Ngạn Long

Chương 15: Nhiễm Phong Hàn



[Lưu ý: tác phẩm có nhiều chi tiết tự tạo, tạo ra sự riêng biệt. Không so sánh với bất cứ luận cứ cố định tại trang web nào.]

Chương 15: Nhiễm Phong Hàn

Nhân vật: Thừa Cầm, Tô Ngạn Chi, Châu Kiệt, Châu Thiên La, Uy Thanh.

Khi Ngạn Chi định động thủ với hồ yêu thêm, thì Thừa Cầm giữ cổ tay nàng, ngăn cản nàng lại đánh hồ yêu đó. Hồ yêu cũng sợ hãi núp vào một góc. Hắn nhỏ giọng, đảo mắt sang hồ yêu rồi lại đưa mắt sang Ngạn Chi, y khuyên nàng.

"Dù sao cũng bị cô đánh đến đường này. Đừng phí lời với cô ta nữa! Nhanh chóng lên đường đến thành Triệu Hương thôi!"

Sau đó Thừa Cầm dùng thuật pháp hong khô y phục cho nàng, Ngạn Chi ngợ ra y phục đã khô. Ngạn Chi nói. "Đa tạ nhé!"

Khi nghe hắn nói tên nơi sẽ đến tiếp theo thì cũng hạ hỏa, Ngạn Chi lại trở mặt cáu gắt, hất tay Thừa Cầm ra. Nàng hít một hơi thật sâu, rồi lại kênh mặt với y.

"Ta cứ tưởng bởi vì ta ra tay với huynh nhiều quá nên huynh bỏ ta đi luôn rồi chứ! Không ngờ cũng nhớ đến ta đó. Huynh đến kịp lúc lắm, mém chút thì ta chết đuối rồi!"

Thừa Cầm với khuôn mặt vô cảm của y bày ra, ánh mắt không giao động vì lời mắng chửi vô cớ. Trên tay Thừa Cầm giờ đây mới thấy, hắn đang cầm hành trang của hắn. Không buồn nói một lời lại rời bước, đi thẳng theo đường mòn trước mặt Ngạn Chi.

Bóng dáng lạnh lùng lướt đi, Ngạn Chi còn chưa kịp định hình thì hắn đã rời bước đi khá xa. Nàng há mồm cười khinh bỉ.

"Lơ ta? Được lắm!"

Nàng vội nhìn lấy hồ yêu, nàng ta sợ rụt người lại. Ngạn Chi lại trợn mắt tức giận sang Thừa Cầm. Bây giờ nàng nhìn theo hình bóng hắn mới nhận ra lời lẽ có hơi ngang bướng, theo nàng nghĩ thì y chẳng có bất cứ lý do gì phải bảo vệ nàng cả.

Dù cho nàng có bị phanh thây thì cũng không ảnh hưởng gì tới Thừa Cầm. Nàng dần nhận lỗi trong thâm tâm, rồi nhanh chóng chạy theo, nối bước Thừa Cầm.

"Đừng bỏ ta! Ta không cố ý mắng huynh đâu. Ta sẽ sửa đổi mà! Đợi ta!"

Hồ yêu ở đây nhìn lấy bóng dáng họ rời đi thì nàng ta đứng dậy, dùng thuật pháp hong khô y phục. Khuôn mặt nàng ta lại vụt qua điều gì đó, môi ả cong lên theo thời gian.

Bên cạnh đó, Ngạn Chi đã đuổi theo kịp hắn. Nàng định nói gì đó lại bị tiếng của một nữ nhân ở đằng sau gọi.

"Này! Hai vị!"

Khi họ quay lại, hóa ra người đó là hồ yêu lúc nãy. Ngạn Chi khó hiểu hỏi ả: "Lại là cô! Cô muốn làm gì nữa hả? Có tin ta đánh cô nữa không?"

Khí Ngạn Chi đưa cao nấm đấm lên, thì hồ yêu nhanh nhẹn xua tay, đưa ra vẻ mặt khôn ngoan hiền lành. Ả nói ra điều muốn nói.

