Ngang Tài, Ngang Sức

Chương 7: Cũng có thể!



Mấy vài giây Tịch Hy mới buông tay anh ra, mặt cô có chút phiến hồng.

- Anh muốn uống gì?

Tần Lãnh nhìn ly cafe của cô, mùi cafe đen rất nồng đậm. Xem ra khẩu vị cũng mạnh nhỉ. Anh chậm rãi trả lời:

- Trà đen, không đường!

- Ồ!

Tịch Hy thường thấy nam giới tuổi này hay uống cafe, các bậc lớn tuổi mới thích trà hơn. Trà đen không đường thì cũng khá đặc biệt như cafe đen không đường của cô, hàm lượng caffeine khá cao.

- Tối uống trà có sợ mất ngủ không?

- Có lẽ giống cô.

- Ý anh là...

- Uống cafe, cô cũng không sợ mất ngủ à?

Tịch Hy bỗng cong môi cười, cuộc xem mắt với sứ mệnh to lớn của cô lại diễn ra như này sao.

Trong lúc đợi đồ uống được bê ra, Tịch Hy không biết nên nói gì. Đã đi xem mắt bao giờ đâu mà biết, cô chỉ quen đi gặp đối tác làm ăn mà thôi. Rõ ràng mục đích ban đầu thì Tần Lãnh chính là đối tác mà cô muốn để làm ăn thật. Nhưng vậy mà không phải vậy.

Đồ uống bê ra, Tần Lãnh chậm rãi cầm ly trà lên nhấp một ngụm, còn Tịch Hy thì lúng túng, trước khi đi xem mắt cô đã tưởng tượng rất nhiều sẽ nói những gì, nhưng giờ cô chỉ biết lấy ống hút khuấy khuấy mấy viên đá trong ly nước của mình.

- Tôi không biết cô Tịch đã có chồng rồi cơ đấy!

- Hả?

Thấy Tần Lãnh nói, Tịch Hy ngơ ngác nhìn anh, lại mất vài giây mới load được.

- À, chuyện đó sao. Không phải tôi lấy hôn nhân ra làm trò đùa, chỉ là, đó là lí do từ chối nhanh gọn nhất mà thôi.

- Cô Tịch không cần giải thích chuyện đó với tôi.

Lời của Tần Lãnh làm Tịch Hy thấy có chút khó chịu. Bao năm kinh doanh đàm phán với đối tác của cô lại không áp dụng được với anh. Mới gặp có vài phút, anh đã khiến cô trong thế bị động rồi.

Dù sao gặp mặt cũng là để tìm đối tượng kết hôn. Mà thời gian Tịch Hy có không còn nhiều, đắn đo một lúc, cô hỏi:

- Tần tổng tính tới chuyện kết hôn chưa?

- Cứ gọi tôi là Tần Lãnh là được!

- Tôi sẽ!

- Cô Tịch có vẻ gấp gáp?

- Người bận rộn như anh... Và như tôi. Chẳng phải nên gắn gọn và tìm kiếm kết quả nhanh nhất có thể sao? Chúng ta sẽ không bị lãng phí thời gian.

- Tôi không nghĩ là sẽ lãng phí!

Nhìn cô gái trước mắt, Tần Lãnh nói tiếp:

- Cô Tịch muốn kết hôn rồi sao?

- Ở tuổi chúng ta, như thế còn có chút muộn. Nếu không chúng ta đâu có gặp nhau thế này.

- Nếu gặp được người xứng đáng, tôi cho rằng muộn chút cũng không sao.

Tịch Hy không nhìn anh, mà nhìn xa xăm đáp:

- Cũng có thể!

Rồi cô cầm ly cafe lên, uống hết, trong ly giờ chỉ còn lại đá.

- Chúng ta kết hôn đi!

Lời nói trấn động của Tần Lãnh làm cô suýt cả rơi cái ly trên tay.

- Anh không nên đùa tôi như thế!

Tần Lãnh cười nhàn nhạt:

- Tôi chưa bao giờ đùa chuyện gì. Nhất là chuyện hôn nhân đại sự. Chẳng phải cô nên kết hôn với tôi càng sớm càng tốt sao?

Nghe vậy, Tịch Hy chắc chắn Tần Lãnh biết mục đích của mình. Vụ việc của Tịch Thị đúng là rất rầm rộ. Nhưng như này chẳng phải dễ dàng quá hay sao, sao có thể cho cô được lợi lớn như vậy. Với bản tính làm ăn, cô biết cái gì đến nhanh thì sẽ mất nhanh, cái gì dễ dàng thì lại càng tiềm ẩn nguy hiểm.

Cô nghiêm túc hỏi lại:

- Hẳn anh biết, thế sao còn quyết định như vậy!

- Cô vừa bảo cũng có thể còn gì!

- Chúng ta còn chẳng yêu nhau.

- Cô Tịch kinh doanh lâu như vậy, nhất định biết, có nhiều thứ còn quan trọng hơn tình yêu. Tình yêu chỉ là cảm xúc trong một hoàn cảnh, không thể đảm bảo lâu dài và bền chặt mãi mãi.

- Nếu Tần tổng nói thế, thì kết hôn cũng có thể li hôn chăng?

- Cũng có thể! Nhưng... Thông minh như cô, nghĩ li hôn với tôi sẽ dễ dàng được lợi gì không.

Thấy Tần Lãnh dửng dưng như vậy, Tịch Hy thấy có chút nực cười. Nhưng anh ta nói không sai. Sự thật mất lòng.

- Được, nếu Tần tổng tự tin như vậy, Tịch Hy tôi sẽ kết hôn với anh!