Ngân Hà Tĩnh Lặng

Chương 31: Đây không phải là cái kết viên mãn hắn muốn thấy



Art: Weibo @_YYYe_

Chương 31: Đây không phải là cái kết viên mãn hắn muốn thấy

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

An Hạ vừa về đến đại trạch Yến gia, đã được mẹ Vương và mấy người nữa ra đón.

Mấy ngày trước cô đi theo thiếu gia công tác, nghe nói đây là kỳ thực tập thiếu gia cho cô. Bây giờ kỳ thực tập đã kết thúc, An Hạ nói phải thu dọn đồ đạc đi theo thiếu gia đến một tòa nhà khác ở. Như vậy xem như đã có kết quả, dù là những người giúp việc khi trước không đặt An Hạ vào mắt, cũng biết cô gái câm mới vào bây giờ đã trở thành trợ lý tư nhân cho thiếu gia.

Đối với chuyện này, ngoại trừ những người giúp việc từng xin ứng tuyển vị trí trợ lý tư nhân tỏ ra khó chịu, thì phần lớn đều cảm thấy chuyện này không liên quan gì lớn đến mình, chỉ có mẹ Vương là thực lòng thấy vui cho cô.

An Hạ thấy bà ấy vui thì cũng vui theo, sau đó dĩ nhiên là không thể thiếu lời cảm ơn.

An Hạ không thể nói chuyện, nhưng ngôn ngữ ký hiệu ý chỉ "cám ơn", mẹ Vương ở lâu với cô cũng biết. Mẹ Vương cười, nói: "Không cần cảm ơn, đây cũng là nhờ sự cố gắng của con, nếu không thiếu gia đã không nhìn trúng con rồi."

Nói xong, mẹ Vương thở ra một hơi, giống như rốt cuộc trút được một gánh nặng lớn: "Lúc đầu còn lo con không biết nói sẽ là một thiệt thòi lớn, nhưng bây giờ xem ra, thiếu gia biết ngôn ngữ ký hiệu, cũng là một cái may."

Mẹ Vương nói xong, An Hạ cười cười.

"Mấy ngày nay ở với thiếu gia đều tốt cả chứ?" Mẹ Vương nhìn An Hạ cười, hỏi.

An Hạ cầm điện thoại, gõ mấy chữ đưa cho mẹ Vương.

[Thiếu gia rất tốt.]

Mẹ Vương nhìn, lại xem vẻ mặt của cô, thấy cô không giống như đang nói dối. Bà cười, nói: "Vậy thì tốt."

Nói xong, mẹ Vương hơi dừng, như đang nghĩ đến cái gì. Cuối cùng bà vẫn không nói, chỉ cười với An Hạ, nhắc đến chuyện khác.

"Đúng rồi, hôm nay con bác đến đây."

Đôi mắt của An Hạ lập tức sáng lên.

Mẹ Vương có một người con trai tên là Lý Văn Tiệp, bằng tuổi với An Hạ. Lúc An Hạ và chị gái đến Nam thành thì ở ngay cạnh nhà mẹ Vương. Trước khi đi làm, An Hạ vẫn còn đến lớp, cô và Lý Văn Tiệp học cùng khóa, hai người còn là bạn học cùng lớp.

Đầu năm ngoái, An Hạ nghỉ học đi làm, Lý Văn Tiệp vẫn tiếp tục đến trường. Cậu ấy học khá tốt, thi vào một trường đại học ở địa phương. Chiều nay không có tiết, đúng lúc mẹ Vương cần đồ nên Lý Văn Tiệp mang qua đây cho bà.

Thấy hai mắt An Hạ sáng lên, mẹ Vương lại nghĩ đến quan hệ của hai người, trong lòng chợt cảm khái.

Thật ra mẹ Vương giúp đỡ An Hạ đến mức này, ngoại trừ vì thấy hoàn cảnh của hai chị em họ khó khăn, còn vì Lý Văn Tiệp đã nói không ít lời tốt thay cô.

Hai người là bạn học nhiều năm, Lý Văn Tiệp nói tuy là An Hạ không thể nói, nhưng hồi còn đi học luôn có thành tích tốt. Nếu có thể học hết cấp ba, sau đó phát huy ổn định, thì cũng có thể thi lên đại học.

Chỉ không biết rằng chuyện đời đâu ai biết trước, cô học đến lớp mười hai, chỉ thiếu một bước nữa thì gia đình lại xảy ra chuyện.

"Chiều nay thằng bé đến đây, con có thể gặp nói chuyện mấy câu. Năm nay thằng bé lên năm hai rồi, thì... Ý bác là, con tò mò cái gì về trường học này kia đều có thể hỏi thằng bé." Mẹ Vương nói.

Mẹ Vương nói xong, An Hạ nhìn bà lại cười, gật gật đầu.

Mẹ Vương nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng khẽ thở dài, sau đó quay lại làm việc.

