Ngạnh Hạch Xuyên Nhanh

Chương 1: Chúc mừng năm mới (*)



(*) Tên đầu đề là do tác giả viết vào ngày 13/1/2020 đầu năm mới, ý tứ chúc năm mới độc giả.

Đàm Chiêu lần nữa có lại ý thức, là cảm giác hoàn toàn không trọng lực.

Nói một cách chính xác, chính là bản thân là vật nặng rơi tự to từ trên cao xuống dưới đất, tục xưng...... Nhảy lầu.

Kích thích vậy sao!?

Đàm Chiêu cũng không rảnh nghĩ tiếp thu ký ức và làm quen với thân thể, dựa vào bản năng rong ruổi võ hiệp cùng dị giới, thúc giục nội lực Hoàng Ngọc A Diệu, mạnh mẽ dùng nội lực phân tán đại bộ phận trọng lực, bất quá thời điểm rơi xuống đất hắn vẫn là nghe thấy tiếng gãy giòn tan của xương cánh tay phải.

Đau đớn so với vừa xuyên qua liền mất mạng vẫn là khổ sở hơn chút, may mà phía dưới vừa vặn có một vũng bùn sau mưa, nếu không sẽ không đơn giản chỉ gãy một cánh tay như vậy.

Xuyên qua hơn hai mươi thế giới, du hành suốt các vị diện thần tiên quỷ quái võ hiệp, Đàm Chiêu vẫn là hiếm có được thời điểm chật vật như vậy, sắc trời u ám, hắn chịu đựng đau đớn tìm một góc tường ngồi xuống, lúc này mới quyết tâm tự mình chỉnh lại xương.

Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, xương về đúng vị trí, đầu mùa thu, Đàm Chiêu đau đến đầy một thân mồ hôi lạnh.

[Hệ thống, ký ức!]

Hệ thống: Có ngay, ký chủ.

Đàm Chiêu là một xuyên nhanh giả, vì mắc một căn bệnh nan y di truyền từ tổ tiên, lúc sắp chết liền bị trói định vào một cái "chiến thắng bệnh nan y" hệ thống, đi đến các thế giới khác, thay người sắp chết sống sót kiếm thời gian, người sắp chết có thể giảm thống khổ khi chết, trực tiếp được luân hồi, mà những ngày Đàm Chiêu sống ở đây có thể tích lũy vào thân thể hắn kéo dài sinh mệnh, cực hạn tích lũy là một trăm năm.

Chỉ cần tích lũy đủ một trăm năm là hắn có thể trở lại thế giới của mình, chiến thắng bệnh nan y sống sót.

Bất quá "thời gian" thật sự quá nhiều, hắn mỗi lần đều rất đoản mệnh, xuyên qua hơn hai mươi cái thế giới thần tiên quỷ quái cùng võ hiệp, kỹ năng có thêm một đống, chính là thời gian như cũ chưa đủ. Hoàng Ngọc A Diệu cũng là linh vật trong lúc hắn xuyên qua thu thập được, còn có Trường Sinh Quyết công pháp Tiểu Thất và Hoà Thị Bích A Hòa, với một tiểu tổ tông linh thú Phong Li còn ngủ say. (*)

(*) Cái này chắc là ở quyển 1 – 2, ta cũng không đọc.

Hệ thống: Cái gì cũng không có! Hai mươi năm của cậu cuối đều tặng cho tôi! Cậu hiện tại chính là cái đồ ăn hại!

(*) Ngươi muốn xưng tôi – cậu hay ta – ngươi:)? Ta thích cái đầu:)

[...... Tôi đột nhiên có chút hối hận.]

Hệ thống: Xin lỗi, thời gian đã tặng, không thể hoàn lại:).

Aizz, tay quá phải đau a, Đàm Chiêu cũng không vội rời khỏi hiện trường nhảy lầu, ngược lại dựa vào góc tường tiếp thu ký ức nguyên chủ.

Nguyên chủ tên là Tô Tĩnh Lâm, là...... người hiện đại.

