Ngân Hà Tĩnh Lặng

Chương 46: Trúc mã đánh không lại thiên giáng



Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Trâu Tuyết hơi ngượng ngập cúi đầu, Tề Thiên Sơn ngồi bên cạnh thấy vậy, cười hoà giải: "Cũng đâu chỉ có Trâu Tuyết, bọn này đều thấy thế, đúng không?"

Dứt lời, Tề Thiên Sơn nhìn sang hai người bạn còn lại, tìm kiếm sự đồng thuận.

Trương Tùng và cô bạn học còn lại gật đầu, Trương Tùng nói: "Đúng rồi. Hồi đó lúc nào Lý Văn Tiệp với An Hạ cũng cùng nhau đi học rồi về nhà, bình thường ở trong lớp Lý Văn Tiệp cũng thân thiết với An Hạ nhất."

"Thì hai người họ là hàng xóm mà, hình như là hàng xóm từ hồi cấp hai luôn rồi." Cô bạn kia cười nói, "Nếu nói như thế, thì cũng tính là thanh mai trúc mã nhỉ."

Cô ấy nói xong, mọi người đều gật đầu tán thành.

Bọn họ sôi nổi tán gẫu, sắc mặt Yến Bắc Thần lại không có gì thay đổi. An Hạ đã ho xong, hắn đưa khăn cho cô lau miệng, còn rót cho cô một cốc nước, gật đầu nói.

"Đúng là như vậy, thanh mai trúc mã dễ nảy sinh tình cảm nhất. Với lại..."

"Còn có nhiều chủ đề chung nữa."

An Hạ đang cầm cốc nước uống: "Khụ khụ khụ."

An Hạ lại uống một hớp, Yến Bắc Thần quay đầu nhìn cô một cái bất đắc dĩ, lại vỗ lưng giúp cô thuận khí. Cùng lúc, Yến Bắc Thần nhìn về phía mấy cô cậu đang ngây ra vì hắn bỗng lên tiếng, cười nói.

"Nhưng mà có một câu thế này, nói là trúc mã đánh không lại thiên giáng."

(*) thanh mai trúc mã chắc mọi người đều biết gòi, thiên giáng đại loại chắc là kiểu người trong số mệnh nửa đường gặp được

-

Bữa cơm đứt quãng ăn mất hai tiếng.

Hai tiếng sau, dù mọi người còn chưa tán gẫu đã, nhưng đều đứng dậy tạm biệt nhau, trở về ký túc xá.

Mọi người ra khỏi nhà ăn, An Hạ chào tạm biệt bọn họ. Lý Văn Tiệp là người cuối cùng, còn đứng lại nói chuyện mấy câu với An Hạ. Cũng không biết là nói gì, chỉ thấy cuối cùng cả hai đều cười, sau đó Lý Văn Tiệp nhìn về phía Yến Bắc Thần, Yến Bắc Thần khẽ cười với cậu một cái.

Lý Văn Tiệp thu hồi ánh mắt, nói với An Hạ "đi đây" rồi xoay người rời đi.

An Hạ quay về bên cạnh Yến Bắc Thần, hắn nhìn cô, hỏi: "Hôm nay đi dạo quanh trường rồi?"

Nhắc đến chuyện này, trong mắt An Hạ lập tức có ý cười, cô gật gật đầu.

Yến Bắc Thần quét mắt về phía sân trường, nói: "Vậy em đưa tôi đi dạo đi."

Dáng vẻ như sẽ không về ngay.

Vừa ăn xong, đi dạo một vòng tiêu thực cũng là ý hay. An Hạ bèn gật đầu, hai người đi lên con đường nhỏ nối từ cửa nhà ăn ra khuôn viên trường.

Sân trường đại học thật ra khá giống với một công viên cỡ lớn.

Nhưng trong công viên không có nhiều kiến trúc thế này, cũng không có nhiều sinh viên.

Bây giờ là chín giờ tối, đèn đường được bật lên, ánh sáng chiếu xuống con đường nhỏ, hai bên là hàng cây già. Sinh viên vừa kết thúc tiết tự học buổi tối, lưng khoác ba lô rời khỏi toà nhà lớp học, đi về phía ký túc xá.

