Ngân Hà Tĩnh Lặng

Chương 55



Cr art: weibo @邪恶比大魔王

Chương 55

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Ăn tối xong, Yến Bắc Thần và Trình Tâm Sầm vào sô pha ở phòng khách tiếp tục tán gẫu, An Hạ pha trà cho hai người, lại bưng trái cây lên. Làm xong những chuyện này, An Hạ quay về nhà ăn, bắt đầu thu dọn nhà ăn và trong bếp.

Trình Tâm Sầm và Yến Bắc Thần trò chuyện trong phòng khách, ngẫu nhiên có thể nghe thấy âm thanh dọn dẹp phát ra từ trong bếp.

Trò chuyện một lát nữa thì Lý Trạch gọi điện đến. Yến Bắc Thần đứng dậy, đi đến cạnh cửa sổ nghe điện thoại. Trình Tâm Sầm ngồi đó có hơi buồn chán, bèn đứng dậy đi vào bếp.

Lúc Trình Tâm Sầm đi đến cửa bếp, bảo mẫu nhỏ tên An Hạ đang rửa bát. Thân hình nhỏ nhắn gầy gò của cô ấy đứng trước bồn rửa bát, tay áo xắn lên đến khuỷu, lộ ra cánh tay mảnh khảnh.

Trong bồn rửa bát chất đầy bát đĩa tối nay dùng, trên mặt toàn là dầu mỡ, còn có bọt trắng tinh của nước rửa bát. Cánh tay trắng nõn của cô gái thoăn thoắt giữa đống bát đũa đó, bàn tay cầm miếng bọt biển kỹ càng mà nhanh chóng rửa đi những vết bám bẩn.

Cô làm việc rất nhanh, cũng rất sạch sẽ gọn gàng, nhìn thì nhỏ nhắn thế, nhưng lại giống như luôn tràn đầy sức lực. Cô cúi đầu, đuôi tóc búi thấp đen nhánh theo động tác này trượt xuống cổ, càng làm nổi bật lên làn da trắng trẻo mịn màng của cô.

Bảo mẫu nhỏ không thể nói, nhưng có lẽ cũng vì thế mà tạo nên một khí chất riêng biệt chỉ cô mới có. Loại khí chất này ở lần đầu tiên gặp gỡ có lẽ sẽ không nhìn ra, mà phải sau một thời gian ở chung, chầm chậm toát ra từ cô, bắt lấy sự chú ý của người đối diện.

Trình Tâm Sầm quan sát cô, mà An Hạ đang chuẩn bị vặn vòi nước tráng bát đã phát hiện ra cô ấy đang quan sát mình. Thấy Trình Tâm Sầm đi tới, An Hạ lập tức đứng thẳng người, ánh mắt mang theo nghi vấn, sau đó đưa tay muốn lấy gì đó trong túi, lại chợt nhớ ra tay còn ướt, thế là định đi lấy giấy lau tay.

Thấy cô tất bật như vậy, Trình Tâm Sầm tựa như cũng biết cô muốn làm gì, thế là cười với cô rồi nói: "Không cần vội đâu, chị chán quá mới vào đây xem thôi."

Nghe cô ấy nói xong, động tác rút giấy của An Hạ dừng lại. Cô nhìn Trình Tâm Sầm một cái, xác nhận là Trình Tâm Sầm không có việc gì thật mới không định lau tay nữa, mà nhìn cô ấy khẽ mỉm cười, rồi tiếp tục cúi đầu rửa bát.

Thật ra An Hạ cũng không hiểu lắm vì sao Trình Tâm Sầm lại vì chán mà đến xem cô rửa bát, bởi vì đối với An Hạ mà nói, rửa bát không phải là chuyện gì thú vị, chỉ là một việc nhà cần làm mà thôi.

Nhưng An Hạ cũng hiểu được đôi chút.

Trình Tâm Sầm là bạn của thiếu gia, hẳn cũng là một đại tiểu thư nhà giàu. Cô ấy chưa bao giờ phải rửa bát, cảm thấy tò mò mới đến xem thử, con người luôn có hứng thú với những việc mình chưa bao giờ làm mà.

Bảo mẫu nhỏ nghe Trình Tâm Sầm nói xong thì quay về tiếp tục bận rộn với công việc của mình. Tay cô dính đầy bọt rửa bát, bàn tay cũng rất trắng, nhưng nhìn qua lại không hẳn là mịn màng, thậm chí còn hơi thô ráp. Trình Tâm Sầm nhìn cô tráng hết chiếc bát này đến chiếc khác, chợt hỏi.

"Sao em không đeo gang tay?"

An Hạ quay đầu nhìn về phía cô ấy.

Trình Tâm Sầm khoa tay giải thích: "Chị thấy dì giúp việc ở nhà luôn đeo gang tay cao su mỗi lần rửa bát, như thế sẽ không hại da tay."

Trong lúc cô ấy giải thích, An Hạ đã vừa nghe cô ấy nói vừa tráng xong chiếc đĩa cuối cùng. Cô đưa tay rút một tờ khăn giấy lau khô tay, sau đó lấy điện thoại ra gõ mấy chữ rồi đưa đến trước mặt Trịnh Tâm Sầm.

[Thế này làm việc nhanh ạ.]