"Không phải! Ta chỉ muốn đi cùng hai vị đến thành Triệu Hương! Chỉ là người đồng hành thôi!"

Nói đến đây Ngạn Chi cũng bình tĩnh, Thừa Cầm giọng trầm hỏi hồ yêu: "Cô đến nơi đó để làm gì?"

Hồ yêu cong môi, dáng vẻ ra dáng một thiếu nữ hiền lành yêu kiều, cứ như có thể bị gió cướp đi mất. Đúng là sức hút mê hoặc của hồ yêu, đến Ngạn Chi cũng xuýt bị hồ yêu trước mặt mê hoặc. Nàng dùng tay cốc đầu, tự trấn tỉnh bản thân.

Giờ đây Ngạn Chi mới có thể nhìn ra y phục với dáng vẻ hồ yêu này. Nàng ta mặc y phục màu tím, y phục không tà rất gọi gàng, không như những khuê nữ nàng từng thấy, hoa lệ chăm chuốt quá mức. Kiểu tóc đơn giản chỉ là búi lên nửa đầu cài vài cây trâm ngọc tím.

Hồ yêu bắt đầu đưa tay lên vuốt ve tóc mai gác sang bên mang tai, rồi ngòn trỏ đưa đến trước môi trên. Nàng ta nói với Thừa Cầm bằng giọng điệu nhỏ nhẹ, nhưng thanh thoát.

"Ta tên Uy Thanh! Tuy ta là hồ yêu nhưng ta không có tiền sử hại người! Trước khi gặp hai người ta cũng đang đến thành Triệu Hương để hưởng thụ cuộc sống. Không ngờ! Hai người cũng đang đến nơi đó nên ta muốn đi cùng hai người!

Có được không?"

Khuôn mặt nàng ta mê hoặc, khẽ nghiên nửa đầu. Rãnh môi vẫn cứ như thiết lập sẵn để mê hoặc người khác. Thừa Cầm khác với Ngạn Chi, hắn đưa mắt nhìn vào Uy Thanh, lạnh lùng nói.

"Đi theo thì ta không có quyền cấm cô. Nhưng nếu như cô có hành động sai trái với người dân thành Triệu Hương. Thì, ta sẽ không ngại tiễn cô về sứ vong linh!"

Câu nói hắn sắt bén, như muốn cắt đi một nửa ý chí của ai đó, nhưng khẳng định một điều đó không phải là Uy Thanh. Ngạn Chi ngạc nhiên nhìn hắn, nàng không ngờ hắn lại lạnh lẽo như thế.

Dù sao Uy Thanh cũng đang trong hình dạng một nữ tử, hắn nói như thế chẳng hề sợ sẽ tổn thương đến Uy Thanh. Nàng ta khẽ hỏi.

"Ta nên xưng hô với hai người là gì nhỉ?"

Nói xong Ngạn Chi nhìn Thừa Cầm, hắn không trả lời. Ngạn Chi bất lực thở dài, song cũng nói ra danh tính cho Uy Thanh.

"Ta tên Tô Ngạn Chi. Tên quỷ sai kia là Thừa Cầm! Bọn ta là đệ tử của Đại Cát điện!"

Uy Thanh nhướng mày: "tên rất hay", Uy Thanh nhẹ nhàng cong môi thêm, nàng ta vươn tay, chụm lại thành phểu, chỉ về hướng nam.

"Thế! Chúng ta lên đường thôi!"

Hắn không nói gì cả, không nhìn Ngạn Chi và Uy Thanh mà đi thẳng một mạch về hướng nam, nơi dẫn đến thành Triệu Hương.

- Triệu Hương Thành: được cho là nơi ở của hàn vạn tinh hoa, hương thơm. Nơi này sản xuất hàng vạn những thứ có hương thơm và các loại hương trên vạn mùi hương.

Ngạn Chi thở dài, sau đó đi theo y. Uy Thanh vì thế cũng thưởng thức cảnh đẹp đi sau hai người họ. Vừa đi, Uy Thanh lại thay đổi sắc thái.

