Ngân Hà Tĩnh Lặng

Chương 36: Thần cứu rỗi



Art: Weibo @三只猫猫头

Chương 36: Thần cứu rỗi

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

"Sau khi Tầm Sâm quay về, thầy sẽ để con bé vào tập đoàn. Mấy năm còn lại, thầy sẽ bồi dưỡng cho con bé, để nó tiếp nhận vị trí của thầy." Trình Chiêu Khang nói.

Nói một hồi, cuối cùng Trình Chiêu Khang cũng nói đến trọng điểm.

"Đến khi đó, toàn bộ cổ phần của thầy cũng sẽ chuyển giao cho con bé."

Trình Tâm Sầm là con gái độc nhất của Trình Chiêu Khang, dù đã trưởng thành, nhưng vẫn là viên ngọc quý trên tay Trình Chiêu Khang. Mà cổ phần của ông ấy ở tập đoàn Yến thị, như một lẽ tự nhiên cũng đều sẽ là của Trình Tâm Sầm.

Những lời này chỉ cần để ý là sẽ thấy được một tầng ý nghĩa khác, nhưng Trình Chiêu Khang cũng không nói trắng ra. Ông ấy biết, với tâm tư của Yến Bắc Thần, chắc chắn có thể nghe hiểu.

Ông ấy nói xong, nâng mắt nhìn Yến Bắc Thần đối diện, chỉ thấy hắn rũ mắt, tay cầm một quân cờ đen, đang tính toán tiếp theo đi thế nào.

Điểm cuối nước cờ của hắn thật ra đã rất rõ ràng rồi, nhưng lại phân ra làm hai.

Một là do hắn tự mở, vượt qua chông gai, nguy hiểm trùng trùng, hai là cần Trình Chiêu Khang mở ra một con đường, vậy hắn có thể một ván định thắng bại.

Ngón tay kẹp quân cờ đen chuyển động, ngũ quan tuấn mỹ của người đàn ông sắc bén mà trầm ổn. Hắn cầm quân cờ đó, hướng xuống bàn cờ phức tạp, còn chưa kịp đặt xuống, điện thoại của Yến Bắc Thần rung lên.

Hắn nghe được, liếc mắt nhìn sang.

Màn hình hiện lên một thông báo có tin nhắn, chỉ hiện tên người gửi, không hiện nội dung.

Nhưng chỉ mới nhìn đến tên người gửi, khóe môi Yến Bắc Thần đã cong lên, hắn cầm lấy điện thoại.

"Em về đây." Yến Bắc Thần đọc xong nội dung tin nhắn, nói với Trình Chiêu Khang một câu đó, nói xong, hắn đặt cờ đen xuống bàn cờ.

Đặt xong, ý cười trong mắt Yến Bắc Thần vẫn không biến mất, hắn nhìn Trình Chiêu Khang, cười nói.

"Xin lỗi nhé thầy."

"Em thua rồi."

-

An Hạ gửi tin nhắn cho Yến Bắc Thần xong thì đi vào thang máy quay về phòng bệnh. Phòng bệnh của Tiêu Tiêu ở tầng mười hai, An Hạ theo một đám người chen chúc đi vào thang máy, lên đến tầng mười hai, lại cùng mấy người đi ra.

Vừa ra khỏi thang máy thì An Hạ nhận được tin nhắn của Yến Bắc Thần.

[Phòng nào?]

Tin nhắn vừa rồi An Hạ gửi đi có báo cáo đầy đủ chuyện chiều nay mình cần làm, còn có vị trí hiện tại. Không ngờ gửi đi xong, Yến Bắc Thần lại hỏi phòng bệnh cụ thể.

An Hạ hơi ngẩn ra, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời. Yến Bắc Thần trước giờ tùy hứng, có thể chỉ là thuận miệng hỏi ra.

Quả nhiên, sau khi An Hạ trả lời, phía Yến Bắc Thần không thấy phản hồi gì nữa.

Chờ thêm một lát không thấy tin nhắn mới, An Hạ cất điện thoại đi, chuẩn bị đi về phía phòng bệnh của Tiêu Tiêu.

Phòng bệnh ở tầng mười hai dành cho trẻ em và trẻ sơ sinh, cũng vì thế mà người thân nhiều hơn hẳn bình thường, tấp nập qua lại đều là gia đình của bọn trẻ, không gian cũng vì thế mà bị nhét vào trở nên chật chội.

An Hạ cúi đầu đi về phía phòng bệnh của Tiêu Tiêu, bởi vì vừa đi vừa suy nghĩ nên không chú ý đến có người ở đằng sau đã nhìn thấy mình.

Người kia vừa phát hiện ra cô, mọi sự chú ý đều đặt lên người cô, sau đó hô lên.

"An Hạ!"

Vừa nghe được âm thanh kia, cơ thể An Hạ cứng đờ, như một hòn đá đứng khựng ở đó. Cô giống như thình lình bị quăng vào một khe nứt của tảng băng lớn, cái lạnh lẽo thấu vào xương thịt, lan ra toàn thân. An Hạ chậm rãi quay đầu, trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông kia.

Hô hấp của cô ngừng lại.

-

Sau khi nhận được tin nhắn báo số phòng của An Hạ, Yến Bắc Thần đi thẳng về phía tòa nhà phòng bệnh thường. Vào đến trong tòa nhà, Yến Bắc Thần bấm thang máy lên tầng 12.

