nằm lên giường, có lẽ vì quá hưng phấn mà không ngủ được.

Hôm nay là ngày vui nhất trong nhiều năm qua của cô. Tuy thực tế cô cũng chỉ chơi một trò chơi cảm giác mạnh ở công viên, ăn một que kem đắt tiền, buổi tối lại đốt pháo bông với thiếu gia hơn nửa tiếng.

Nhưng đó đều là những niềm vui cô chưa từng được trải qua, nhất thời không biết là tự mình vui vẻ, hay là thiếu gia mang đến.

Nhưng chắc chắn cũng là nhờ thiếu gia, dù sao đều là thiếu gia dẫn cô đi.

An Hạ nằm ngay ngắn trên giường, trong đầu như có thước phim tua lại toàn bộ hành trình của ngày hôm nay, thậm chí là cả một vài sự kiện của ngày hôm trước. An Hạ vui đến mức khóe miệng cũng cong lên, nhắm mắt lại.

Thật thích công việc này quá đi.

-

An Hạ hưng phấn mất hồi lâu, lúc ngủ được cũng đã gần mười giờ. Nhưng dù là vậy thì buổi sáng cô vẫn dậy đúng giờ, chuẩn bị bữa sáng cho Yến Bắc Thần.

Hôm qua tâm trạng của Yến Bắc Thần cũng không tệ, buổi tối ngủ ngon, sáng sớm tỉnh dậy thậm chí có cảm giác da dẻ cũng đẹp lên. Không chỉ có An Hạ cảm nhận thấy, đến cả Dương Chiêu đến đón cũng cảm nhận được.

Lúc Dương Chiêu đến, Yến Bắc Thần vẫn còn đang trong nhà ăn. Sau sự kiện sandwich lần trước, Dương Chiêu đã rút kinh nghiệm mỗi ngày đều ăn sáng đầy đủ mới đến, sau mấy lần hỏi thăm, Yến Bắc Thần cũng đã không còn hỏi anh ta đã ăn sáng chưa nữa.

Hôm nay An Hạ làm canh hoành thánh thịt bò cho hắn, nước canh thơm nức, bao phủ cả căn nhà ăn rộng lớn. Yến Bắc Thần vừa ăn hoành thánh vừa hỏi chuyện Dương Chiêu.

"Hôm qua công ty mở họp hả?"

Dương Chiêu không kịp phản ứng ngẩn ra một giây, sau mới gật đầu đáp: "Vâng ạ."

Hôm qua Yến Bắc Thần trốn làm, còn bảo Dương Chiêu không cần đến đây, nhưng Dương Chiêu cũng không nghỉ, vẫn khá có tinh thần trách nhiệm tự mình đến công ty.

"Có mang ghi chép hội nghị đến không? Đưa tôi xem."

Hắn không nói thì thôi, vừa nói, Dương Chiêu ngây ngốc cả người.

Yến Bắc Thần nói xong lại thấy Dương Chiêu đứng bên cạnh đứng im không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn anh ta. Dương Chiêu gượng gạo cực kỳ, không dám nhìn thẳng vào mắt Yến Bắc Thần, nói: "Tôi... Tôi không mang."

Yến Bắc Thần: "..."

Anh ta thấy được ánh mắt cạn lời của Yến Bắc Thần.

Anh ta thầm nghĩ, người muốn cạn lời là mình mới đúng. Mấy ngày đến Hải thành, Yến Bắc Thần luôn tùy tiện vô trách nhiệm, anh ta đưa báo cáo cho hắn xem, hắn liếc hai cái đã chuyển đề tài. Ai mà biết được lần này bỗng nhiên muốn xem!

Dương Chiêu tay chân luống cuống, Yến Bắc Thần thu lại ánh mắt, hồi lâu sau nói.

"Tự kiểm điểm đi." Yến Bắc Thần trách.

Sau đó rút một chiếc khăn giấy, từ tốn lau khóe miệng, nói: "Cậu đang làm chậm tiến độ công việc của tôi đấy."

Dương Chiêu: "..."

Tuy là nói vậy, nhưng Yến Bắc Thần cũng không thật sự trách anh ta. Hắn đứng dậy, nói: "Bỏ đi, đến công ty nhớ phải chăm chỉ hơn mà bù đắp vào."

Dương Chiêu cười gượng.

"Đi thôi." Dứt lời, Yến Bắc Thần dẫn trước, rời khỏi nhà ăn.

-

Lúc hai người đi ra ngoài, An Hạ đang quét dọn nghe tiếng nhìn lại. Thấy Yến Bắc Thần, An Hạ nhìn hắn cười, sau đó lại nhìn sang Dương Chiêu, khẽ gật đầu.