-

Yến Bắc Thần cho cô một buổi chiều để dọn đồ, nhưng An Hạ chỉ cần chưa đến nửa tiếng đã dọn xong. An Hạ theo mẹ Vương làm việc, giữa đường gặp quản gia Lâm, ông ấy còn nói bây giờ cô là trợ lý tư nhân của thiếu gia rồi, lúc thiếu gia không có nhà thì cô không cần làm việc.

Nhưng An Hạ không chịu được rảnh rỗi, quản gia Lâm cũng không ép cô.

Hơn bốn giờ chiều, Lý Văn Tiệp đến. Hai người bằng tuổi nhau, năm nay đều mười chín. Từ sau khi làm giúp việc, số lần An Hạ gặp Lý Văn Tiệp không thể nhiều như khi còn đi học, tuy hai người là hàng xóm, nhưng cũng không mấy khi gặp được nhau.

Lý Văn Tiệp từ trên xe đi xuống, An Hạ có cảm giác cậu ấy lần này lại cao hơn rồi.

Lý Văn Tiệp chắc phải cao mét tám, thân cao chân dài, tỷ lệ cân đối, dù chỉ mặc hoodie và quần dài đơn giản thì vẫn sáng lạn như ánh dương quang. Cậu cắt tóc rất ngắn, màu da không tính là trắng, nhưng mặt mũi cũng xem như đẹp trai. Lúc xuống xe nhìn thấy mẹ đứng với An Hạ, thiếu niên lập tức cười lên, lộ ra hai cái răng khểnh, bước nhanh về phía hai người.

"An Hạ!"

Nhìn thấy An Hạ, Lý Văn Tiệp cực kỳ vui vẻ, ba bước thành hai đi đến trước mặt hai người. Mẹ Vương nhận lấy đồ trong tay cậu, An Hạ nhìn cậu cười, nâng tay.

[Lâu rồi không gặp.]

Vì là hàng xóm, thời gian chơi với nhau lâu, Lý Văn Tiệp cũng hiểu được một ít ngôn ngữ ký hiệu. Lý Văn Tiệp lại cười lên làm lộ ra hai cái răng khểnh, gật đầu nói.

"Đúng đó."

"Được rồi. Đến mà không chào mẹ một câu, chỉ mải nói chuyện với An Hạ." Mẹ Vương nhìn cậu con trai cao lớn đẹp trai, đáy mắt đều là tự hào và vui vẻ, ra chiều giận dỗi nói một câu. Lý Văn Tiệp cười nhìn sang bà, gọi "mẹ" một tiếng. Mẹ Vương đáp lại, vỗ vỗ lưng con trai, nói: "Vào trong đi."

Dứt lời, ba người đi vào đại trạch Yến gia.

-

Đây là lần đầu tiên Lý Văn Tiệp bước vào đại trạch Yến gia.

Nhưng dẫu gì cũng đã là sinh viên trưởng thành rồi, ngoại trừ lúc mới bước vào nhìn thấy cảnh tượng choáng ngợp trước mắt, ồ lên một tiếng. Quãng đường đi vào sau đó, cậu đều tập trung tán gẫu với An Hạ.

Hai người bằng tuổi nhau, dù một người đi học đại học, một người làm giúp việc, nhưng vẫn có rất nhiều chủ đều chung.

An Hạ không thể nói, lên tiếng phần lớn là Lý Văn Tiệp, mẹ Vương ngẫu nhiên cũng sẽ nói hai câu. An Hạ lộ rõ vui vẻ vì Lý Văn Tiệp đến đây, cô hỏi rất nhiều chuyện, hầu hết là về cuộc sống đại học của Lý Văn Tiệp.

"Chờ khi nào cậu được nghỉ đi, tớ đưa cậu đến trường tớ xem." Lý Văn Tiệp thấy An Hạ chưa tưởng tượng được những lời mình nói, bèn hứa một câu như thế: "Nếu không trùng vào cuối tuần thì tớ còn có thể đưa cậu lên lớp dự hai tiết học."

Thời gian nghỉ của người giúp việc và sinh viên khá khác biệt, bọn họ tự do hơn đôi chút.

Nghe được lời đề nghị này của Lý Văn Tiệp, hai mắt An Hạ sáng lên, nâng tay.

[Vậy cũng được hả?]

"Đương nhiên. Lớp học nhiều sinh viên lắm, giảng viên cũng không để ý được từng người đâu." Lý Văn Tiệp nói.

[Nhưng chắc mình có nghe cũng không hiểu.]

An Hạ nói xong, Lý Văn Tiệp cười nói: "Tớ cũng không hiểu. Sinh viên lên lớp chịu nghiêm túc nghe giảng ít lắm, cũng đâu còn là trung học nữa."

An Hạ nghe vậy, im lặng cười.

"Lớp chúng ta có mấy người thi vào cùng một trường, chỉ không cùng chuyên ngành thôi. Nếu cậu đi, buổi tối chúng ta có thể hẹn cùng nhau ăn một bữa ngay ngoài trường." Lý Văn Tiệp lại nói tiếp.

