Ngân Hà Tĩnh Lặng

Chương 42: Đó là bí mật của em, em có thể tiếp tục giấu trong lòng



Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

An Hạ ăn xong miếng cơm cuối cùng ngẩng đầu, đụng trúng ánh mắt này.

Chỗ ngồi của Yến Bắc Thần vẫn là cạnh cửa sổ nhà ăn, lưng đưa về phía ánh nắng. Bây giờ đã là buổi chiều, ánh nắng bị cơ thể của hắn che khuất, lại tạo thành một vòng sáng quanh hắn, vòng sáng đó có một phần bị hút vào làn da nhợt nhạt, khiến hắn càng có vẻ đẹp trai hơn.

Thiếu gia có một khuôn mặt vô cùng dễ nhìn.

Tuy là khi vừa mới nhìn có thể cảm thấy đường nét trên đó khá sắc bén, nhưng ánh mặt trời hiện tại đã làm những góc cạnh đó trở nên mềm mại, vuốt lại đuôi mắt và ánh sáng trong mắt hắn, khiến ánh mắt nhìn về phía cô trở nên mềm mại dịu dàng hơn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, thứ ánh sáng mềm mại dịu dàng kia tiến vào lồng ngực cô, chạm đến trái tim đang đập.

An Hạ cảm nhận đến đây, không khỏi hơi ngẩn ra.

Hai người cách nhau một chiếc bàn ăn, cách ánh tà dương mắt đối mắt. Không biết qua bao lâu, cũng không biết là ai thu tầm mắt về trước.

Yến Bắc Thần cảm thấy có lẽ là mình.

Yến Bắc Thần hơi rũ mắt, hai bàn tay đặt trên mép bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ.

"Vậy em và chị gái định sẽ xử lý người ngày hôm qua thế nào?" Yến Bắc Thần hỏi.

An Hạ hoàn hồn, khẽ mắt chớp một cái.

Hôm qua Yến Bắc Thần giúp đỡ chuyện An Côn, hôm nay còn cho trợ lý đến giúp Tiêu Tiêu đổi phòng bệnh. Tuy đã tạm giải quyết được phần ngọn, nhưng An Côn là một kẻ đê tiện, có thể làm ra chuyện người ta khó lòng phòng bị.

Nghĩ đến An Côn, An Hạ rũ mắt, hơi cúi đầu. Nghĩ trong chốc lát, cô nâng tay.

[Chị gái em nói lần sau gặp thì cứ xông tới mà đánh.]

Yến Bắc Thần: "..."

Yến Bắc Thần hiển nhiên cũng không ngờ tới phương thức giải quyết này của chị gái cô, trong mắt có ngạc nhiên rất rõ ràng.

Nhìn thấy hắn như vậy, An Hạ phì cười.

Bảo mẫu nhỏ dường như bị dáng vẻ của hắn chọc cười, cũng cho thấy thật sự không quá đặt chuyện của người kia trong lòng. Yến Bắc Thần nhìn nụ cười của cô, cũng không thấy khó chịu, chỉ bất đắc dĩ cười theo cô.

"Tính ra như vậy là trực tiếp nhất rồi." Yến Bắc Thần đánh giá một câu, lại hỏi: "Thế em có đánh thắng được không?"

[Được.]

An Hạ đáp xong, hơi dừng, lại nâng tay.

[Trước đây là vì còn nhỏ mới không đánh lại, bây giờ em lớn rồi, hắn là đánh thắng được.]

"Nhưng trước đây ông ta thường xuyên đánh em." Yến Bắc Thần nhìn cô, chợt hỏi một câu.

Ý cười trên mặt hắn đã hơi nhạt đi, Yến Bắc Thần rũ mắt nhìn cô, trong mắt không nhìn ra cảm xúc gì cả, dường như đang chờ cô tự nói ra.

An Hạ theo bản năng ngước lên nhìn hắn, lại rũ mắt cúi đầu, con ngươi còn hơi đảo nhẹ, đây chính là phản ứng theo bản năng vì nhất thời bị cơn sợ hãi ập đến. Nhưng như thế trôi qua, An Hạ lại nâng mắt, im lặng đón lấy ánh mắt của hắn.

[Vâng, thường xuyên.]

[Trước đây ông ấy uống rượu rất nhiều, mỗi lần say là sẽ nắm tóc rồi đánh em. Sau này em không muốn bị túm tóc nữa, bèn cắt phăng nó đi. Nhưng ông ta rất nhanh lại đổi sang cách khác, đó là đánh vào mặt em.]

Trong mắt Yến Bắc Thần giống như có sương lạnh tụ lại.

Đây là ký ức thuở nhỏ của An Hạ, cũng là lý do vừa thấy An Côn đã run rẩy không ngừng. Có một số việc chính là vấn đề về tâm lý, bản năng của cô trong một khắc nhìn thấy An Côn kia, đã ép hai chân cô bỏ chạy.

Cô không thể để ông ta bắt được mình, bởi vì bị bắt rồi là sẽ ăn đánh.