Dương Chiêu cũng cười đáp lại.

Chào hỏi xong, An Hạ nâng tay hỏi Yến Bắc Thần.

[Ăn xong rồi ạ?]

"Xong rồi." Yến Bắc Thần đáp một tiếng, nhìn cây chổi trong tay An Hạ, bên cạnh còn có cây hót rác, nhìn kỹ, chính là rác từ tối hôm qua bọn họ chơi pháo bông, Yến Bắc Thần nói: "Em đúng là không rảnh được nổi một giây nhỉ, đi ăn sáng trước đi đã, để nguội ăn mất ngon."

An Hạ cười, nâng tay.

[Em chưa nấu phần của mình mà.]

Yến Bắc Thần: "..."

Hai người trao đổi hai câu, Yến Bắc Thần cũng không nói nữa, phất phất tay, nói: "Tôi đi thay quần áo."

Dứt lời, Yến Bắc Thần xoay người đi lên tầng.

Trong phòng khách chỉ còn lại An Hạ và Dương Chiêu, lúc này anh ta mới nhẹ nhàng thở ra một cái.

Tuy hôm nay Yến Bắc Thần tự nhiên đòi xem bản ghi chép buổi họp rất khác thường, nhưng là một trợ lý, hôm nay anh ta không mang theo tài liệu cũng là một hành động rất không chuyên nghiệp. Không cần biết thái độ của Yến Bắc Thần với công việc thế nào, là một trợ lý, anh ta phải luôn cẩn trọng tỉ mỉ.

Dương Chiêu nhìn sang An Hạ, thấy cô cũng đang im lặng nhìn mình, thấy anh ta nhìn sang, còn khẽ mỉm cười.

Hai người không thể trao đổi với nhau như phương thức thường ngày của Yến Bắc Thần và cô, Dương Chiêu không biết ngôn ngữ cử chỉ. Bởi thế, An Hạ lấy điện thoại của mình ra.

[Anh ăn sáng chưa?]

Công việc của bảo mẫu nhỏ là phụ trách ăn, mặc, ở, đi lại, bởi thế mà không tránh được sẽ luôn nhắc đến những chuyện này trong mỗi cuộc tán gẫu.

"Ăn rồi." Dương Chiêu nói, "Cô mau đi ăn đi, đừng để đói bụng."

An Hạ lại cầm điện thoại gõ một dòng chữ.

[Không vội, dọn xong chỗ này rồi đi ăn cũng được.]

Dương Chiêu lúc này mới để ý đến chỗ rác nằm gọn trong cây hót rác, tuy đã không còn nhìn rõ hình dạng, nhưng có thể thấy được hai chữ "pháo bông" ghi bên trên.

Dương Chiêu cười nói: "Tôi và bạn gái cũng từng chơi cái này rồi, cô ấy rất thích."

Nói xong, Dương Chiêu nhìn bảo mẫu nhỏ, nói: "Yến tổng cũng chơi pháo bông hả?"

Bảo mẫu nhỏ lại gõ gõ, đưa màn hình hướng về phía anh ta.

[Hai chúng tôi cùng chơi.]

Dương Chiêu khẽ nhíu mày.

Cùng lúc, ánh mắt của anh ta lướt qua An Hạ, xuyên qua cửa sổ sát đất, nhìn cúc tú cầu được trồng kín tường viện.

Hôm nay lúc đến đây anh ta đã phát hiện ra sự thay đổi của sân biệt thự so với mấy ngày trước, từng chùm cúc tú cầu lớn nhỏ, cực kỳ có sức sống.

Dương Chiêu thu hồi tầm mắt, nhìn sang An Hạ, nói: "Chỗ hoa kia..."

An Hạ gần như là hiểu ý ngay, khóe mắt cũng cong lên, cười đến là vui vẻ thỏa mãn.

Bảo mẫu nhỏ có thân hình thấp bé, đứng đối diện với Dương Chiêu phải ngửa đầu lên. Yến Bắc Thần từ trong phòng đi ra, trùng hợp thấy được một cảnh này.

"Sao vẫn chưa đi ăn?" Yến Bắc Thần hỏi.

Tiếng của Yến Bắc Thần vừa truyền đến, Dương Chiêu lập tức nghẹn lời. Anh ta và An Hạ cùng quay đầu, nhìn lên Yến Bắc Thần ở trên tầng.

An Hạ quay đầu, trên mặt vẫn là ý cười, lúc nhìn đến Yến Bắc Thần, ý cười đã nhu hòa hơn. Cô gật đầu với Yến Bắc Thần, nâng tay.

[Giờ đi đây ạ.]

Dứt lời, An Hạ quay sang gật đầu với Dương Chiêu, sau đó đổ rác vào thùng, lại cất đồ đi, nhanh chóng vào bếp.