Chạy nhanh đến ôm lấy cánh tay của Ngạn Chi. Ngạn Chi bất ngờ liền muốn né tránh sự cuồn nhiệt của nàng ta. Ngạn Chi cau mày khó hiểu, nghiên mặt về phía Uy Thanh nói.

"Thay đổi nhanh như lật sách vậy? Ta nhớ lúc nãy cô ra dáng nữ nhi danh giá lắm mà? Suýt nữa tưởng cô bị ai nhập rồi đấy!"

Uy Thanh không nói gì, nàng ta vẫm cười và ôm lấy cánh tay Ngạn Chi. Tiếng nói của Thừa Cầm đánh tan sự khó hiểu của nàng, hắn khẽ cười nói.

"Vậy thì cô không biết! Hồ ly vôn xảo quyệt như thế, loài hồ ly vốn có thể thay đổi tính cách theo con mồi chúng nhắm đến, và đeo bám con mồi cho đến khi chúng đạt được mục đích."

Lời giải thích rõ ràng khiến ai cũng phải nhận ra, đối với Ngạn Chi thì khác, Ngạn Chi đang nghi ngờ có phải Uy Thanh đang muốn dụ dỗ nàng? Nàng đẩy Uy Thanh ra nói.

"Này! Tránh xa ta ra, cô muốn quyến rũ rồi ăn thịt ta à? Ta nói cô biết, ta sẽ bâm nhuyễn cô ra, bỏ thịt cô vào nấu cháo thịt, nếu như ta biết cô có ý định muốn làm thế với ta đó!"

Đúng là nữ tử ác độc, lại có thể dùng từ ngữ đe dọa ghê gớm như thế. Đến Thừa Cầm cũng hoài nghi nhân sinh với nàng. Hắn mau chóng nói với hai người.

"Mau đi thôi, qua bên con đường bên kia, khoảng tầm một canh giờ sẽ đến nơi!"

Uy Thanh thắc mắc với y: "không phải các người đều là đệ tử đại cát điện sao? Vì sao lại không dùng ngự kiếm hay thuật phát để đi nhanh hơn?"

Thừa Cầm trả lời nhanh với Uy Thanh rồi rời đi. "Có ai đó không biết cưỡi ngự kiếm cũng không dùng thuật pháp để bay. Thế nên ta và cô phải chịu khổ cùng rồi!"

Nghe đến đây Uy Thanh nhìn Ngạn Chi cũng ngầm hiểu ra ý nghĩa câu hắn nói, Uy Thanh nhìn Ngạn Chi và phì cười, ngay sau đó Ngạn Chi cũng nhanh chóng hiểu ra, nàng quát hắn.

"Này! Huynh nói ta đấy à? Đừng có mà lên giọng chế giễu ta!"

Uy Thanh không để lỡ giờ, nang ta nén cơn giận của Ngạn Chi bằng cách vuốt đầu mũi, sau đó kéo tay nàng đi.

"Đi thôi!"

Ngạn Chi khó chịu mếu máo càn quấy, nhưng có nghịch đến mấy cũng bị Uy Thanh kéo đi như ngựa kéo xe thôi.

[Cổng Thành Triệu Hương]

Sau một canh giờ, cuối cùng họ cũng đã thấy được cổng thành. Ngạn Chi la lết tấm thân mệt nhừ do đi lâu, dựa trên người Uy Thanh. Ngạn Chi thở dài than thở.

"Mệt quá đi! Ta sắp trụ không nổi rồi. một canh giờ ta cứ tưởng nó là ba ngày vậy đó, cái chân của ta không còn cảm giác nữa rồi."

Thừa Cầm cũng đang nhìn Ngạn Chi, đầu của nàng đang dựa vào vai Uy Thanh, mắt Ngạn Chi bỗng nhiên nhắm nghiền lại, đôi môi và cả khuôn mặt nàng tái mét như xác chết.

Cơ thể nhũng ra liền chóng chân quỵ xuống đất, kêu một tiếng "phịch" nặng trĩu, Uy Thanh liền nhanh chóng đỡ lấy Ngạn Chi. Ngạn Chi dùng hơi tàn trong người nói chua chát.

"Ta đi không nổi nữa, cố nữa ta cũng không đi được."

