Ngàn Tầng Kịch Bản

Chương 5



edit&beta: meymeyluv 🌷

.

.

.

Nhất Trung với con hẻm nhỏ này cách nhau một con phố, từ đầu hẻm là có thể nhìn đến bảng hiệu của trường học.

Nhất Trung là trường trung học tốt nhất ở Nam Thành, học sinh đứng đầu toàn thành phố đều học ở chỗ này, hàng năm các loại giải thưởng lớn cầm đến mỏi tay, tỉ lệ thi đậu đại học cũng cao đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.

Đương nhiên, cơ sở vật chất ở Nhất Trung cũng rất tốt —— hồ bơi, sân tennis, khu công nghệ, cái gì cần có đều có, ký túc xá của học sinh có phòng một người hoặc phòng hai người, điện nước cung cấp 24h, dưới tầng trệt chính là nhà ăn.

Tiểu khu của Quý Oản Oản cách trường học khá xa, sau khi cùng người trong nhà thương lượng qua, cô quyết định sẽ ở lại ký túc xá của trường.

Ngày đầu tiên khai giảng, trước cổng trường ngựa xe như nước, chật kín phụ huynh đưa rước con cái. Bên trong trường, một đám học sinh đeo cặp sách bu đông như kiến quanh cái bảng nằm giữa sảnh của toà dạy học chính, không biết là đang nhìn cái gì.

Quý Oản Oản đứng ở phía sau đám người, đưa mắt nhìn từ xa.

【 Danh sách lớp khối 11 】.

Cô là học sinh chuyển trường, đã được báo lớp trước các bạn học khác rồi, đang tính xoay người rời đi lại lơ đễnh nghe được đoạn đối thoại của hai bạn học bên cạnh.

"Mày nghe lớp 3 nói chưa, Chu Khác với Lâm Hào đánh nhau ở con hẻm nhỏ đối diện trường đó!"

"Chu Khác với Lâm Hào? Hai người họ sao tự nhiên lại đánh nhau??"

"Ai mà biết, mà Lâm Hào bị đánh siêu thảm luôn, nghe nói là ngay cả đi cũng không đi được, phải cần có người khác đỡ."

"Vãi, Chu Khác khủng bố thiệt, Lâm Hào là trùm trường nghề luôn đó."

"Sợ vãi, tao còn chưa coi danh sách lớp...... Chỉ mong đừng cho tao với Chu Khác học chung một lớp."

......

Quý Oản Oản đã biết được một tin tức từ đoạn đối thoại, Chu Khác cũng là khối 11, cùng khối với cô.

Chuyện này làm cô lại có hứng thú với danh sách lớp nha.

Ngặt nỗi học sinh ở đằng trước quá đông, trong ba lớp ngoài ba lớp, cô cũng không thể chen vào ngay được.

Ngay cả khi chen vào được, khối 11 có tới hơn 1000 học sinh, cũng biết kiếm tới bao giờ mới thấy tên anh.

Quý Oản Oản sờ sờ cái bụng xẹp lép, rối rắm hai giây rồi dứt khoát từ bỏ, quay người đi về hướng quầy bán đồ ăn vặt.

Trước sau gì cũng biết anh học lớp nào, không cần vội lúc này.

Đã thu phí bảo kê của cô, còn có thể chạy được sao?

......

Lầu ba của khu dạy học, phòng giáo viên.

"Thầy Cao, vận khí của thầy không tốt rồi," một giáo viên nữ bước vào văn phòng, kéo ghế ra, "Chu Khác bị chia đến lớp của thầy phải không?"

Nghe thấy vậy, một giáo viên nam ở độ tuổi trung niên ngồi trong góc ngẩng đầu lên: "Đúng vậy."

"Tôi từng dạy lớp em ấy hồi năm ngoái, cái thằng nhóc Chu Khác này tiết nào cũng ngủ, chưa từng thấy nó nghe giảng nửa chữ, có khi còn trốn học, ngay cả lớp cũng không đến," giáo viên nữ thở dài, "Không biết thằng nhóc này đậu cấp ba kiểu gì."

Điểm thi đầu vào của Nhất Trung là cao nhất thành phố, cao hơn trường đứng vị trí thứ hai tận 15 điểm, những học sinh thi vào được nếu không phải thành tích xuất sắc thì cũng là thuộc đội tuyển học sinh giỏi của một môn nào đó, được đặc cách tuyển sinh vào trường.

Học sinh giống Chu Khác, ở trường khác có lẽ sẽ xuất hiện, nhưng ở Nhất Trung thì lại là có một không hai.

Một vị giáo viên nữ khác cầm ly nước đến trước máy lọc nước: "Chắc là cô Lý không biết rồi, nhà Chu Khác rất giàu có nha...Hôm họp phụ huynh hồi lớp 10, mẹ của em ấy đi xe Rolls-Royce đến đấy."

