Ngang Tài, Ngang Sức

Chương 72: Coi nhau như người thân



Cô đặt hộp bánh của mình lên bàn, lại nhìn Lam Tâm đang đeo tạp dề lúng túng một góc, trong bếp toả ra mùi thơm:

- Cô đang nướng bánh sao?

- Vâng... Sao chị biết?

- Mùi thơm mà, cô làm tiếp đi, tôi sẽ đợi ở đây.

- Vâng...

Lam Tâm bẽn lẽn đi vào bếp, còn Tịch Hy đã nhận ra sự thay đổi nhỏ của căn biệt thự, bếp đã sáng đèn, vườn có thêm hoa, trên bàn cũng cắm một lọ hoa nhỏ xinh. Cô khẽ cười, đúng là nhà có phụ nữ có khác.

Cô đứng dậy, theo thói quen định tới kệ tủ lấy thuốc lá của Vân Trì ra hút. Nhưng nghĩ một lát, cô lại chuyển hướng đi vào bếp. Đúng lúc Lam Tâm đang đóng bánh vào khuôn, chiếc bánh bị dính trở nên méo mó. Quả thật sau khi gặp Tịch Hy, lòng Lam Tâm trở nên rối bời, cô không tập trung làm bánh được nữa.

Tịch Hy thấy vậy cũng đeo một cái tạp dề vào, đến cạnh Lam Tâm:

- Cô nên phủ một lớp bột hoặc quét một lớp dầu ăn vào khuôn, sẽ không dính nữa.

Nói rồi Tịch Hy thành thục tới tủ bếp lấy găng tay đeo vào, rồi làm mẫu cho Lam Tâm. Cô gái bên cạnh thấy chiếc bánh làm ra đẹp đẽ sắc nét, chỉ biết lén nhìn người phụ nữ bên cạnh.

- Có sợ làm bẩn áo chị không, chiếc áo có vẻ khá đắt tiền....

- Không sao.

Thấy Tịch Hy nhiệt tình niềm nở, Lam Tâm cũng có chút bớt ngại ngùng.

Tịch Hy liếc nhìn thấy bánh có nhân hạt điều, bèn nhắc:

- Vân Trì dị ứng hạt điều, cô bỏ loại này riêng nhé.

- Vâng, cảm..cảm ơn chị.

Tịch Hy biết cô gái này không đơn giản là quản gia, Vân Trì kĩ càng như vậy không đời nào quản gia lại không biết anh dị ứng. Nhưng cô không bóc mẽ Lam Tâm, hẳn phải có lí do gì đó.

Hai người vẫn tiếp tục làm hết chỗ nguyên liệu, Tịch Hy còn chỉ cách dùng lò cho chuẩn. Lam Tâm không khỏi tò mò:

- Chị hẳn là rất thân cận với cậu Vân?

- Cũng có thể nói như vậy.

Sợ Lam Tâm hiểu lầm gì đó, Tịch Hy giơ bàn tay trái mình lên lắc lắc:

- Chúng tôi coi nhau như người thân!

Lam Tâm nhìn chăm chú vào ngón áp út đeo nhẫn kia. Rõ ràng cô không nên quan tâm hay có quyền được thái độ với mối quan hệ của Vân Trì, nhưng lòng đã nhẹ đi vài phần.

Tịch Hy được Lam Tâm rót cho một ly nước, hai người ngồi ngay bàn ăn nói chuyện, hầu hết đều do Tịch Hy chủ động:

- Cô Lam bao nhiêu tuổi rồi?

- Tôi 25 ạ.

- Khá trẻ nhỉ, cô gọi tôi là chị cũng phải, tôi bằng tuổi Vân Trì.

Bảo sao trong mơ, Vân Trì nói "mình rất nhớ cậu".

- Lam Tâm làm việc ở đây lâu chưa?

- Dạ, cũng được một thời gian ạ.

- Ừm, cô thấy Vân Trì thế nào? Cậu ấy có làm khó cô không?

Lam Tâm đỏ mặt, lắc lắc đầu:

- Không ạ, anh ấy trả lương tôi rất hậu hĩnh. Lúc đầu có chút lạnh lùng, sau thì thấy không sợ nữa. Tôi...quen rồi.

Tịch Hy mỉm cười, đoán là Lam Tâm không biết thân phận ông trùm của bạn mình. Nếu biết chắc cô ấy sẽ sợ hơn quá.

- Ừm, đừng sợ cậu ấy. Lam Tâm à, hãy ở bên chăm sóc cho Vân Trì thật tốt nhé. Cậu ấy rất cô đơn!

Tịch Hy nhìn đồng hồ đã muộn, bèn tạm biệt Lam Tâm rồi ra về.

- Đây là đồ tôi tự làm, nhờ cô đưa cho Vân Trì.

Lam Tâm cẩn thận nhận lấy, nhìn là biết bánh trung thu, thắt nơ đóng hộp rất cầu kì.

- Vâng chị!

Nhìn bóng lưng Tịch Hy rời đi, Lam Tâm có chút chạnh lòng. Cô ấy nhìn thôi cũng toát lên thần thái xuất sắc, còn tự tay làm bánh cho Vân Trì nữa. Nhìn sang mấy cái bánh của mình, Lam Tâm không khỏi tự ti.