Ngạn Long

Chương 13: Cá Nướng Lớn



[Lưu ý: tác phẩm có nhiều chi tiết tự tạo, tạo ra sự riêng biệt. Không so sánh với bất cứ luận cứ cố định tại trang web nào.]

Chương 13: Cá Nướng Lớn

Nhân vật: Dư Thiên, Tô Ngạn Chi, Thừa Cầm.

Hiên thần chán nản lại thở dài thêm. Nhưng y chợt nhớ ra.

"Hazz! À đúng rồi! Ngài hãy đi lo cho công việc của ngài đi, ta đã cản chân ngài quá lâu rồi!"

Dư Thiên kiệm lời, chàng không nói mà gật đầu đáp lời, đến Hiên thần cũng phải bất lực với tính cách lúc này của chàng. Hiên thần lắc đầu sau khi chàng rời đi không kìm chế được nói vài từ.

"Đúng là cha con, không giống lông cũng phải giống cánh!"

[Ma Giới]

Dư Thiên đến nơi, ánh mắt vô cảm bước vào nơi ngăn cách gọi là kết giới giam cầm ma tôn. Không ngờ Dư Thiên lại bị thiên binh cản bước, bởi vì sau lứa mười vạn tuổi chưa có ai biết đến mặt mũi của chàng ra sao, tướng mạo như thế nào. Việc cản bước y

Cũng là lẽ thường.

Dư Thiên không tức giận mà lạnh lùng giơ cao lệnh bài, trên lệnh bài khắc rõ hai chữ, "Thượng Thần". Hai thiên binh cản đường sau khi nhìn rõ chữ trên lại bày ra vẻ mặt khó coi. Một trong hai người lén nói.

"Là Thượng thần hay còn gọi là Linh Thần Thiên Quy đó! Kiếp này, kiếp này ta toang thật rồi! Ôi trời ơi!"

Bọn họ nhanh chóng làm khùng làm điên, tự phạt bản thân khi một chút sai lầm đã đưa họ vào nơi ngàn cân treo sợi bún. dáng vẻ của họ lúc này vô cùng buồn cười.

Một vị tướng quân cai trị nơi này, tướng tá ông ta là một vị "bụng bia" cái bụng to đùng đưa ra đằng trước, cầm mọc râu ria không nhiều, trên tay cầm quả táo, khi đi ngang qua lại thấy cảnh tượng đó.

Tướng quân lại gần sau đó chầm chậm đưa mặt lại gần Dư Thiên nhìn rõ vào mặt Chàng. Ngay sau đó bất ngờ đến ngã ngửa, tướng quân bất lực nhìn hai thiên binh không khỏi đau đầu, nhanh chóng ông đi lại nhanh gõ đầu hai vị thiên binh đó.

Nhờ có vinh dự khi gặp được thượng thần vào một nghìn năm trước, không lí gì vị tướng quân bụng bia này lại có thể quên đi tướng mạo của Dư Thiên.

"Hai tên vô dụng. Đến cả thượng thần còn không nhận ra, đúng là đáng chết. Ta đánh, ta đánh này."

Vừa nói tướng quân vừa đánh bom bóp hai người họ, tiếng la đau vang lên buồn cười. Dư Thiên không muốn chậm trễ việc hệ trọng liền nói.

"Được rồi. Với tuổi thọ của họ cũng không biết ta là ai. Tha cho họ đi!"

Tướng quân nghe thế liền dừng hành động bạo lực lại, cười duyên hỏi Dư Thiên.

"Vậy. Ngài đến đây có việc gì hệ trọng sao thượng thần?"

Dư Thiên thở nhẹ liếc nhìn màng chắn đối diện, chàng nhanh chóng đưa ra việc cần làm khi đến đây.

"Thượng đế ra lệnh cho ta đến xem ma tôn với tin tức hắn càn quấy ma giới trông như thế nào."

Tướng quân khi nghe câu nói của Dư Thiên song lại có vẻ mặt thản nhiên, ông ta cười với Dư Thiên, xua tay với chàng.

"Haha. Ta là người đã báo tin đó với thượng đế, không ngờ lại là ngài đến.