Dương Chiêu vô thức nhìn theo bóng lưng của cô gái, trong lúc đó, Yến Bắc Thần đã đi xuống.

"Đi thôi." Yến Bắc Thần nói.

Nghe tiếng, Dương Chiêu lập tức thu hồi ánh mắt, nhanh nhẹn đáp: "Vâng, Yến tổng."

Dương Chiêu nói xong, xoay người đi ra cửa. Ra đến cửa, anh ta mở cửa phòng khách, bản thân đứng sang một bên chờ Yến Bắc Thần đi trước.

Yến Bắc Thần đi ra ngoài, chợt gọi.

"Tiểu Dương."

Dương Chiêu: "... A, dạ?"

Yến Bắc Thần liếc anh ta một cái, hỏi: "Không phải cậu có bạn gái rồi à?"

Dương Chiêu: "..."

Nói xong, Yến Bắc Thần cất bước đi về phía trước. Dương Chiêu đứng khựng ở cửa, nhìn theo bóng lưng của Yến Bắc Thần, ngây người mất nửa ngày. Hồi lâu sau, anh ta thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng về phía nhà bếp.

Anh ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.

Đương nhiên, có thể người khác cũng khó mà phát giác ra cái gì.

Chỉ là Dương Chiêu thì khác, bởi vì anh ta...

Có kinh nghiệm yêu đương!

-

Dương Chiêu ôm cục hoài nghi to bự suốt quãng đường ra đến cổng, chuẩn bị cùng Yến Bắc Thần đến chi nhánh công ty.

Mà Yến Bắc Thần sau khi lên xe thì dáng vẻ khác lạ ở phòng khách thoáng cái không thấy tăm hơi. Hắn giống như lại quay về dáng vẻ của mọi ngày, dù lúc ở nhà ăn đã nhắc đến bản ghi chép. Sau khi lên xe, Yến Bắc Thần hỏi trời hỏi đất hỏi mây, lại không đề cập lấy một câu đến công việc. Dương Chiêu trước đó vốn còn tính toán, bản thân quên không mang theo bản ghi chép, thì có thể tranh thủ lúc ở trên xe thuật lại nội dung cuộc họp. Nhưng anh ta vừa mở miệng, Yến Bắc Thần đã nâng tay ngăn lại, nói.

"Đi đường không nói chuyện công việc."

Đối mặt với một Yến Bắc Thần có nguyên tắc như thế, Dương Chiêu chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng, lần lượt trả lời các câu hỏi của Yến Bắc Thần, hầu hết đều là về Hải thành này.

Dương Chiêu là người địa phương, cực kỳ quen thuộc với Hải thành. Hai người tán gẫu suốt chặng đường, chẳng mấy chốc đã đến công ty.

Hôm nay là lần thứ hai Yến Bắc Thần đến chi nhánh công ty, hiển nhiên trận địa tiếp đón như lần trước đã không còn nữa. Hơn nữa có đoàn đội của Uông tổng đến xử lý sự vụ ở đây, hôm qua hắn còn không đến, bởi thế mà hôm nay khi hắn đến, mọi người cũng không ôm hy vọng gì lớn.

Xe dừng lại trước cửa, Yến Bắc Thần xuống xe, cùng Dương Chiêu đi vào.

Tuy Dương Chiêu đúng giờ đi đón, nhưng còn phải chờ Yến Bắc Thần ăn cơm nên đến nơi cũng đã muộn. Người trong công ty đã sớm bắt đầu công việc, buổi họp theo thường lệ tiến hành.

Yến Bắc Thần từ trong thang máy đi ra, các giám đốc cấp cao của chi nhánh công ty và đoàn đội của tiểu Uổng tổng vừa nói chuyện vừa đi về phía phòng họp. Yến Bắc Thần liếc mắt một cái, thấy được trợ lý Trương đang nói chuyện với tiểu Uông tổng. Thấy người rồi, ý cười trên mặt hắn tràn ra, nâng tay vẫy vẫy về phía đó.

"Ôi, tiểu Uông tổng, trợ lý Trương, chào buổi sáng nhé."

Tiếng của Yến Bắc Thần vừa vang lên, khuôn mặt của trợ lý Trương vốn đang nói chuyện với tiểu Uông tổng lập tức cứng đờ, lúc quay đầu nhìn thấy Yến Bắc Thần, vệ sĩ đứng bên cạnh hai người lặng lẽ đi lên chắn ở phía trước.

Yến Bắc Thần: "..."

- -- Lời tác giả ---

Tiểu Uông tổng & trợ lý Trương: Bọn họ có một vị tổng tài nguy hiểm quá mà.