Thừa Cầm hỏi nàng.

"Chỉ đi chưa đến một canh giờ mà đã mệt như thế này rồi à? Thể lực của cô đúng là thất thường thật!"

Uy Thanh cau mày, hình như Uy Thanh đã nhận ra điều gì đó với biểu hiện của Ngạn Chi bây giờ, nàng ta nói với y.

"Chắc là vì lúc nãy ta và cô ấy ở dưới nước.....có lẽ Ngạn Chi đã bị nhiễm phong hàn rồi!"

Khi nghe ra lý do, Thừa Cầm đứng đó nhìn Ngạn Chi một lúc, sau đó cau mày nhìn vào trong thành. Chỉ còn vài bước nữa đã có thể vào bên trong rồi, nhưng Ngạn Chi lại làm lỡ dỡ bước của hắn.

Hắn cụp mi xuống, suy nghĩ điều gì đó. Sau một vài phút, hắn cũng quyết định làm điều gì đó với Ngạn Chi. Hắn ngồi quỳ một bên chân, ôm lấy thân Ngạn Chi. Uy Thanh nhìn thấy thế liền né sang một bên.

Thừa Cầm xoay cơ thể hắn lại, sau đó ra hiệu cho Uy Thanh đỡ nàng lên vai hắn. Cơ thể vừa nóng vừa lạnh, bên má trái của Ngạn Chi chạm vào phần má phải của Thừa Cầm.

Hơi nóng từ da truyền qua người Thừa Cầm, giờ đây hắn mố biết Ngạn Chi đang khó chịu đến nhường nào. Ngạn Chi vẫn nhắm nghiền mắt, mồ hôi nặng vào từng hạt trên trán. Cứ thể như chúng muốn chạy khỏi khuôn mặt nóng như lửa này rơi xuống đất.

Hơi thở Ngạn Chi cũng dần thở dốc, hơi bay ra đều chứa hơi nóng bên trong. Thừa Cầm thở hơi dài, ngước mắt nhìn về phía trước.

Hắn nâng nàng đang tựa trên vai hắn, dần đưa lên đứng dậy. Thừa Cầm ôm lấy nơi đầu gối không chạm vào bất cứ nơi bài cấm kị trên cơ thể Ngạn Chi. Nàng nóng hắn cũng nóng. Cứ thế đi dần vào trong thành.

Trước khi vào thành, điều đầu tiên gặp phải là lính gác bên ngoài thành, có hai người nam nhân đang trực ở đó, khoảng dưới hai mươi lăm tuổi, y phục là quân phục kiên cố, màu nâu bên trong lớp áo là màu đen.

Khuôn mặt họ cau có, khó chịu với người khác. Dáng vẻ kiên cường vốn có của quân lính.

Họ cản bước ba người, Thừa Cầm, Ngạn Chi và Uy Thanh. Thừa Cầm như đã quen với việc này, y dùng một tay giữ lấy nàng, một tay lấy ngọc bội của Đại Cát điện ra, đưa lên trước mặt.

Khi lính gác nhìn thấy mảnh ngọc, họ liền thay đổi sắc mặt từ cau có sang hoan nghênh.

Bọn họ nhìn lấy khuôn mặt Thừa Cầm ngẫm nghĩ hồi lâu cũng nghĩ ra Thừa Cầm là ai, song một trong hai lính gác tên Châu Thiên La cong môi nói.

"Hóa ra là Thừa Cầm của Đại Cát điện, lúc nãy là do ánh nắng quá chói nên ta không nhìn rõ. Xin thứ lỗi nhé!"

Thừa Cầm biểu cảm hắn vẫn không lay động, hắn thở ra hơi một cái. Sau đó cất ngọc bội vào bên trong y phục, nơi ở ngực.

Thừa Cầm nhìn ra đằng sau là hướng vào khuôn mặt Ngạn Chi, giọng khản nói với hai lính gác.

"Cô ta cũng là đệ tử Đại Cát điện, nữ nhân đằng sau là người quen của bọn ta muốn vào thành cư trú vài ngày."

Châu Thiên La nghi hoặc dò la. "Cô nương đó là đến y quán hay đến nơi khác nhỉ?"