Cô giáo Lý thở dài: "Phụ huynh có giàu cỡ nào cũng không thể sơ suất trong việc giáo dục con cái chứ."

"Mỗi một đứa trẻ đều có tiềm lực vô hạn," thầy Cao nãy giờ không lên tiếng đóng hồ sơ lại, "Tôi tin là thằng bé Chu Khác này cũng thế."

Cao Quốc Cẩm, năm nay 46 tuổi, là chủ nhiệm của lớp 10 khối 11.

Ông đã làm giáo viên chủ nhiệm suốt 20 năm nay, năm nào cũng dẫn dắt lớp 100% đậu đại học, dạy ra vài vị thi được Trạng Nguyên trong kì tuyển sinh, học sinh của ông phải nói trải rộng gần như mọi ngành nghề.

Ông là giáo viên chủ nhiệm ưu tú nhất ở Nhất Trung, bởi vậy nên trường học mới phân Chu Khác đến lớp của ông.

Cô giáo Lý: "Thầy Cao, có Chu Khác trong lớp, chuỗi kỷ lục đậu đại học 100% của thầy có khả năng phải bị phá vỡ rồi."

"Tôi cảm thấy chuyện đó sẽ không xảy ra đâu," Cao Quốc Cẩm tốt tính cười cười, "Tôi rất có niềm tin vào học sinh của mình."

Nghe ông nói như vậy, nữ giáo viên cũng không tiện phản bác: "Nghe nói lớp của thầy còn có một học sinh chuyển trường nữa, chuyển từ Giang Thành đến đây, thành tích thế nào ——"

Nói còn chưa dứt lời, cửa lớn văn phòng đã bị người gõ vang.

"Mời vào."

Một cô gái nhỏ mặc áo thun, quần jeans đẩy cửa bước vào, đứng lại: "Xin hỏi giáo viên Cao có ở đây không ạ?"

Cao Quốc Cẩm đứng lên: "Chào em."

"Em chào thầy Cao ạ," Quý Oản Oản bước tới, "Em là Quý Oản Oản, học sinh chuyển trường được phân vào lớp thầy ạ."

"Em là Quý Oản Oản?"

Cao Quốc Cẩm cười nói: "Thầy vừa mới xem xong hồ sơ của em, em từ Giang Thành đến đây đúng không?"

"Đúng ạ." Quý Oản Oản ngoan ngoãn đáp lời.

"Trường cấp ba trước kia của em tỉ lệ học lên cũng rất cao," Cao Quốc Cẩm hỏi, "Sao em lại chuyển tới Nam Thành để đi học?"

"Ba mẹ em đi Mỹ công tác, không chăm sóc em được," Quý Oản Oản nói, "Vì vậy đã chuyển em tới Nhất Trung học."

"Thì ra là như vậy."

Cao Quốc Cẩm gật gật đầu: "Trường học của chúng ta cũng không tồi, bầu không khí trong lớp cũng rất tốt."

Các giáo viên khác trong văn phòng: "......"

Thầy Cao, thầy có đang nghiêm túc không thế?

Lớp học có Chu Khác, bầu không khí có thể tốt đến cỡ nào??

Cao Quốc Cẩm nói chuyện với Quý Oản Oản vài câu ngắn gọn, sau đó dẫn cô vào lớp.

Thiết kế kiến trúc của Nhất Trung rất độc đáo, khối 10 với khối 11 mỗi bên một toà nhà, văn phòng giáo viên nằm ngay ở hành lang dài nối giữa hai toà nhà này.

Hành lang dài rất yên tĩnh, một học sinh cũng không có.

"Hồi nãy nói chuyện có hơi lâu, chuông đi học đã vang lên rồi," Cao Quốc Cẩm giải thích, "Bạn học của em chắc đều đang ở phòng học rồi."

Quý Oản Oản gật gật đầu.

Không hổ là trường trung học số một, tất cả học sinh đều rất nghe lời.

Một tầng lầu sẽ có ba lớp, lớp 10 nằm ở ngoài cùng của lầu 3, mới vừa bước tới hành lang, Quý Oản Oản đã nghe được một trận đùa giỡn hi hi ha ha.

"......"

Luôn có một loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên, đi đến cửa sau, xuyên thấu qua cửa sổ, cô thấy học sinh trong phòng học đang tụ lại cãi cọ ồn ào, kế bên cái điều hoà đứng đầy người, đang ba chân bốn cẳng chia nhau đồ ăn vặt, trên bục giảng thỉnh thoảng lại có học sinh chạy tới chạy lui, trên bảng đen không biết bị ai dùng phấn viết bảy tám nét xiên xiên vẹo vẹo "Chào mừng khai giảng".