Nếu không phải tay phải Đàm Chiêu còn đau, Đàm Chiêu đã có thể nhảy dựng tại chỗ biểu diễn màn lộn ngược ăn mừng, trời biết hắn ở các loại thế giới cổ đại có bao nhiêu tưởng niệm điện tử khoa học kỹ thuật hiện đại.

Thế giới này, hắn phải chơi một trăm năm!

Hệ thống: Ký chủ, tôi phảng phất nghe thấy tiếng cờ treo lên cao.

Đàm Chiêu đặt quyền nên không nghe được, hắn tiếp tục tiếp thu ký ức. Nguyên chủ Tô Tĩnh Lâm là cô nhi, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, tuyển sinh đại học phát huy vượt xa người thường, vào một trường đại học sư phạm, tốt nghiệp xong đến thành phố Hương Quyến Tam Trung làm giáo viên ngữ văn.

Đại khái là bởi vì xuất thân từ cô nhi viện, tính cách nguyên chủ hơi thiên về phục vụ lấy lòng, lại có chút nhút nhát, chuyển thành giáo viên chính thức năm thứ hai đã bị điều đi làm chủ nhiệm lớp kém nhất cao trung năm hai (1).

Cao nhị ban 13, lớp học "khét tiếng" nhất trường Hương Quyến Tam Trung, một cái lớp hỗn tạp, đại khái chính là tập hợp đủ các loại giáo bá, học tra cùng với đám con nhà phú nhị đại không muốn học, (*) chưa nhìn cũng biết để nguyên chủ vẫn hạng đồng vào đấy hiển nhiên không quản nổi. (*)

(*) Giáo bá: Thành phần học sinh hay gây chuyện, đánh nhau giỏi, đại khái là đại ca trường, trùm trường.

Học tra: Thành phần học sinh học kém, điểm thấp trong trường.

Phú nhị đại: Thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi tại Trung Quốc.

Mấy thuật ngữ nhỏ này vẫn thường gặp, không cần giải thích nhiều.

(*) Gốc: 想也知道还处在青铜段位的原主带不动。Câu này hơi phức tạp, vì không chắc dịch có chuẩn không nên ta sẽ để câu gốc lại.

Từ ký ức biết được, không chỉ không quản được, sinh hoạt thường ngày của nguyên chủ cũng càng ngày càng kém.

Học sinh không quản được, đồng nghiệp khinh thường, công việc không có khởi sắc, nguyên chủ bắt đầu dần dần...... nghiện đánh bạc.

Cái gọi là đánh bạc chính là nhất thời thì tốt, ngày ngày đánh bạc chính là nghèo, nguyên chủ vốn dĩ là sinh viên mới vừa tốt nghiệp không bao lâu, không nhà không xe không tiền tiết kiệm, vào cao nhị ban 13 không lâu, liền nợ nần chồng chất đến hơn 130 vạn.

Thời điểm chủ nợ đe dọa nguyên chủ muốn nháo đến trường học, nguyên chủ rốt cục tâm thần không ổn, nửa đêm nhất thời luẩn quẩn trong lòng, chạy lên nóc tòa hành chính của trường học nhảy lầu, cũng là muốn phát tiết bất mãn với trường học.

Sau khi nhảy xuống, Tô Tĩnh Lâm liền hối hận, cùng hệ thống làm giao dịch, không chỉ miễn trừ thống khổ khi chết, còn phải thay nguyên chủ trả 130 vạn.

[Tôi thu hồi câu nói khi nãy, chúng ta sang thế giới tiếp theo đi:).]

"Thầy Tô, tại sao thầy ở chỗ này a?"

Bảo an tuần tra trường học phát hiện Đàm Chiêu đang dựa vào góc tường, giật mình đến thiếu chút nữa quăng vỡ đèn pin.

"Tay ngã gãy, có thể đưa tôi đến bệnh viện không?"

Đột nhiên trở lại xã hội hiện đại, Đàm Chiêu mặc dù có ký ức nguyên chủ Tô Tĩnh Lâm, đối hiện đại vẫn hết sức xa lạ, tới bệnh viện rồi, hắn được y tá trực ca đêm xử lý vết thương.

Chờ bó bột xong đã là 3 giờ sáng.