Bầu không khí trong nhà ăn bởi vì thế mà càng trở nên yên tĩnh hơn. Yến Bắc Thần nhìn bảo mẫu nhỏ quần áo sạch sẽ, khỏe mạnh lành lặn trước mặt, hô hấp theo trái tim nhảy lên như có một tích tắc bị chặn lại. Nhưng sau khi nhìn đến An Hạ của hiện tại, cơn khó thở đó lại chậm rãi dịu đi.

Yến Bắc Thần nhìn An Hạ, ngón tay đặt ở mép bàn nhẹ nhàng cong lại.

"Bởi vậy nên em mới không thể nói?" Yến Bắc Thần hỏi.

Bình tĩnh trong ánh mắt của An Hạ trong tích tắc bị đánh vỡ, từ trong tràn ra thống khổ và tuyệt vọng đến cả Yến Bắc Thần cũng không chịu được.

An Hạ ngồi đó ngây ngốc, giống như đã bị kéo về một đoạn ký ức còn lâu hơn rất nhiều.

Ở đó, so với những việc mang đến khổ sở cô vừa kể ra, còn nghiêm trọng hơn, nặng nề hơn.

An Hạ nhìn Yến Bắc Thần, trong mắt chợt lóe lên sự tuyệt vọng và cầu xin trong hoảng loạn, Yến Bắc Thần nhìn một An Hạ như vậy, nói.

"Tôi không hỏi nữa."

"Em không cần nói."

"Đây là bí mật của em, em có thể tiếp tục giấu trong lòng."

"Nếu việc đó khiến em thoải mái, em có thể cả đời cũng không cần nói ra, cứ như thế giấu nó trong lòng."

"Sẽ không có ai trách em."

Yến Bắc Thần bình tĩnh nói ra những lời này, rất chậm, An Hạ cũng dần thoát khỏi cảm xúc quay cuồng kia.

Cô giống như vừa trải qua một cơn ác mộng, cả người ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt cực kỳ nhợt nhạt. Cô cúi đầu, ngồi trên ghế, dáng vẻ như vừa được vớt ra khỏi giếng nước sâu, gấp gáp hít thở.

Yến Bắc Thần nhìn An Hạ, hắn lại bị cảm xúc của cô ảnh hưởng rồi, trái tim cứ thắt lại.

An Hạ còn có đau khổ càng sâu hơn khác, so với những màn đánh đập từ người ba kia, còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Rốt cuộc là cuộc sống gì vậy.

Làm sao cô có thể kiên cường mà sống cho đến hiện tại?

-

Chuyện ngày đó ở nhà ăn, Yến Bắc Thần và An Hạ đều không đề cập lại.

Buổi phẫu thuật của Tiêu Tiêu được tiến hành đúng như thời gian đã định, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày An Hạ đều chạy qua chạy lại giữa biệt thự và bệnh viện. May mắn là mọi chuyện đều vẫn thuận lợi, buổi phẫu thuật của Tiêu Tiêu rất thành công.

Cứ thế, thoắt cái đã bước sang tháng tư, tuy Tiêu Tiêu đã phẫu thuật thành công, nhưng vẫn phải tiếp tục ở lại bệnh viện chờ hồi phục. Nằm viện thêm đại khái một tháng, bé con khỏe mạnh xuất viện. Ngày đó, An Hạ và An Thanh sắp xếp thu dọn đồ đạc trong bệnh viện, sau đó nắm tay Tiêu Tiêu về nhà.

Phẫu thuật thành công, lại thêm một tháng điều dưỡng, sắc mặt con bé đã hồng hào lên rất nhiều. Thậm chí trong một tháng này, bé con còn béo hơn một xíu, cao lên một xíu. Cũng vì cơ thể thoải mái hơn nhiều, khiến Tiêu Tiêu trở nên tươi tắn hơn không ít.

Suốt thời gian này An Thanh đều ở trong bệnh viện, lâu rồi không có ai về nhà. Bước qua tháng tư, không khí ở Nam thành dày đặc hơi ẩm. Ba người về đến nhà, mở cửa ra, mùi ẩm mốc lập tức xông vào mũi.

An Hạ bảo An Thanh và Tiêu Tiêu chờ dưới sân, bản thân xắn tay áo vào nhà dọn dẹp qua một lượt.

Muốn dọn dẹp nhà thì phải di chuyển đồ qua lại, khá mất thời gian. Nhưng cũng may nhà của họ nhỏ, An Hạ cũng là người thạo việc. Không quá nửa tiếng, căn phòng đã được quét dọn một lượt. Cửa sổ mở ra, gió lùa vào, thổi bay mùi ẩm mốc trong phòng. An Hạ cầm chổi và túi rác đi ra, vẫy tay với An Thanh và Tiêu Tiêu đang chơi dưới tầng. Cùng lúc, lại thấy được Lý Văn Tiệp đang nói chuyện với Tiêu Tiêu.

Lý Văn Tiệp cũng đã thấy cô, vốn đang ngồi xổm dưới đất nói chuyện với Tiêu Tiêu, thấy An Hạ vẫy tay, bèn quay đầu nhìn lại, cười với cô, sau đó đứng dậy.