Ngang Tài, Ngang Sức

Chương 39: Ai cũng phải đi làm thôi



Dù mạnh mẽ bao nhiêu thì Tịch Hy vẫn là phụ nữ, cô vẫn mủi lòng trước sự thành khẩn và cam đoan của Tần Lãnh. Đã là vợ chồng, thì cũng nên có sự tin tưởng nhất định, đó cũng là tôn trọng dành cho đối phương. Nếu cứ nghĩ mãi về chuyện này, sẽ khó mà sống lâu dài với nhau được. Sau này trong cuộc sống sẽ còn nhiều chuyện phức tạp hơn. Kể cả từ đầu không yêu nhau, nhưng Tịch Hy cũng không muốn mình là đàn bà lỡ dở một đời chồng. Có một người như Tần Lãnh làm chồng, hẳn là cô cũng đã may mắn hơn quá nhiều người khác. Ở bên anh, cô chỉ có hơn chứ không có kém.

***

Nay là buổi đầu Tịch Trí tới làm việc.

Tịch Trí vẫn chưa biết mình làm ở vị trí nào, chị gái thì làm chủ tịch, anh trai thì làm tổng giám đốc, chắc anh cũng sẽ được vào một phòng ban kha khá nào đó. Tịch Trí vui vẻ tới nơi, nhưng hơi hụt hẫng khi chỉ có Kim Ưng đón anh.

- Trợ lý Kim, phòng làm việc của tôi ở đâu nhỉ?

- Tôi sẽ dẫn cậu đi.

Tịch Trí hớn hở theo sau, nhưng khi tới nơi lại ngẩn tò te.

- Đây là Tịch Trí, mọi người hẳn đã biết. Từ nay cậu ấy sẽ làm thực tập sinh ở phòng truyền thông. Chủ tịch căn dặn, không phân biệt đối xử, cậu ấy sẽ như mọi thực tập sinh khác, sẽ được đánh giá năng lực qua các vòng khảo sát.

Kim Ưng đứng giữa phòng giới thiệu với mọi người, ai cũng nhìn Tịch Trí chằm chằm, còn xì xào nói gì đó nữa.

Tịch Trí không thể tin được, bèn cười gượng gạo, kéo Kim Ưng ra cửa:

- Có gì nhầm lẫn không vậy, sao tôi lại ở đây? Lại còn thực tập gì chứ!

- Tôi chỉ làm theo lời cô Hy căn dặn.

- Không được, anh phải cho tôi làm ở vị trí khác, tôi không chấp nhận được. Như này là vùi dập, hạ thấp vị thế của tôi.

- Xin thứ lỗi, tôi chỉ nghe theo lệnh của chủ tịch mà thôi. Cậu hãy vào trong làm việc đi, tạm biệt.

Kim Ưng phũ phàng để mặc Tịch Trí tại đó. Tịch Trí dĩ nhiên là ngay lập tức gọi cho chị gái phàn nàn:

- Chị, sao chị lại nỡ đối xử với đứa em duy nhất của mình như vậy huhu.

Tịch Hy không hề nhân nhượng:

- Sao trăng gì, hồi chị còn đang học đại học đã phải thi cử, cạnh tranh mới được làm thực tập sinh. Cũng phải trải qua mọi thủ tục mới được công nhận. Em phải cảm thấy may mắn khi không phải cạnh tranh áp lực mà đã được vào vị trí thực tập. Không thì em đã bị loại từ vòng gửi xe rồi.

- Nhưng mà....

- Tịch Trí!

- Vâng, em vẫn đang nghe mà. Cứ mỗi lần chị gọi cả tên là em giật cả mình.

- Em hãy nỗ lực để chứng minh năng lực bản thân. Từ nhỏ em đã không tồi, chỉ là em ham chơi mà thôi. Tự mình vươn lên rồi đường đường chính chính có được thứ mình muốn, sẽ không ai có thể phủ nhận hay chế giễu em cả. Em còn trẻ, còn nhiều cơ hội và thử thách, cứ lăn xả trải nghiệm, sẽ không có kinh nghiệm nào lãng phí cả. Hiểu ý chị chứ?

Nghe chị căn dặn làm Tịch Trí xúc động, chị cứ như người mẹ chăm lo cho cậu vậy. Cậu gật đầu tỏ ý đã hiểu, nghẹn ngào:

- Chị Hy, em sẽ cố gắng ạ!

Tịch Hy thấy vậy cũng yên tâm phần nào:

- Ừm, cố lên, nếu khó khăn quá thì bảo chị, chị không giải quyết giúp em đâu, nhưng chị sẽ cho em những kinh nghiệm hồi xưa của mình. Ai cũng phải đi làm thôi!

- Cảm ơn chị!

Tịch Trí đứng ngoài một lát để ổn định tinh thần rồi mới bước vào nơi làm việc. Mang tiếng là Tịch thiếu nhưng cậu còn chả bao giờ ló dạng tới công ty. Nghĩ lại quãng thời gian ăn chơi và scandal vừa rồi, cậu có chút tự ti.

Nhưng thật may, đồng nghiệp vẫn chào đón cậu niềm nở. Dù sao thì cậu cũng là em chủ tịch, nhân viên ở đây cũng có phần kiêng nể. Biết đâu sau này cậu cũng thành sếp ở đây nên cũng không ai muốn làm khó cậu cả.