An Hạ biết gang tay cao su, bình thường giúp việc trong nhà làm công việc vệ sinh đều sẽ đeo. Nhưng mà đeo gang tay cao su làm việc có hơi vướng víu, An Hạ không quen lắm, cảm thấy dùng tay không thuận tiện hơn nhiều.

Về phần hại da gì đó, cô cảm thấy chỉ có da tay trở nên thô ráp hơn xíu, cũng không ảnh hưởng gì lớn.

An Hạ đưa điện thoại cho Trình Tâm Sầm xem xong, lại nhìn cô ấy cười một cái.

Có thể từ sắc mặt và ánh mắt của cô nhìn ra được, cô thật sự không bận tâm đến chuyện này. So với việc giữ một bàn tay đẹp, đối với cô, vấn đề quan trọng hơn cả chính là hiệu suất và chất lượng công việc.

Tuy là không thể nói, nhưng cô làm tốt công việc bảo mẫu hơn ai hết.

Mà dù không thể nói, bảo mẫu nhỏ cũng có cách khác để trao đổi với người không thể hiểu ngôn ngữ ký hiệu. Ví như lúc này, viết ra lời muốn nói trên điện thoại rồi đưa cô ấy xem.

Tuy rằng so với người biết ngôn ngữ ký hiệu thì không hoàn toàn là lý tưởng. Nói xong rồi, còn phải chờ cô gõ chữ, lại phải nhìn dòng chữ cô đã đánh ra mới hiểu được ý cô muốn truyền đạt là gì.

Trên thực tế, dù hiểu ngôn ngữ ký hiệu thì dùng bảo mẫu có chướng ngại về ngôn ngữ cũng không thuận tiện như người có thể giao tiếp bình thường.

Bảo mẫu nhỏ làm việc rất sạch sẽ gọn gàng, đây là ưu điểm của cô, nhưng lại không phải là ưu điểm tuyệt đối.

Trình Tâm Sầm vẫn còn trầm ngâm nhìn màn hình của chiếc điện thoại cũ kỹ. Chỉ đơn giản là một dòng chữ, nhưng cô ấy lại xem rất lâu. Xem xong, cô ấy thu ánh mắt về, đối diện với khuôn mặt tươi cười của An Hạ, nói.

"Nếu như có thể hiểu ngôn ngữ ký hiệu thì tốt quá." Trình Tâm Sầm nói, "Giống như Bắc Thần ấy, muốn trao đổi với em cũng dễ hơn nhiều."

Trình Tâm Sầm nói xong, An Hạ cười lên, gật gật đầu.

"Nhưng những người bình thường không phải ai cũng nghĩ đến chuyện đi học ngôn ngữ ký hiệu." Trình Tâm Sầm lại nói.

Trình Tâm Sầm nói xong, An Hạ đã quay đầu về chuẩn bị tiếp tục làm việc hơi dừng lại, quay đầu nhìn cô ấy.

Bảo mẫu nhỏ đứng trước bồn rửa bát, ánh mắt im lặng hướng về phía cô ấy, ý cười trong mắt đã hơi nhạt hơn so với vừa rồi, tựa như không hiểu vì sao cô ấy lại nói những lời đó.

Trình Tâm Sầm nhìn sắc mặt của bảo mẫu nhỏ, nói.

"Em có biết vì sao Bắc Thần lại hiểu ngôn ngữ ký hiệu không?"

Trình Tâm Sầm chợt hỏi An Hạ.

Tay của An Hạ buông bên người, những giọt nước dọc theo đầu ngón tay nhỏ xuống, cô đứng một lát, cuối cùng lắc đầu.

Từ khi bắt đầu quen biết Yến Bắc Thần, Yến Bắc Thần đã biết ngôn ngữ ký hiệu. Hắn không làm, nhưng những gì cô biểu đạt, hắn đều hiểu.

Quả thật giống như lời của Trình Tâm Sầm, người bình thường sẽ rất hiếm có ai tự nhiên mà đi học ngôn ngữ ký hiệu, giống như chị gái, giống như Lý Văn Tiệp. Cho nên cô nghĩ, hẳn là Yến Bắc Thần cũng vì người nhà hoặc bạn bè mà học ngôn ngữ ký hiệu.

Đây thật ra không phải là chuyện gì quan trọng, cô cũng không nhất thiết phải bận tâm.

Trình Tâm Sầm thấy cô lắc đầu, khẽ gật đầu, nói: "Thật ra cũng không phải bí mật gì. Mẹ của Bắc Thần không thể nói, nên từ nhỏ cậu ấy đã hiểu ngôn ngữ ký hiệu."

Nói đến đây, Trình Tâm Sầm nhìn An Hạ, nói: "Sau khi về nước, chị có nghe nói Bắc Thần thuê một cô gái không thể nói làm bảo mẫu, còn đối xử rất tốt với cô bé ấy. Lúc đầu chị còn không tin, cho đến bây giờ gặp được em."

"Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, cậu ấy đối tốt với em cũng không có gì kỳ lạ."

"Có thể bởi vì em không thể nói, cậu ấy mới từ trên người em nhìn thấy bóng dáng của mẹ mình."

***

88: Lâu lắm ùi không thấy Tây Phương ra truyện mới, vừa hóng vừa lo bả ra thì Bát biết làm sao với mấy cái hố đang đào dở đây ahuhu, tham lam quá cũng là cái tội mà...

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!