Yến Bắc Thần và An Hạ đi giữa dòng người, cuối cùng đi vào con đường khá thưa vắng dẫn tới sân thể dục.

Con đường này khá vắng vẻ, nhưng qua một hàng rào, ở trong sân thể dục lại có không ít người. Có chạy bộ buổi tối, có đi dạo, càng nhiều là những cặp đôi hẹn hò yêu đương.

Yến Bắc Thần và An Hạ đi dưới ánh sáng đèn đường, Yến Bắc Thần đi ở mép đường, An Hạ đi bên cạnh, đi được một lúc, Yến Bắc Thần thoáng nhìn về phía sân trường, nói.

"Ngôi trường này cũng không tệ."

Yến Bắc Thần đánh giá xong, An Hạ nhìn hắn, cười cười, sau đó nâng tay.

[Bọn họ đều học giỏi lắm mới thi được vào đây.]

"Em cũng học giỏi mà." Yến Bắc Thần nói.

Lúc ăn cơm tuy Yến Bắc Thần không tham gia, nhưng cũng nghe được không ít chuyện hồi cấp ba của bọn họ. Hắn là người giỏi tổng kết, cuối cùng tổng kết ra như thế.

An Hạ ngẩng đầu nhìn hắn, Yến Bắc Thần lại nói.

"Nhưng bây giờ họ là sinh viên, em lại là bảo mẫu nhỏ của tôi "

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ nhìn hắn cười, nâng tay.

[Bảo mẫu nhỏ cả đời.]

Yến Bắc Thần nhìn cô biểu đạt xong, khẽ cười. Cười xong, Yến Bắc Thần dừng chân, đứng dưới một cột đèn, nhìn về phía sân thể dục.

Bên trong là những cô cậu sinh viên vô ưu vô lo, cười đùa vui vẻ. Yến Bắc Thần nhìn trong chốc lát, hỏi An Hạ: "Vì sao em đồng ý để tôi cùng đến đây ăn cơm?"

An Hạ ngẩng đầu nhìn hắn.

Đây thật ra là một chuyện khá khó xử. Bạn học tụ tập, còn là bọn họ trả tiền ăn, dẫn theo một người họ hàng đã thấy ngại rồi, cô đây còn dẫn theo ông chủ của mình. Thậm chí ông chủ này còn chênh lệch tuổi tác thân phận với bọn họ, khiến buổi tụ tập bạn bè này trở nên cực kỳ gượng gạo. An Hạ là người luôn hạn chế nhất việc làm phiền người khác, vậy mà sau khi hắn yêu cầu, cô lại không hề do dự lập tức đồng ý dẫn theo cục phiền toái to bự là hắn đến ăn cơm.

Không cần biết là khó khăn thế nào, chỉ cần hắn mở miệng, cô nhất định sẽ đồng ý.

Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ cũng không trả lời ngay, hắn nhìn cô, nói: "Em quá nghe lời rồi."

"Bởi vì tôi đưa em tiền, nên em có thể bán luôn cả tự do của mình cho tôi?"

Nhắc đến chuyện tiền bạc, An Hạ rốt cuộc khẽ động. Cô nhìn Yến Bắc Thần, hắn nói xong cũng đã xoay người đối diện với cô, còn hơi cúi người.

Người đàn ông đứng dưới ngọn đèn đường, cơ thể cao lớn được ánh sáng ấm áp bao lấy, bởi vì hắn hơi cúi người, nên trên khuôn mặt tạo ra một đường ranh giới sáng tối, khiến hắn càng đẹp trai hơn.

Bởi vì khoảng cách được rút ngắn, An Hạ có thể thấy rõ ý cười trong mắt hắn. Hắn cười nhìn cô, hỏi.

"Vậy nếu tôi đưa ra yêu cầu khác thì sao?"

"Ví như tôi nói tôi thích em, muốn em gả cho tôi, lẽ nào em cũng đồng ý luôn hả?"

- -- Lời tác giả ---

Đúng rồi, cầu hôn rồi, tình tiết đang được x3 tốc độ