Ngang Tài, Ngang Sức

Chương 27: Em nấu, anh khen



Tần Lãnh giúp Tịch Hy bê đĩa ra bàn. Cô nấu mấy món đúng chuẩn cơm nhà, một món canh, hai món mặn

- Ăn thôi, hi vọng anh sẽ hợp.

Lòng Tịch Hy có chút háo hức, không biết Tần Lãnh sẽ cảm thấy đồ ăn cô nấu như nào. Tuy cô không giỏi bếp núc, nhưng cô tự tin mấy món cơ bản sẽ không làm khó được mình. Hồi du học, thi thoảng nhớ quê nhà, cô cũng nấu ăn và rủ Vân Trì ăn cùng. Vân Trì thậm chí rất thích. Từ khi về nước, bận bịu việc công ty và thừa kế công ty, cô không còn nấu ăn thường xuyên nữa.

Tần Lãnh nhìn mâm cơm ngon lành, Tịch Hy còn bày biện lên những chiếc đĩa rất đẹp khiến anh thấy đáng yêu nhiều chút. Lần đầu ăn cơm vợ nấu anh cũng hồi hộp. Dù là vợ chồng nhưng với phong thái của chủ nhà, Tịch Hy gắp cho anh một miếng sườn kho vào bát, rồi lại múc một bát canh cá hầm rong biển để bên cạnh chờ nguội bớt.

Ăn một miếng, Tần Lãnh nhìn cô:

- Anh mới biết chủ tịch Tịch thị nấu ăn ngon như vậy!

- Anh lại quá khen, ngon là được rồi. Sau này em sẽ nấu thường xuyên hơn cho anh.

- Không cần gò bó, đúng là anh vui vì được ăn đồ em nấu, nhưng nếu em mệt hay không muốn thì không cần phải nấu vì anh. Anh biết công việc của em rất vất vả.

- Vợ nấu cơm cho chồng cũng là điều nên làm.

Tần Lãnh thấy cô ý tứ như vậy cũng không nói thêm nữa, anh gắp đồ ăn vào bát cô:

- Em cũng ăn đi.

Hai người lặng yên ăn cơm, Tần Lãnh ăn khá nhiều khiến Tịch Hy thầm hài lòng vui vẻ. Ăn xong, cô đứng trong bếp gọt hoa quả, còn Tần Lãnh đang rót nước uống ở sofa. Anh đủng đỉnh cầm ly, mắt vẫn nhìn những tấm ảnh trên kệ gần đó.

Tịch Hy mang hoa quả ra bàn phòng khách rồi ngồi xuống:

- Anh tới ăn đi này. Lát chúng ta sẽ về.

Tần Lãnh tiến lại ngồi cạnh cô:

- Nay ở lại đây đi.

Tịch Hy khá ngạc nhiên khi anh chủ động muốn ở lại.

- Ở đây anh không có đồ.

- Không sao, lát có người đem tới.

Thấy vậy Tịch Hy liền đồng ý. Lúc này, anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ:

- Anh có quà cho em.

- Là gì vậy, chẳng phải sáng nay anh gửi hoa rồi sao?

- Quà này đặc biệt hơn.

Rồi anh ung dung mở hộp, nhẹ nhàng cầm tay cô đeo đồng hồ lên:

- Thử xem có hợp không.

Tịch Hy nhìn chiếc đồng hồ nhỏ xinh trên tay mình, đoán rất đắt đỏ. Liếc sang một chút, cô thấy Tần Lãnh cũng đeo một chiếc y chang nhưng to bản hơn, dây đeo khác vài chi tiết nhỏ nam tính hơn.

- Đồ đôi sao?

- Ừm, anh muốn có gì đó giống với em, mỗi khi nhìn sẽ nhớ tới em.

Tịch Hy hơi đỏ mặt trước sự bộc bạch của chồng, cô đùa:

- Thế thì sẽ nhớ nhiều đấy, mỗi ngày nhìn đồng hồ biết bao lần, có chắc lần nào cũng nhớ em không?

- Chắc. Mong em cũng nhớ anh như vậy.

- Ừm.

Vô thức, Tần Lãnh liếc qua mấy tấm ảnh kia, còn Tịch Hy không nhận ra ẩn ý trong câu nói đó. Cô nhìn chiếc đồng hồ, vui vẻ cảm ơn anh.

Cũng là ở cùng một không gian với nhau, nhưng Tần Lãnh cảm thấy ở đây Tịch Hy có vẻ thoải mái và cởi mở hơn, có lẽ là do đây là nhà cô ở lâu đã quen. Không gian ở Tần gia cũng riêng tư nhưng suy cho cùng ra khỏi phòng vẫn có mẹ anh và người làm.

- Nếu em muốn, chúng ta có thể ở riêng. Anh cũng có vài căn hộ.

Tịch Hy bất ngờ nhìn anh:

- Sao đột nhiên anh lại nói vậy?

- Bỗng dưng anh nghĩ tới thôi.

- Ừm, nhưng mẹ sẽ buồn lắm. Mẹ luôn muốn nhà có thêm người mà.

Đương nhiên Tịch Hy thích ở riêng, tâm lý con dâu rất nhiều người ngại sống chung với mẹ chồng. Nhưng mẹ chồng cô rất tốt, cô luôn muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp này.

Tần Lãnh thấy Tịch Hy nghĩ cho mẹ mình, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Vừa rồi anh muốn thăm dò xem cô nghĩ như thế nào, bản thân anh luôn mong hai người phụ nữ trong đời mình sống chan hoà dưới một mái nhà chung.

- Vậy thi thoảng chúng ta sẽ ở ngoài vài hôm như hôm nay, anh rất thích!