Bảo an đã sớm trở về trường, Đàm Chiêu ngồi ở đại sảnh tầng một khu cấp cứu, tay trái có chút vụng về lướt lướt điện thoại.

Hệ thống: Ký chủ, còn dùng sao?

[Hỏi thừa, cậu tôi cũng sẽ dùng. ]

...... Lời này xác thật không sai, nói đến công nghệ đen, hệ thống mới là đen nhất.

Gọi xe về bằng phần mềm trên điện thoại, rạng sáng bốn giờ, Đàm Chiêu rốt cục về đến phòng nguyên chủ thuê, rộng chưa đến hai mươi mét vuông, lộn xộn, còn có một chút mùi vị kỳ quái. Đàm Chiêu ôm cánh tay đứng ở cửa, cảm thấy xã hội hiện đại đối hắn thực không thân thiện.

Aizz, cuộc sống cũng quá quá thảm đi.

Trên đường về hắn đã xem qua, trả xong tiền xe, toàn thân tàn sản còn lại chỉ tổng cộng 300 tệ, không cần nghĩ muốn đi khách sạn, Đàm Chiêu lại thở dài, đi vào phòng vệ sinh.

"Tô Tĩnh Lâm" trong gương để kiểu tóc nắp nồi, gọng kính đen đúng chất chủ nhiệm giáo dục treo trên mũi, một thân tây trang rẻ tiền, ném trong đám đông chắc chắn không thể tìm được.

Đàm Chiêu tiện tay tháo xuống mắt kính, đang định rửa cái mặt lấy lại bình tĩnh một chút, ngẩng đầu liền nhìn thấy...... một khuôn mặt điển trai.

Hệ thống: Kinh hỉ không, bất ngờ không?

[......]

Đàm Chiêu rửa sạch mặt xong từ phòng vệ sinh ra, không đeo lại mắt kính, dù sao cũng không ngủ được, liền thu dọn đồ đạc của nguyên chủ một chút, có thể ném liền ném, dư lại văn kiện cùng quần áo đều nhét hành lý.

Dựa theo ký ức, tiền thuê nhà tháng này lại sắp đến hạn, hôm nay đã là ngày 30, trùng hợp lại là chủ nhật học sinh nghỉ, dù sao cũng không có tiền thuê tiếp, Đàm Chiêu lựa chọn giữ lại thể diện tự mình rời đi trước khi bị chủ nhà thẳng mặt đuổi.

Bên ngoài nợ 130 vạn, không chỗ để đi, tay còn đang bị gãy, thật thảm.

— Nam chính thảm nhất năm hahaha.

Bất quá tâm tình Đàm Chiêu cũng không phải muốn sụp, hắn kéo hành lý, vô cùng vui vẻ đi dạo phố một vòng, bỏ ra tám tệ ăn một tô mì xào lớn, không khí náo nhiệt nơi phố phường rốt cuộc khiến hắn ý thức được, hắn thực sự đã đến với xã hội văn minh hiện đại.

Trước hết định một mục tiêu nhỏ —— kiếm 130 vạn.

Vậy câu hỏi đặt ra là, làm thế nào mới có thể nhanh chóng nhận được tiền?

Đàm Chiêu đi trên đường, trong đầu vẫn luôn cân nhắc vấn đề này, bởi vì quá mức nghiêm túc, đi tới đi lui liền đi vào một cái ngõ cụt.

Hôm nay ánh mặt trời thực đẹp, đầu thu mát mẻ, ngõ này nhỏ bởi vì dãy nhà hai bên quá cao lại quá gần nhau, nhìn qua vừa sâu thẳm vừa tối tăm, vào sâu bên trong cách đây không xa còn truyền đến tiếng đánh nhau.

Nói đúng hơn, hẳn là đơn phương hội đồng.

Đàm Chiêu nhìn tay chính mình còn đang bó bột mất ba giây đồng hồ, cậu đây là nên kiến nghĩa dũng vi hay nên kiến nghĩa dũng vi a? (*)

(*) Kiến nghĩa dũng vi 见义勇为 đại khái dám làm việc nghĩa, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ. Cấu trúc trên là một câu lựa chọn, hai vế một ý có ý nói chỉ có một lựa chọn, tức là nam chính dù thế nào vẫn là thấy rồi liền sẽ đứng ra tương trợ, ý là ở đây anh không phải chần chừ có hay không giúp mà là đang suy sét đến cánh tay gãy với biện pháp tốt nhất.