Ờm... Chuyện là thế này, tối hôm qua ma tôn càng quấy rất nhiều và vẻ mặt hung tợn biết bao. Nhưng sau một hôm thì tiếng động bên trong đã không còn nữa.

Ta cũng đã nghĩ đến việc ma tôn trốn thoát nhưng khi ta vào bên trong thì không có chuyện gì kì lại xảy ra nữa. Ma tôn vẫm bị xiềng xích của ngài trấn áp rất tốt."

Dư Thiên lắng nghe tướng quân trình bày rõ ràng, chàng không hề an tâm khi chỉ nghe tướng quân nói qua loa.

Nhưng lệnh của thượng đế được ra vào tùy tiện Hắc Điện Thiên khi ma tôn làm càng. Hiện giờ ma tôn đã ổn định, chức trách của Dư Thiên cũng đã kết thúc.

Chàng vốn muốn kháng lệnh và tiến bước muốn vào xem nhưng lại bị tướng quân cản bước.

"Nếu ma tôn không nổi loạn thì xin thượng thần đừng vào trong. Tránh việc lại có thương tích thêm nữa! Kháng lệnh là tội lớn, xin ngài thứ lỗi cho chúng ta."

Đến nước này chàng cũng không thể vào bên trong thêm được nữa. Dư Thiên cũng đành lực bất tòng tâm rời khỏi ma giới, phản phất nơi màu đen lẫn màu tím, khí tức đen tối và tà khí bay lơ lững.

Khí đen hòa chung với ma giới. Bạch y của Dư Thiên lại phản nghịch lại màu sắc u tối tại ma giới này, chàng như một ánh sáng làm cho mọi không gian đều trở nên sáng láng hơn.

[Hắc Điện Thiên]

- (là nơi đại điện của ma tộc, cũng là nơi giam cầm ma tôn)

Một nụ cười quỷ dị từ bên trong phát ra, chẳng khác gì tiếng cười của một oan hồn, tiếng khóc ai oán của linh hồn chư đước siêu độ trộn lẫn tiếng cười. Cả ma giới chẳng có lấy một người đi lại, chỉ có các thiên binh thiên tướng tuần tra nghiêm ngặt.

Nói đến ma giới, số lượng lớn ma tộc bị "chết" yểu và không rõ lý do mà các cơ thể ma tộc bị hút hết linh lực làm cho cơ thể các thần dân ma tộc khô héo và "chết" đi ngày một nhiều.

Đến hiện giờ ma giới chỉ còn ma tôn và không trên không dưới hai mươi người. Việc cai quản của thiên binh, thiên tướng cũng dần đổ bộ hướng về ma tôn và canh giác ngày nghiêm ngặt hơn.

Buổi tối tại một nơi trong một cánh rừng. Ngọn lửa đỏ đang được đốt cháy bởi Thừa Cầm, hắn đang nướng con cá lớn trong ánh lửa chói lọi đó. Ngạn Chi đang châm củi phụ giúp cho hắn nướng cá được thuận lợi hơn. Ngạn Chi bất giác lại nhìn lấy Thừa Cầm sau đó thở dài nói với Thừa Cầm.

"Ta đi theo huynh từ sáng sớm đến tối muộn, huynh không định nói huynh với ta là sẽ đi đâu đến đâu sao? hay chỉ là nói với ta câu nào khác. Cả ngày nay huynh không nói câu nào rồi, ta sắp tự kỉ rồi đây này!"

Một lúc sau khi nàng nói xong Thừa Cầm vẫn im lặng, Ngạn Chi bĩu môi nói tiếp. "Ta biết! Vì ta đã đả kích huynh quá nhiều trong một ngày. Nhưng! Dù sao những lần ta động thủ đều có nguyên do của nó, huynh cứ im lặng thì sao chúng ta làm người đồng hành cùng nhau trong một năm tới đây?"

Ngạn Chi cứ luyên thuyên không dứt. Ngón tay đưa qua rồi lại đưa về, không yên nơi.

"Không phải ta không tin tưởng huynh. Nhưng mà ta thật sự muốn biết tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu! Đâu thể nào trèo đèo lội suối không nơi đến chứ!... Ta nói huynh ngh.....nghe!"