An Hạ lại gật gật đầu.

Tuy là An Hạ không thể nói, nhưng mà cô yên tĩnh, tính tình lại tốt, ở lớp vẫn được mọi người yêu quý. Còn hai cô bạn nữa cùng trường với Lý Văn Tiệp thi thoảng chạm mặt còn hỏi thăm An Hạ.

Chuyện này, Lý Văn Tiệp đều nói với An Hạ.

Tuy An Hạ đã không còn đi học, cũng lâu rồi không gặp lại bạn học cũ, nhưng Lý Văn Tiệp nói vậy, khiến cô nhớ lại rất nhiều kỷ niệm ngày xưa.

Thời gian còn đi học, ngoại trừ kiến thức trên lớp, có được chính là rất nhiều bạn bè cùng trang lứa, có thể cùng nhau trải qua thanh xuân, lưu giữ kỷ niệm đẹp.

Hiện tại cô đã đi làm, nhưng đôi khi vẫn sẽ nhớ lại chuyện cũ.

Lý Văn Tiệp nói với cô đủ chuyện trên trời dưới bể, An Hạ ngẫu nhiên cũng sẽ cùng cậu ấy hồi tưởng, ngẫu nhiên gặp phải những việc chưa từng được trải nghiệm, trong mắt sẽ ánh lên mơ ước.

Dù là vẻ mặt thế nào, ánh mắt cô nhìn về phía Lý Văn Tiệp đều chứa đầy ý cười.

Lúc Yến Bắc Thần hết giờ làm quay về, chính là nhìn thấy một cảnh tượng như thế.

Chiều nay tham dự hội nghị, lại trao đổi vài chuyện với Lý Trạch, sau đó không còn việc gì nữa rồi, hắn bèn về trước.

Bởi vì buổi trưa trước khi đi đã đưa mấy tấm ảnh cho An Hạ, để cô chọn một căn biệt thự hai người sẽ ở sau này. Hắn sợ bảo mẫu nhỏ chỉ xem ảnh khó đưa ra lựa chọn, bèn dự tính về sớm cùng chọn với cô.

Làm thế nào cũng không ngờ tới, hắn tranh thủ về sớm, lại được chứng kiến một màn bảo mẫu nhỏ mặt đầy ý cười nhìn cậu thiếu niên bên cạnh, còn dùng ngôn ngữ ký hiệu nói chuyện với cậu ấy.

Cảnh tượng này thật sự khiến người ta sinh ra tâm trạng kỳ lạ.

Hiện tại là năm giờ chiều, ánh nắng chiều xuyên qua hành lang, từ đằng trước có một người phụ nữ trung niên hơi béo đi tới, theo sau là một cô gái với thân hình nhỏ nhắn, và một cậu thiếu niên cao ráo ưa nhìn.

Cô gái và thiếu niên đang tán gẫu gì đó, trên mặt đều là tươi cười. Ngẫu nhiên giống như tâm linh tương thông một chuyện gì đó, hai người lại càng vui vẻ hơn. Cô gái không thể nói, nhưng sẽ dùng ngôn ngữ ký hiệu thay thế, mà thiếu niên dường như cũng hiểu được ý mà cô muốn diễn tả, chờ cô diễn tả xong thì đáp lại.

Ánh nắng chiều nhẹ nhàng ấm áp, chiếu lên hai người, giống như chiếu lên một cái kết viên mãn trong tiểu thuyết tình yêu.

Yến Bắc Thần ngồi trong xe, nhìn hai người bạn đồng trang lứa kia, còn có tươi cười trên mặt hai người. Đây là một khung cảnh yên bình xinh đẹp, nhưng Yến Bắc Thần lại không hề có cảm giác vui vẻ.

Không biết là vì sao, Yến Bắc Thần cảm thấy, đây không phải cái kết viên mãn mà hắn muốn chứng kiến.

***

88: Vậy là đã đi được 1/3 bộ truyện rồi, cám ơn mọi người nhìu nhìu vì đã yêu thích các bộ truyện do Bát dịch. Tương lai mong sẽ được mọi người tiếp tục ủng hộ bằng cách like, vote, cmt, share, và nếu có ai đặc biệt yêu thích, muốn donate cho Bát có thêm càng nhiều động lực để duy trì dịch truyện thì mọi người có thể gửi qua 2 cách thức sau đây hihi:

1. Techcombank chi nhánh Đông Đô: 19034203718015 Pham Hong Diep

2. Ví Momo/Zalopay/Viettelpay: 0383870044 Pham Hong Diep

P/s: Vì đây không phải tài khoản của Bát, nên mọi người mà không nhắn tin báo Bát được thì lúc chuyển có thể note đại loại là "Gửi cho Bát...blabla..." nhé, để chính chủ biết là chuyển cho Bát mà báo á ^^~~