Thực ra ta giải thích có hơi dễ gây hiểu lầm, nam chính không phải thánh mẫu nhưng vẫn là người nghĩa hiệp, đáng giúp liền giúp, ai đọc truyện nhiều chắc cũng tự hiểu ý tác giả a.

Lời Kê Kê: Đây là nam chính nghĩa hiệp đầu tiên tôi đọc mọi người ạ:) Đời toàn đọc nam chính thần kinh không bình thường:).

"Alo —— 110 đúng không? Tôi đang ở giao lộ XX......" (*)

(*) Giao lộ: Ngã tư.

(*) 110 là số điện thoại gọi cảnh sát trong trường hợp khẩn cấp. Cho ai tò mò thì 120 là cứu thương, 119 là cứu hỏa. ^^

Phùng Tu Lam bị đánh đến cong thành con tôm, đột nhiên nghe thấy nơi xa truyền đến một thanh âm trong trẻo, hơn nữa là cậu thế nhưng lại cảm thấy thanh âm này thập phần quen tai.

Đàm Chiêu cố ý nói lớn tiếng, ba người vây ẩu đả bên trong lại không phải điếc, vừa nghe báo cảnh sát, chạy đến cực nhanh, bất quá người cuối cùng chạy ra hiển nhiên ghi hận Đàm Chiêu, cố ý hướng cánh tay Đàm Chiêu đụng một cái, Đàm Chiêu tùy ý trả về một chân, kẻ kia liền biết đây một cái cây cứng, lập tức bò dậy chạy như ma đuổi.

"......" Quả là một vị "tuấn kiệt" a.

Đàm Chiêu kéo hành lý đi vào bên trong, chỉ nhìn thấy một thiếu niên thân thể nhỏ gầy chật vật bò dậy từ trên mặt đất, bộ đồng phục này còn rất quen mắt, a, mặt cũng rất quen mắt.

Đây không phải bạn học Phùng Tu Lam ở ban 13 nguyên chủ dạy sao.

(*) Không biết nhưng tác giả ghi đồng học.

"Bạn học Phùng, không sao chứ?"

Phùng Tu Lam lúc này mới nhận ra người vừa rồi cứu mình, cư nhiên lại là chủ nhiệm lớp cậu: "Anh...... Báo cảnh sát?"

(*) Bởi vì Phùng Tu Lam không dùng danh xưng thể hiện kính trọng 您 mà dùng 你, cộng thêm cậu đã cao tam, nguyên chủ lại là sinh viên mới tốt nghiệp, hơn nữa nhìn Đàm Chiêu mặc đời tự xưng thầy đáng yêu lắm:), nên ta mạn phép để anh, có gì các ngươi cứ bình luận góp ý, ta sẽ dựa tỉ lệ và độ lười để chỉnh sửa.

Thiếu niên thanh âm lạnh lẽo, như cục đá bị băng tuyết trắng mùa đông bao vây lấy, Đàm Chiêu cũng không thèm để ý, dứt khoát ngồi trên hành lý, lúc này mới lắc lắc đầu: "Không có."

"...... Cảm ơn."

Hồi lâu, Phùng Tu Lam lung la lung lay đứng lên đi ra ngoài, Đàm Chiêu nhìn người đi được gần mười mét, đột nhiên mở miệng: "Bạn học Phùng, tuy nói lòng tốt mang ra không cần báo đáp, bất quá cậu có thể thu lưu thầy giáo mấy ngày không?"

Từ ký ức biết được, Phùng Tu Lam không sống cùng cha mẹ, một mình thêu nhà ngoài trường học.

Phùng Tu Lam cảm thấy chính mình đại khái là đại não co rút, bằng không cậu làm sao có thể cho phép cái tên chủ nhiệm lớp vâng vâng dạ dạ về nhà ở?! Nhìn Tô Tĩnh Lâm ung dung thanh thản nằm dài trên sô pha ngoài ban công, một tay lướt điện thoại, Phùng Tu Lam nhất thời có loại ảo giác chính mình mới là khách nhân đến nhà người này chơi.

