Ngân Hà Tĩnh Lặng

Chương 38: Em có biết làm thế nào có thể khiến tôi vui vẻ không?



Art: Weibo @三只猫猫头

Chương 38: Em có biết làm thế nào có thể khiến tôi vui vẻ không?

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

An Hạ lấy đồ xong, lại được Yến Bắc Thần đưa về bệnh viện.

An Hạ xách túi đi vào phòng bệnh, bên trong, An Thanh đang chăm sóc cho Tiêu Tiêu. Bé gái nằm trên giường, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, không hề có dấu hiệu tỉnh lại. An Hạ không nói gì, lấy đồ từ trong túi ra, đặt gọn gàng ở một bên.

Động tác của An Hạ rất nhẹ nhàng, không có bất kỳ cảm giác tồn tại gì, chờ cô xếp đồ xong xuôi, An Thanh mới nhìn sang đây, hỏi.

"Em sao thế?"

An Hạ ngẩng đầu nhìn cô ấy.

"Sắc mặt của em rất tệ." An Thanh nói.

Từ sau khi đến bệnh viện, sắc mặt của An Hạ đã không tốt rồi, tuy cô trắng, nhưng là một loại trắng nhuận như sữa, nhưng mà hiện tại, sắc mặt của cô gái tái nhợt như tờ giấy, không có xíu hồng hào nào.

An Thanh chăm chú nhìn cô, giống như muốn đọc được gì đó từ trong ánh mắt của An Hạ. Nhưng An Hạ chỉ im lặng nhìn lại cô ấy, không nói gì.

"Không cần lo lắng." An Thanh nhìn An Hạ một lát, bỗng cười nói một câu như thế.

Cô ấy giống như đang an ủi An Hạ, lại như đang an ủi chính mình, nói: "Đều sẽ ổn cả thôi."

An Hạ nhìn khuôn mặt tươi cười của chị gái, lông mi cũng không động.

Ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, nhưng cũng không trôi đi quá xa. Cô cúi đầu nhìn Tiêu Tiêu nằm trên giường, sau đó lại nhìn sang An Thanh, gật gật đầu, nâng tay.

[Em về làm việc đây, ngày mai lại đến.]

Tối nay An Thanh chắc chắn sẽ thức đêm trông Tiêu Tiêu, ngày mai cô phải đến thay ca cho chị.

An Thanh cười, gật đầu.

An Hạ gấp chiếc túi vải lại rồi bỏ vào tủ cạnh giường bệnh, sau đó, cô nhìn thoáng qua Tiêu Tiêu, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Yến Bắc Thần vẫn còn chờ ở bên ngoài.

Có lẽ là vì thấy buồn chán nên Yến Bắc Thần cầm điện thoại không biết là đang nghịch cái gì. Thấy cô đi ra, Yến Bắc Thần ngẩng đầu, hỏi: "Tối nay em ở lại đây à?"

An Hạ lắc đầu.

"Vậy thì về thôi?" Yến Bắc Thần hỏi.

An Hạ gật đầu.

Yến Bắc Thần cất điện thoại đi, nói: "Đi thôi."

Yến Bắc Thần dẫn cô đi xuống bãi đỗ xe, bởi vì trời đã tối nên mất một lúc mới tìm được xe.

Hai người ngồi vào xe, An Hạ nhìn ra bóng đêm tối như mực bên ngoài, bỗng như nhớ ra cái gì, cô nhìn Yến Bắc Thần bên cạnh, nâng tay.

[Thiếu gia còn chưa ăn cơm.]

Yến Bắc Thần cười cười, nói.

"Cuối cùng em cũng nhớ đến tôi rồi đấy à."

An Hạ hơi giật mình, cúi đầu, áy náy cười.

Chiều nay xảy ra quá nhiều chuyện, đầu óc cô không theo kịp, cứ thế quên béng mất Yến Bắc Thần luôn đi cạnh mình.

Bảo mẫu nhỏ áy náy cúi đầu như thế, Yến Bắc Thần nhờ vào ánh đèn trong xe nhìn cô, một lát sau, đưa tay vuốt sợi tóc mai rơi ra về sau tai cho cô, nói: "Đi, dẫn em đi ăn cơm."

-

Giờ này mới về nấu cơm thì không kịp.

Vả lại hôm nay bọn họ mới chuyển nhà, trong tủ lạnh cũng không có gì để ăn, bây giờ mới đi mua đồ, lại vòng về nấu cơm, muốn ăn được cơm thì cũng đã quá muộn. Yến Bắc Thần bèn dẫn An Hạ đến một nhà hàng dùng bữa tối.

Đây là nơi Yến Bắc Thần hay đến, có một viện nhỏ kiểu Trung Quốc, bên trong trồng một rừng trúc rậm rạp. Trước khi Yến Bắc Thần đến đã đặt chỗ, cũng đã gọi đồ ăn xong, lúc hai người đến nơi, rửa tay là có thể trực tiếp ngồi vào ăn.

Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng không hề ảnh hưởng đến khẩu vị của An Hạ.

Con người dù có gặp phải chuyện gì cũng phải ráng mà tiếp tục sống cho tốt, muốn sống tốt, yêu cầu cơ bản nhất chính là ăn một bữa no.

Bảo mẫu nhỏ ngồi xuống bàn, cầm đũa lên bắt đầu ăn. Yến Bắc Thần ngược lại rất nhanh đã ăn no, ăn no rồi thì ngồi nhìn bảo mẫu nhỏ ăn.