Chưa chờ Ngạn Chi nói xong, Thừa Cầm chặn họng Ngạn Chi lại, tránh nàng nói nhiều. "Ta không nói sẽ làm người đồng hành với cô! Cũng không có ý định đi mãi không nơi dừng!"

Ngạn Chi nhướng mày. "Không phải là người đồng hành?" Ngạn Chi cười lớn, ngay sau đó trầm mặt tức giận.

"Huynh bị bệnh à? Gọi ta theo cùng cũng một ngày rồi. Đến đây huynh nói không phải là người đồng hành, huynh có phải là con người không thế? Tức chết đi được." Sau đó nàng khoanh tay trước ngực nói.

"Được thôi, nếu như huynh muốn thì ta sẽ chiều ý của huynh. Ta sẽ đi cùng huynh đến nơi tiếp theo sau đó thì đường ai nấy đi."

Ngạn Chi hùng hổ nói lớn với Thừa Cầm, sau đó nàng ngồi mạnh xuống thở hồng hộc sau đợt tức giận xua tan. Thừa Cầm ôn nhu đáp lời như chưa từng có câu mắng nào từ Ngạn Chi.

"Được."

Hành động tiếp theo, Thừa Cầm đưa ra trước mặt nàng là con cá vừa mới nướng xong, mùi cá nướng thơm phức, khói bay từ trong con cá bay ra ngoài sốc vào cái mũi của Ngạn Chi, đi vào bụng lẽn xuống bao tử đang sôi ùng ục vì đói của nàng.

Ngạn Chi ngoài mặt thì tỏ vẻ không quan tâm không khỏi tức giận, nhưng trong thâm tâm nàng đang đói lên từng đợt. Nàng liên tục giấu giây phút nuốt nước bọt ừng ực. Thừa Cầm không phải kẻ ngốc mà lại không nhận ra Ngạn Chi đang đói rục riểu, liền nói với nàng.

"Đừng giả vờ nữa. Cô Không ăn thì cô sẽ chết đói trước khi đến nơi."

Câu nói rất bình thường bây giờ của Thừa Cầm nhưng lại tương đối ấm áp với cái bụng đói của Ngạn Chi. Nàng không khách khí nữa, cầm lấy thanh gỗ đang xiên dọc con cá thơm phức, Ngạn Chi bĩu môi nhẹ.

"Vậy... Ta không khách khí nữa đó."

Ngạn Chi nhanh chóng đánh chém con cá, món ăn nào sau khi vào đụng khi đói đúng là ngon hơn bao giờ hết, Ngạn Chi cố gắng hưởng thụ con cá nướng nhanh chóng nhất có thể.

Dáng vẻ thỏ con của nàng lúc bây giờ thật là hiếm có từ khi hắn gặp nàng đến bây giờ, giây phút hiếm có làm cho Thừa Cầm thoải mái đầu óc. Thừa Cầm thở dài, sau đó nướng thêm cá trên đống lửa cháy mãnh liệt.

Tiếng nổ tí tách từ ngọn lửa phát ra bao trùm không gian yên tĩnh, Ngạn Chi sau khi ăn được một nửa con cá nướng lớn. Nàng rũ đôi mi cong xuống dưới, rồi lại liếc lên nhìn Thừa Cầm. Không biết Ngạn Chi đã suy nghĩ điều gì mà nàng lại thắc mắc với giọng điệu ôn hòa không thô kệch, hấp tấp.

"Ta có thể hỏi cái này không?"

Thừa Cầm nghe thấy thì liền nhìn lấy Ngạn Chi, khuôn mặt vô cảm nhẹ gật đầu. Ngạn Chi nhanh chóng hỏi không làm mất thời giờ.

"Nghe Tuyết tỷ nói huynh là đệ tử đầu tiên của Đại Cát điện. Có đúng như thế không?"

Thừa Cầm đang nhìn Ngạn Chi nói thì sau lại đưa mắt sang chỗ khác, chỉ để lại trong tầm mắt Ngạn Chi là một nửa của góc nghiên Thừa Cầm. Đường nét rõ ràng, chiếc mũi của Thừa Cầm cao đến nổi nhìn nửa của góc nghiên y vẫn thấy rất cao. Y nói.