Hắn hỏi như thế cũng là có mục đích của hắn, vốn Triệu Hương thành cũng là một thành lớn, nên tự tiện đi lại bên trong cũng là một điều khó khăn đối với một người đi đường nán lại thành như Uy Thanh.

Uy Thanh lo lắng nhưng không biết nói gì để qua mặt được tên Châu Thiên La này, nàng núp sau lưng nơi Ngạn Chi đang dựa trên lưng Thừa Cầm. Giả vờ chăm sóc cho Ngạn Chi, tránh tầm mắt của hắn nhìn vào nàng.

Thừa Cầm lạnh băng trả lời hắn: "Đến cùng một y quán với ta, cô ta sẽ không đi đâu lung tung cả!"

Uy Thanh Khi nghe câu trả lời thì khá ngạc nhiên. Thừa Cầm khi đưa ra ý như thế, vốn cũng là đang muốn bảo vệ cho Uy Thanh khỏi việc dò xét của lính canh. Muốn cho nàng ta vào bên trong thành một cách an toàn.

Đúng như Thừa Cầm suy tính, Khi nghe nói Uy Thanh là người quen của Thừa Cầm thì không cần ai nói thì hắn cũng đều cho vào. Châu Thiên La vui vẻ nói.

"Đồng môn vẫn là đồng môn, người quen và đi cùng huynh cũng là người đáng tin cậy. haha! mời vào bên trong!"

Nói xong hắn nhìn Ngạn chi trên lưng Thừa Cầm, sau đó nói với giọng lo lắng đơn thuần.

"Có vẻ cô nương này bị nhiễm phong hàn rồi, ba người mau vào thành, đến Xích Đẩu quán dưỡng bệnh đi! Mau lên!"

- Xích Đẩu quán là một chi nhánh của núi Côn La, mở ra với mục đích là nơi dừng chân của các đệ tử núi Côn La.

Nói xong hắn đẩy ba người vào thành, với khuôn mặt bất ngờ của Uy Thanh. Thừa Cầm thì cứ việc bước vào, tên lính gác Châu Thiên La xua tay với lính gác trực bên trên nói.

"Này! Mau dẫn đường cho họ đi! Thành mới tu sửa, dù sao Thừa Cầm cũng đã hai năm không đến đây rồi. Mau xuống dẫm đường đi, Chu Kiệt!"

Chu Kiệt là lính gác bên trên, y đáp lại: "được! Ta xuống đó ngay!"

Tên lính gác Châu Thiên La mới ra lệnh nhìn Uy Thanh, lại ngại ngùng nhưng nói to về phía Uy Thanh khi bốn người đã đi xa.

"Cô nương y phục màu tím, ta tên là Châu Thiên La. Thường xuyên ghé thăm nhé!"

Uy Thanh khó hiểu những vẫn cười gượng đáp trả lại. Đúng thật thì Tên Châu Thiên La này đã bị dung nhan của Uy Thanh mê mẩn ngay từ đầu rồi, nói ra thì lúc nãy hắn như muốn ăn tươi nuốt sống Uy Thanh, nhưng bây giờ lại như con thỏ trắng bị mê hoặc rồi.

Hắn vừa nhìn đã mê mệt người nữ nhân này. Tên Châu Thiên La nở cười ngây ngốc, sau đó ôm cửa thành mãn nguyện.

Bên này sau khi rời khỏi Châu Kiệt đã vui vẻ khi nhìn dáng vẻ của Châu Vũ Thiên bày ra để tán nữ tử này. Y mở miệng giải thích hành động của Châu Vũ Thiên lúc nãy đối với Uy Thanh.

"Tôi là Châu Kiệt! người lúc nãy là Châu Thiên La. Tôi thay huynh ấy xin lỗi cô nương vì lời lẽ quấy rối lúc nãy."

Uy Thanh nhìn lấy khuôn mặt tuấn tú của Châu Kiệt, tóc búi cao, mặt rõ góc cạnh, thân có hơi gầy gò, trên môi Châu Kiệt nở nụ cười ngốc nghếch.