Bởi vì bảo mẫu nhỏ rất quý trọng đồ ăn thức uống, một bàn này đến cuối đều được cô xử lý sạch sẽ.

Thấy bảo mẫu nhỏ đã ăn no rồi, Yến Bắc Thần lên tiếng: "Về nhà?"

An Hạ nâng mắt nhìn hắn, gật đầu.

"Đi thôi." Yến Bắc Thần đứng dậy, An Hạ theo sau hắn rời khỏi phòng bao.

Hai người đi thẳng về phía bãi đỗ xe.

Nhà hàng này có diện tích khá lớn, đình đài lầu các, cũng toát lên một phen phong vị. Xe của họ đậu ở gần cổng, muốn tới cần đi qua một rừng trúc rộng.

Trời đã tối đen, đèn trong nhà hàng đều được bật lên. Ngọn đèn không quá sáng chiếu xuống rừng trúc, chiếu ra từng cái bóng trúc trên nền đất. Yến Bắc Thần cao ráo đi trên những cái bóng đó, An Hạ nhắm mắt đuổi sát theo hắn, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

An Hạ chợt tăng tốc độ dưới chân, đuổi kịp Yến Bắc Thần, đưa tay kéo áo hắn.

Tiếng bước chân nhanh hơn của bảo mẫu nhỏ đã thành dấu hiệu báo trước cái kéo áo của cô, mấy ngón tay nhỏ nhắn của cô túm lấy cổ tay áo hắn, Yến Bắc Thần hơi dừng lại.

Yến Bắc Thần dừng chân, quay đầu nhìn An Hạ.

Hai người vẫn đang đi trong rừng trúc, tia sáng mỏng xuyên qua những phiến lá chiếu xuống, miễn cưỡng chiếu ra được hình dáng của người đối diện. An Hạ ngẩng đầu nhìn lên, Yến Bắc Thần cũng cúi đầu nhìn xuống cô, bên trong ánh mắt hẹp dài thâm sâu là bình tĩnh mà vững vàng.

Hắn giống như đã biết cô sẽ chạy đến giữ mình lại, cũng giống như đang chờ đợi lời tiếp theo cô sẽ nói ra.

Tỉ mỉ nghĩ lại, từ sau sự việc phát sinh ở hành lang, Yến Bắc Thần vẫn không hề mở miệng hỏi cô một câu, chỉ chờ cô tự mình nói ra.

An Hạ nhìn vào ánh mắt mình bình tĩnh của Yến Bắc Thần, trái tim cũng nhờ thế mà trở nên vững vàng hơn. Cô nhìn vào mắt hắn, khẽ mím môi, sau đó thả cổ tay áo hắn ra.

[Em chỉ quen biết một người có tiền là thiếu gia. Con gái của chị em sắp chết, con bé cần được phẫu thuật.]

[Xin thiếu gia cho em vay tiền, em nhất định sẽ trả lại.]

Càng về sau, động tác của bảo mẫu nhỏ càng có vẻ gấp gáp hơn, tầm mắt của Yến Bắc Thần theo động tác cánh tay cô nâng lên, hắn chợt nhìn vào mắt cô, nói.

"Trả thế nào?"

An Hạ ngẩn ra.

Câu hỏi này giống như khiến đôi môi mím chặt của cô càng trắng hơn. An Hạ hơi run lên, nâng tay.

[Em có thể tiếp tục làm bảo mẫu nhỏ cho thiếu gia.]

"Không chạy à?" Yến Bắc Thần hỏi.

An Hạ nâng mắt, đáp.

[Không chạy.]

Bảo mẫu nhỏ diễn đạt xong câu trả lời của mình thì nghiêm túc mà nhìn hắn, lông mi của cô rất dài, tạo ra một cái bóng trên đôi con ngươi, giống như đang phủ lên toàn bộ ánh sáng mềm mại như nước trong đôi mắt đó.

Cô cứ như một chiếc dây đàn bị kéo căng, biết là vô ích nhưng vẫn kiên trì. Mà mỗi chữ từ miệng hắn phát ra, đều có thể khiến sợi dây đàn này của cô đứt phựt.

Yến Bắc Thần cúi đầu nhìn dáng vẻ này của cô, một lát sau, hắn khẽ cười.

"Vậy nếu em không làm tốt được thì sao?"

Dây đàn bị kéo căng trong mắt An Hạ đứt phựt.

Sau đó là vô số tảng đá rơi xuống, tầng tầng tích tụ, cuối cùng lăn lóc khắp nơi.

Trước khi ánh mắt cô hoàn toàn sụp đổ, Yến Bắc Thần lại hơi cúi người, ghé sát đến trước mặt cô.

"An Hạ."

Yến Bắc Thần gọi cô một tiếng.

An Hạ nghe thấy hắn gọi tên mình, ánh mắt bắt đầu tan rã hơi tỉnh táo lại.

"Tôi rất có tiền, cũng tiêu rất nhiều tiền." Yến Bắc Thần nói.

"Nhưng tôi có một tiêu chuẩn tiêu tiền, đó là phải mang đến niềm vui."

"Em có biết làm thế nào để khiến tôi vui vẻ không?"

"Em vui thì tôi sẽ vui."

"Cho nên, em không cần mượn. Số tiền này tôi cho em, nhưng em vẫn phải vui vẻ."

"Có làm được không?"

- -- Lời tác giả ---

Yến Bắc Thần, bá đạo tổng tài!