"Có gì lạ sao?"

Ngạn Chi xua tan ánh mắt của mình khi cứ dán vào khuôn mặt y, nàng ngước nhìn trời sao nói nhẹ.

"Tuyết tỷ có nói, huynh không tìm ra được chân thân. Nên bị đồng môn hất hủi, thế nên ta muốn hỏi huynh thật sự có phải là không có chân thân không?"

Ngạn Chi dứt câu liền chậc môi, nàng thở dài, cong mày khó hiểu.

"Nhưng mà, nếu như huynh không có chân thân hoa sinh tử thì cũng phải có chân thân khác chứ. Nếu không hề có chân thân thì sao huynh lại sống thọ hơn nghìn năm thế này! Khó hiểu thật."

Thắc mắc của Ngạn Chi làm cho Thừa Cầm chán nản. Y nhìn Ngạn Chi, sau đó ánh mắt ngày một tối dần.

"Muốn biết không?"

Tiếng nói gian manh của Thừa Cầm thốt ra, nhưng Ngạn Chi lì đòn không hiểu ý đồ của hắn, nàng vui mừng nói.

"Có chứ. Tất nhiên là muốn biết...... Rồi!"

Vừa nói Ngạn Chi liền cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, nàng đưa mắt nhìn đống lửa. Nuốt nước bọt ừng ực. Sau đó Ngạn Chi cười nhạt.

"Có ý gì vậy?"

Lúc này y như một con người khác, Thừa Cầm đứng dậy đắc ý. "Thì cô nói muốn xem chân thân của ta! Dù sao chân thân của ta cũng không ác lắm!"

Nói đến đây Ngạn Chi cũng hiểu là Thừa Cầm muốn gì, nàng đứng dậy theo hắn, nghênh mặt nhìn thẳng. Hóa ra hắn đang muốn hù dọa cho nàng sợ. Nói đến sợ thì Thừa Cầm đã tìm nhầm người ngay từ đầu, Ngạn Chi cười khẩy rồi đáp lại.

"Muốn hù ta sợ? Huynh hôm nay đã tìm nhầm người rồi." Ngạn Chi nhếch môi sau đó đắc trí đưa lòng bàn tay ngửa ra, xòe trước mặt y, khẽ nói mỉa mai.

"Mau, cho ta xem xem, cho ta xem chân thân của huynh."

Thừa Cầm cũng đã rõ tính cách hiếu thắng không sợ trời không sợ đất của nàng từ giây phút này. Hắn bỏ mặc sự mong chờ của Ngạn Chi, quay phất ngồi xuống đưa những cây củi vào ngọn lửa bốc cháy đỏ chói.

Ngạn Chi nhìn thấy vậy liền nói. "Này. Nuốt lời đấy à? Sao huynh lúc này lúc kia thế?" Ngạn Chi cũng không muốn nhiều lời với y.

"Đành vậy. Ta không tranh chấp với những người không có chân thân mà lại tỏ vẻ ta đây hùng mạnh. Dù sao, ta cũng cần huynh để đi đến nơi cần đến. Nếu bay giờ ta đánh chết huynh thì sao ta tìm được nơi có người đây."

Nàng nói thêm kèm theo tiếng thở dài: "Đi mãi đi mãi hết một ngày cũng không thấy bóng ma nào ở khu rừng này cả. Nếu chết vì cô đơn ở đây khi ông phải vô vị quá sao? Hôm nay huynh may mắn, ta sẽ rộng lượng mà tha cho huynh đấy."

Ngạn Chi nói đi nói lại cuối cùng thâm tâm cũng chỉ muốn đánh và đánh, giống như bạo lực sinh ra đã giành cho Ngạn Chi. Và người được hưởng gần đây lại là Thừa Cầm. Thừa Cầm vô cảm nhìn vào ánh lửa sáng, sau đó lại nhìn nàng.

Hắn thắc mắc vào điều với nàng. "Một nữ tử có chút sức mạnh như cô, lại không bị ràng buộc với huynh đệ trong nhà. Chẳng lẽ mười tám năm cô không biết đường đến nơi gần nhất khác sao?"