Quý Oản Oản: "......"

Phong cách của đám học sinh giỏi này còn rất đặc biệt.

Cao Quốc Cẩm thấy một màn như vậy, vẫn vui tươi hớn hở như cũ: "Rốt cuộc vẫn là trẻ con, thích chơi một chút cũng bình thường, không chậm trễ học tập là được rồi."

"Vâng vâng." Quý Oản Oản liên tục gật đầu như gà con mổ thóc.

Lớp học đang quậy phá khí thế ngất trời, không ai chú ý tới bọn họ, Cao Quốc Cẩm đứng yên ở cửa: "Đừng khẩn trương, các bạn học sẽ thích em."

Quý Oản Oản chớp chớp mắt: "Dạ thầy Cao."

Cao Quốc Cẩm nắm lấy then cửa, đẩy cửa bước vào.

Cả lớp lập tức yên tĩnh lại.

Quý Oản Oản đứng phía sau Cao Quốc Cẩm, gì cũng không thấy rõ.

"Chúc mừng các bạn khai giảng vui vẻ, thầy là giáo viên chủ nhiệm mới của các em, các em có thể gọi thầy là thầy Cao," Cao Quốc Cẩm nói, "Bây giờ thầy sẽ giới thiệu một bạn học mới."

Không biết có phải ảo giác hay không, Quý Oản Oản nghe được vài tiếng hít thở dồn dập.

Quý Oản Oản: "?"

Cao Quốc Cẩm quay đầu lại: "Nào, em lên bục giảng tự giới thiệu một chút đi."

Quý Oản Oản gật đầu, tiến lên một bước.

Dưới lớp lại một trận xôn xao nho nhỏ, ngay sau đó, bọn học sinh phía dưới đưa tới đủ loại ánh mắt.

Khẩn trương, sợ hãi, sợ hãi, lại sợ hãi......

"???"

Quý Oản Oản mặt đơ đứng ở trên bục giảng.

Sao nãy nói tất cả đều sẽ rất thích mình???

......

Bên tường rào.

Vu Dương đứng ở dưới, chờ Chu Khác rơi xuống đất vững vàng thì đưa cặp sách lên.

Chu Khác không nhận, vỗ vỗ bụi trong tay, nhíu mày, từ trong túi quần lấy ra khăn ướt.

"......"

Vu Dương nhìn miếng giấy màu hồng phấn kia, khóe miệng co giật: "Anh Khác, sao anh còn giữ nó nữa?"

"Lau tay đó," Chu Khác cầm cặp sách, "Đi thôi, nếu không muộn đấy."

Vu Dương: "...... Đã đến muộn rồi, vừa rồi chuông đã vang lên."

Chu Khác không để ý lắm ồ một tiếng: "Làm sao tới được khu dạy học của khối 11?"

"Ở ngay kế toà khối 10," Vu Dương đuổi kịp bước chân anh, "Anh đã xem danh sách lớp chưa, hai tụi mình chung một lớp."

"Chưa," Chu Khác nói, "Lớp nào cũng như nhau."

Hai người đi được một đoạn, Vu Dương mới nhớ tới: "Anh Khác, nữ sinh hồi nãy cũng học trường tụi mình hả?"

"Ừ."

Chu Khác xách theo cái túi giấy trong tay, đầu ngón tay thon dài túm lấy một đầu, lắc lư qua lại.

"Lạ thật đấy, xinh đẹp như vậy sao trước giờ em chưa từng nhìn thấy ở trường nhỉ," Vu Dương sờ sờ đầu, "Với nhan sắc này, ít nhất cũng phải phong danh hiệu giáo hoa."

"Học sinh chuyển trường." Chu Khác nói.

"Khối 11?"

"Ừ."

Vu Dương cười nhạo: "Ngay cả cái này cũng biết, quan hệ hai ngươi không bình thường nha."

Chu Khác liếc mắt một cái, không nói chuyện.

"Anh Khác, gần đây mấy em gái bên người anh hình như hơi nhiều nha," Vu Dương nháy mắt với anh, "Hôm trước chơi game còn có một vị chơi như thần nữa ——"

"Cùng một người."

"Hả?" Vu Dương không phản ứng kịp.

"Ở đâu ra nhiều em gái như vậy," Chu Khác lạnh nhạt đáp, "Có mỗi cô ấy thôi."

......

Quý Oản Oản gục xuống nơi bàn trống cuối lớp học, lười biếng ngáp.

Một nam sinh đeo mắt kính đằng trước quay đầu lại, thò qua hỏi: "Bạn học, hồi nãy làm cậu sợ phải không?"

"......" Quý Oản Oản im lặng, "Nói thật là có một chút."

"Thật ngại quá," mắt kính tỏ vẻ xin lỗi, "Tụi mình nhận nhầm người."