"Bạn học Tiểu Phùng, cần thầy bôi thuốc giúp sao?"

Phùng Tu Lam quỷ dị nhìn thoáng qua cánh tay còn quấn băng kín mít của đối phương, Đàm Chiêu theo tầm mắt thiếu niên nhìn xuống cánh tay chính mình, a, đây là hai bệnh nhân a.

"Không cần." Thanh âm thiếu niên như cũ cực kỳ lãnh khốc.

Phùng Tu Lam nói xong liền trở về phòng, có lẽ là tự mình bôi thuốc.

Không gian trở nên yên tĩnh, Đàm Chiêu nhìn chung quanh căn hộ rộng gần 200 mét vuông này, không có nhiều dấu vết sinh hoạt, hành lý của hắn vẫn để ở lối vào, tà dương hắt xuống bên cửa sổ phía Tây, thật tốt, hắn không cần ăn ngủ ngoài đường.

Đàm Chiêu vui vẻ mở phần mềm gọi hai phần cơm hộp.

Phùng Tu Lam tắm rửa xong một thân mùi xà phòng ra tới, liền nhìn đến cơm hộp Tô Tĩnh Lâm mang về.

Hai người ngồi ở trên bàn cơm, đối diện không nói gì, Đàm Chiêu ăn được một nửa, đột nhiên mở miệng: "Bạn học Tiểu Phùng, cậu biết làm thế nào có thể nhanh chóng kiếm được 130 vạn không?"

Phùng Tu Lam thiếu chút nữa nuốt cơm bằng đường khí quản.

"Rất khó trả lời sao?" Xa xã hội hiện đại thời gian dài, hắn đã đánh mất kỹ năng kiếm tiền, aizz.

"Không khó, nằm mơ tương đối nhanh."

...... Tiểu đồng học này vậy mà cũng sẽ nói đùa, Đàm Chiêu thuận theo một câu: "Tôi còn tưởng cậu sẽ nói cướp ngân hàng tương đối nhanh nha?"

Ai ngờ vị đồng học mi thanh mục tú này lại rất nghiêm túc nói: "Thầy Tô, cướp ngân hàng là phạm pháp."

"......"

— Thật sự là vừa đọc xong đam mỹ edit quyển này hơi quắn quéo. ^^ Thấy tân hủ nào đi edit truyện không cp chưa. ><

-------------

(1) Ta sẽ để cả bảng hệ thống ta làm trước ( rất nhiều truyện cần bảng này nên ta làm trước á) để nhanh gọn.

Hệ thống giáo dục Trung Quốc gồm 3 năm mầm non, 6 năm tiểu học, 3 năm sơ trung (THCS), 3 năm cao trung (THPT)/3 năm học nghề, 2-3 năm cao đẳng/4 năm đại học.

Tốt nghiệp là vào tháng 6.

Sơ trung năm nhất (sơ nhất) tương đương lớp 7, năm hai (sơ nhị) lớp 8, năm ba (sơ tam) lớp 9.

Tương tự cao trung năm nhất (cao nhất) lớp 10, năm hai (cao nhị) lớp 11, năm ba (cao tam) lớp 12.

Ban là lớp, ví dụ ban 1 ban 2 là lớp A lớp B, cao tam ban 1 là lớp 12A hay 12A1.

Ngoài ra, bên Trung học 10h/1 ngày, có 2 kỳ nghỉ – nghỉ hè và nghỉ đông.

Kì nghỉ hè bắt đầu từ giữa hoặc cuối tháng 7 đến cuối tháng 8 hoặc đầu tháng 9, thời gian trung bình khoảng hơn 30 ngày.Kì nghỉ đông bắt đầu vào giữa tháng 1, kéo dài khoảng 38 ngày.

Ta không dịch Thuần Việt, tình trạng lậm QT sau này sẽ xuất hiện thường xuyên, đơn giản là vì không quá thích + không đủ năng lực dịch Thuần. Nếu các ngươi nhắc nhở hợp lý ta sẽ cân nhắc.