Ngạn Chi vừa nhắm mồi là con cá bỏ dở lúc nãy, vừa ăn vừa trả lời.

"Không phải là không đi, mà là không đi được. Ta...." nói đến đây, Ngạn Chi liền dừng tất cả hành động lại kể cả việc như đóng băng vùng họng không thốt lời thêm, Ngạn Chi nuốt miếng cá trong miệng, sau đó đặt con cá xuống dưới lớp lá lót. Nàng thở dài nói với giọng điệu tủi lòng.

"Huynh cũng không biết gì về ta. này, Thừa Cầm. Hôm nay ta chỉ tiết lộ cho một mình huynh thôi đấy."

Thừa Cầm nhướng nhẹ mày phải, bèn gật đầu với nàng. Ngạn Chi liền không phòng bị kể về quá khứ ít ỏi trong vạn điều cất dấu.

"Ta vốn không tự do như huynh nghĩ. Ta cũng không phải không bị ràng buộc, chỉ là.... Chỉ là ta có tính cách chống đối lại thôi.

Ta đã bị giam cầm ở tô phủ mười tám năm rồi! Nếu như ta không bị nhốt ở phòng củi cách tô phủ xa xôi thì lại bị nhốt ở căn phòng tối tăm sau phòng bếp! Đến cả nơi ta sinh ra và lớn lên tên là gì ta cũng không biết."

Giọng mếu máo nói từng đoạn. "ta... ta *hít* ta khó khăn lắm mới trốn khỏi phủ, và lần mò cả mấy ngày mới đến được núi Côn La đó."

Nghe thấy giọng điệu như sắp khóc của Ngạn Chi thì Thừa Cầm lại có một chút động lòng thương cảm, nhưng sau đó vẻ mặt của y cứ như xúc cảm lúc nãy chưa hề diễn ra.

Y nói với giọng trầm ấm, giờ đây ánh mắt y không còn hung hăng nữa mà đổi lại là ánh mắt dịu hơn trước.

"ừm"

y nói thêm: "Vậy là việc trước chân núi Côn La cũng để phản khán có căn cứ? Ta thấy lúc đó cô giám chống lại huynh trưởng gan cô cũng không bé."

Từ cảm động Ngạn Chi chuyển sang cảm lạnh, nàng hít một hơi mạnh, luồng khí sạch từ khu rừng nhanh chóng truyền vào hai lá phổi. Bên trong cứ như được lọc sách khí hư, Ngạn Chi bắt đầu Trách Thừa Cầm.

"Huynh không nói lời nhẹ nhàng được thì tốt nhất thì đừng mở miệng nữa! Nghe huynh nói là ta lại sôi máu hơn!"

Hắn cười nhạt liếc mắt sang nơi khác tỏ vẻ không quan tâm, Ngạn Chi lại càn khó chịu hơn, Việc muốn bỏ trốn khỏi môn phái lại bị cản trở của ấn khí này.

Nàng vốn dĩ đi theo chân y đến đây chỉ muốn cùng Thừa Cầm đồng hành hết quản thời gian quy định của môn phái. vừa lại được an toàn hơn vừa có thể tim cách phá bỏ ấn khí.

Thừa Cầm suy nghĩ gì đó hồi lâu, không biết hắn nghĩ gì. Nhạn chóng kéo lấy cổ tay Ngạn Chi, níu nàng lại gần. Hắn dùng cơ thể uyển chuyển luồn qua thắt lưng Ngạn Chi. Hắn dùng thuật pháp ngưng đọng trong lòng bàn tay, một ánh sáng đỏ rực lên hòa chung với ánh sáng ngọn lửa bao chùm, y muốn ấn vào cơ thể nàng.

Đúng như hắn nghĩ, Ngạn Chi vì sơ xảy không phòng bị liền ra chiêu đáp trả. Nàng liền đưa thân thể bay cao lên, lộn ngược về phía đằng sau Thừa Cầm, né tráng tất cả đòn Thừa Cầm động thủ với nàng.

Y phục màu trắng của môn phái phấp phới trong làn gió, khẽ bay tung rồi lại hạ dần. Bóng dáng đánh đấu ngày càng diễn ra.