Bảo mẫu nhỏ nói con của chị gái cô sinh bệnh phải nằm viện, là Bệnh viện Thiên Nhạc. Sau đó cô sẽ phải giúp mẹ con họ về nhà lấy đồ nên buổi chiều không kịp về nấu cơm tối cho hắn, vì thế xin nghỉ phép một buổi.

Yến Bắc Thần biết An Hạ có một chị gái, nhưng không biết chị gái cô đã có con. Trùng hợp hôm nay hắn cũng ở bệnh viện này, bèn đi thẳng tới.

Trước giờ hắn làm gì đều không báo trước, muốn đến thì đến. Nhưng lúc này, nhìn con số liên tục tăng trước mắt, Yến Bắc Thần bỗng hơi do dự.

Tuy hắn vì quan tâm mới đến, nhưng bất chợt xuất hiện như thế có phải quá đường đột hay không. Hơn nữa bảo mẫu nhỏ còn chưa kể cho hắn nghe về cháu gái mình bao giờ, không nói, liệu có phải là vì thuộc vấn đề cá nhân không nhỉ.

Trong lúc hắn do dự, thang máy đã lên đến tầng 12.

Cửa thang máy mở ra, người bên trong lần lượt đi ra, Yến Bắc Thần nhìn hành lang bên ngoài, cuối cùng vẫn bước ra ngoài.

Đến cũng đến rồi, cứ đi thôi. Hoặc là, hắn nhắn tin trước cho bảo mẫu, hỏi cô xem có vào được không. Nếu có thể vào thì hắn vào. Không được thì hắn đợi bên ngoài này vậy.

Không phải bảo mẫu nhỏ nói còn phải đi lấy đồ cho hai mẹ con họ hay sao? Hắn lái xe đến, vừa đẹp có thể đưa cô đi, đỡ cho cô phải bắt xe buýt, vừa bất tiện vừa lãng phí thời gian, nói không chừng đưa đồ xong còn kịp về nhà nấu cơm.

Nghĩ như thế, bước chân của Yến Bắc Thần cũng trở nên vững vàng hơn.

Hắn chỉ không ngờ tới, bản thân vừa ra khỏi thang máy, trước mắt đã thấy được bảo mẫu nhỏ.

Nhìn thấy bảo mẫu nhỏ, khóe môi Yến Bắc Thần bất giác cong lên, hắn nâng tay vừa muốn chào hỏi, một tiếng "này" còn chưa phát ra, sắc mặt đã thay đổi.

An Hạ cũng không phải đang đón hắn.

Cô đang chạy trốn.

Cô giống như đang bị thứ gì hay người nào đáng sợ đuổi theo, bất lực mà tuyệt vọng chạy trốn giữa hành lang chật kín người. Cô chạy không hề có phương hướng gì cả, cũng không có mục đích, khuôn mặt ngày thường vốn luôn là im lặng điềm tĩnh, ánh mắt đen láy sáng ngời, hiện tại ngập tràn tuyệt vọng như bị kéo xuống vực sâu chết chóc.

Trong lúc rơi vào vực sâu tuyệt vọng mãi không chạm đến đáy đó, An Hạ chợt thấy được một chùm sáng.

Chùm sáng kia đứng ở ngay trước cửa thang máy, thẳng tắp đứng ở đó, thân hình cao lớn của hắn được bao trùm trong một tầng sáng chiếu từ cửa sổ bên cạnh vào, cứ như một vị thần cứu rỗi.

Đáy mắt khô cạn của An Hạ chợt tràn ra nước mắt nóng bỏng.

Nước mắt tuyệt vọng như nước lũ từ hốc mắt trào ra, cô hướng thẳng về phía vị thần cứu rỗi kia mà chạy, khoảnh khắc chạy đến trước mặt hắn, cô giống như rốt cuộc được vớt ra khỏi đáy biển sâu không thấy đáy mà gấp gáp hít lấy oxi.

"A--"

Tiếng kêu khàn khàn từ trong cổ họng cứ thế phát ra.

Yến Bắc Thần không biết nên hình dung cảm nhận của bản thân thế nào khi nhìn thấy một An Hạ như thế, trái tim hắn cứ như theo một tiếng "a" ngắn cụt lủn đó bị xé rách. Giữa máu huyết mơ hồ, hắn nâng tay, bắt lấy cô gái có thân hình nhỏ nhắn đang tuyệt vọng lao tới, giấu cô về sau lưng.

Người đàn ông đuổi theo An Hạ cũng đã xông tới đây, Yến Bắc Thần nâng mắt nhìn ông ta, ánh mắt giống như mũi kiếm dưới ánh trăng lạnh như băng.

Một tay hắn nắm chặt bả vai đang run rẩy của An Hạ, một tay khác túm lấy đầu của người đàn ông kia. Ông ta chỉ cảm thấy cơ thể mình bỗng mất đi trọng lực, giây tiếp theo, lưng đã đập vào bức tường cứng rắn lạnh lẽo của hành lang bệnh viện.

Yến Bắc Thần túm đầu người đàn ông, đáy mắt là lạnh lẽo, tia máu nổi lên, hắn bình tĩnh nhìn ông ta, nhàn nhạt hỏi.

"Làm gì thế?"

- -- Lời tác giả ---

Tiết lộ cho một bí mật, được Yến tổng ấn đầu là phúc phận đời này của nhà mi đó.

Yến tổng:...