Lòng hiếu kỳ của Quý Oản Oản bị gợi lên: "Nhận nhầm người?"

"Ừ," mắt kính lại thò qua thêm một chút, kể cho cô nghe, "Cậu là học sinh chuyển trường nên không biết thôi, trường Nhất Trung chúng ta có một vị đại ca rất đáng sợ, được xếp tới lớp tụi mình đó."

Quý Oản Oản: "......"

Đại ca gì gì đó, nghe có chút quen tai nha.

"Đại ca à," cô đứng dậy, "Đánh nhau rất lợi hại?"

"Đâu chỉ là lợi hại, phải nói là nghiền áp, mình đoán cậu ấy có thể một chọi mười luôn cơ," mắt kính run lập cập, chà xát cánh tay, "Thôi không nói nữa, càng nói mình càng thấy sợ."

Quý Oản Oản: "......"

Cao Quốc Cẩm về văn phòng lấy tư liệu, lớp học lại tiếp tục cãi cọ ồn ào, hỗn loạn thành một đống.

Nghe mắt kính tám chuyện xong, Quý Oản Oản lấy ra bánh mì mua ở quầy bán đồ ăn vặt từ trong hộc bàn, không để ý tới ánh mắt lén lút ngắm nghía của những nam sinh xung quanh.

Bánh trứng đã bị lấy làm phí bảo kê rồi, đến bây giờ cô còn chưa ăn gì.

Lúc này, cửa phòng học "kẽo kẹt" một tiếng, mở ra.

Cảnh tượng được tái hiện, trong phòng học lặng ngắt như tờ, phảng phất như bị ấn nút tạm dừng.

Quý Oản Oản nhìn đến cái tay cầm ly nước của mắt kính run run, thanh âm áp lực: "Vãi, cậu ấy tới thật......"

Quý Oản Oản đói mà ngực muốn dán vào lưng luôn rồi, rẹt một tiếng xé rách bao bì đóng gói.

Ăn cơm quan trọng nhất, lát xem drama sau.

Tiếng bao nilon xé mở ở trong bầu không khí yên tĩnh này đặc biệt chói tai.

Chu Khác gần như là ngay lập tức theo âm thanh nhìn tới.

"Ô," Vu Dương nói, "Đây không phải là em gái của......"

Chu Khác không phản ứng cậu, xách theo cặp sách ngay lập tức bước vào phòng học.

Quý Oản Oản xé bao bì, cắn một miếng bánh mì.

Mới vừa ngẩng đầu đã cùng Chu Khác đứng cách ba mét mắt đối mắt.

"......"

Gần thêm chút nữa có tin tôi bị miếng bánh mì trong miệng nghẹn chết luôn không?

Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị trong lòng, nhưng khi Chu Khác thật sự xuất hiện ở trước mặt, Quý Oản Oản cũng sốc không thốt nên lời.

Đây rốt cuộc là cái duyên phận gì vậy!

Vậy mà cũng gặp được nữa!!

"Còn có hai chỗ ngồi thôi à......"

Vu Dương nhìn chỗ trống hàng phía sau một cái, lại nhìn cô gái trước mắt một cái.

Cậu huýt sáo vài tiếng, ngồi vào vị trí đằng sau cách Quý Oản Oản một lối đi nhỏ.

Nam sinh ngồi cùng bàn với cậu lập tức thở phào, như là đã tránh được một kiếp nạn to lớn.

Quý Oản Oản trơ mắt nhìn Chu Khác bước tới, ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh cô.

"......"

C-Cũng quá kích thích rồi! 

Thiếu niên lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, rũ xuống hai mắt hẹp dài không chứa chút cảm xúc, quai hàm rõ ràng sắc bén, quanh thân toát ra hơi thở xa cách lạnh nhạt.

Quý Oản Oản để ý trong lớp có không ít nữ sinh lén nhìn về phía này.

...... Sắc đẹp hại nước hại hại dân nha.

"Trùng hợp quá," cô lại cắn một miếng bánh mì, biết rõ vẫn cố hỏi, "Thì ra cậu cũng học khối 11 nha."

"Ừ."

Chu Khác liếc bánh mì trong tay cô, đưa túi giấy đưa cô.

Quý Oản Oản nhìn thấy bên trong để một cái bánh trứng nóng hầm hập: "...... Ơ?"

"Không phải hôm qua cái bánh kia của cậu bị Lâm Hào làm rớt sao," Chu Khác nói, "Tên đó đền cho cậu đấy."

.

.

.

Theo dõi wattpad meymeyluv để cập nhật nhanh nhất ạ. 🌷

Bên cạnh đó các bồ có thể theo dõi page [meymeyluv] trên Facebook để cập nhật thông báo từ mình nhanh nhất nhá. 🌷