Ngạo Kiều Anh Lại Đây

Chương 32-1



Lăng Nhân cắn chặt môi, cổ nặng ngàn cân bởi vì câu ' may mắn có cậu ' kia của anh mà trở nên nhẹ nhàng, đáy lòng lay động gợn sóng lăn tăn, rối loạn một hồ xuân thủy.

Cô chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt không tự chủ dao động trên mặt đất, mười ngón tay đặt ở sau lưng càng dây dưa càng chặt.

Trong lòng cảm giác rất phức tạp, khẩn trương, vui mừng, ngượng ngùng, hạnh phúc, ngọt ngào....

Không hề có kết cấu xen lẫn nhau, không phân rõ mùi vị.

Hai người im lặng không lên tiếng sóng vai đi một hồi, Lăng Nhân nghe được anh lại nói — —

"Tôi cùng Phó Kiêu Phong, Thạch Vũ hẹn cuối tuần tới đi leo núi, có muốn cùng đi không?"

"Leo núi?" Cô nhướng nhướng mày, "Thể lực tớ không tốt lắm, có thể sẽ cản trở cậu."

"Cũng không phải thi đấu, cản trở gì chứ? Đến lúc đó nếu cậu thực sự không bò nổi nữa, tôi có thể nhấc cậu lên."

"..."

Cô lại không phải là ' gói đồ ', nhấc gì chứ?"

Lục Thiệu Đông thấy cô không trả lời, lại thêm một câu: "Bạn cùng bàn cùng ngồi trước bàn cậu cũng sẽ đi."

Ngồi cùng bàn cùng ngồi trước bàn...

Anh không biết tên của các cậu ấy sao?

Lăng Nhân buồn cười liếc nhìn anh một cái: "Được."

Nếu Vương Gia Lâm cùng Chu Vân Dạng đều đi, vậy thì cùng nhau đi.

Thi khảo sát bắt đầu từ buổi sáng thứ tư, thi hai ngày. Môn thi thứ nhất là ngữ văn, buổi sáng 9 giờ bắt đầu thi.

Đến mỗi tuần trước khi thi, Lăng Nhân đều sẽ thực dậy đặc biệt sớm, hôm nay cũng không ngoại lệ, 6 giờ rưỡi tự nhiên tỉnh, nửa giờ rửa mặt chải đầu thêm ăn bữa sáng, đúng bảy giờ ra cửa.

Lúc đổi giày, mẹ Đường Duyệt bỗng nhiên đưa tới cửa.

"Hôm nay thi khảo sát sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, mang theo một chút cảm xúc.

Là quan tâm.

Tay buộc giây giày của Lăng Nhân ngừng một lát, nhẹ nhàng ' vâng ' một tiếng, sau đó đổi sang chân khác.

"Thi thật tốt, đừng quá có áp lực." Đường Duyệt lại nói.

Lăng Nhân buộc xong dây giày đứng dậy, ngoan ngoãn mà nói: "Cảm ơn mẹ. Con đi trường học đây."

"Ừ. Sau khi tan học về sớm một chút, ba con hôm nay sẽ về nhà ăn cơm."

Ba về nhà?!

Trong lòng Lăng Nhân vui mừng, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười ngọt ngào: "Con biết rồi!"

Lăng Nhân đẩy xe đạp đi ra cửa tiểu khu, lấy cặp sách từ giỏ xe đeo lên lưng, sau đó động tác nhanh nhẹn mà nhảy lên, bước chân nhẹ nhàng đạp, bánh xe đón gió lăn đi nhanh.

Hôm nay nhất định sẽ là một ngày tốt đẹp!

Đường đi học đi qua vô số lần, chỉ có hôm nay cảm thấy khắp nơi đều là phong cảnh, ngay cả thùng rác ven đường nhìn ở trong mắt cũng đặc biệt đẹp.

Mười phút sau, Lăng Nhân quay vào đường trường học, xa xa thấy một đám người đi xe gắn máy chặn ở trước mặt.

Cô vội vàng thả chậm tốc độ xe, đợi tới lúc thấy rõ đối phương, đột nhiên bóp chặt phanh lại, dừng lại.

"Mỹ nữ sớm, lại gặp mặt rồi."

Lời còn chưa dứt, mười mấy tên côn đồ liền lái xe tới, vây quanh cô.

...

Quân khu đại viện.

Lục Thiệu Đông vừa mới rời giường, trên người mặc áo ba lộ màu đen cùng với quần cộc vằn báo lớn, mắt nhắm chặt đứng ở trước gương đánh răng.

Mẹ Lục ở phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

"Thiệu Đông à, mẹ hôm nay làm bánh Trạng Nguyên, con lát nữa tới trường học, cho bạn học có quan hệ tốt hai khối. Hy vọng mọi người cũng có thể thi thành tích tốt."

Lục Thiệu Đông phun một ngụm bọt ra, trả lời: "Bạn học có quan hệ tốt chính là Kiêu Phong cùng tiểu Thạch đấy, ngài trực tiếp đưa tới cho bọn họ ăn."

Nói xong tiếp tục xoát xoát xoát.

Mẹ Lục sớm đã nhìn rõ hết thảy, tự nhiên không tin lời nói này của anh, cười cười liếc mắt qua, sau đó lấy hộp bảo quản thực phẩm bỏ hai khối bánh Trạng Nguyên vào đặt ở trên bàn, nói: "Mẹ đã làm xong rồi, mang hay không mang tùy con."

Mười phút sau, Lục Thiệu Đông thay xong đồng phục học sinh đi ra, đứng ở trước bàn ăn liếc mắt một cái, sau đó khóe miệng cong lên, cầm lấy bữa sáng chạy lấy người.

"Ai, bây giờ còn sớm, ăn xong bữa sáng rồi đi cũng không muộn, sao lại nóng vội như vậy..."

Mẹ Lục từ phòng bếp đi ra, chỉ kịp nhìn bóng lưng của con trai nhà mình. Vừa rũ mắt, hộp bảo quản thực phẩm trên bàn không thấy đâu.

"Qủa nhiên có cô gái yêu rồi."

...

Ngoài cửa.

Lục Thiệu Đông một tay cầm sữa tươi, một tay cầm hộp bảo quản, trong miệng ngậm một khối bánh Trạng Nguyên, đáy lòng so với điểm tâm còn ngọt hơn.

Bánh Trạng Nguyên à...

— — Đương nhiên phải cho Trạng Nguyên ăn.

Cô vốn mỗi một lần thi khảo sát đều tới rất sớm, hy vọng hôm nay cũng như thế.

Lục Thiệu Đông mang theo ý cười, vui vẻ nhảy xuống tầng.

Ở dưới tầng đụng phải Phó Kiêu Phong cùng Thạch Vũ.

"Nha, còn mang hộp cơm, cậu sao biết tớ chưa ăn bữa sáng?" Phó Kiêu Phong nói xong liền muốn cướp.

Cánh tay dài của Lục Thiệu Đông động một cái né tránh đánh cướp, ném hộp cơm vào cặp sách, nuốt một miếng bánh Trạng Nguyên, nói: "Chưa ăn sáng thì tự mà đi mua."

"Nhìn cậu xem như bảo bối kìa. Không phải đưa cho tiểu tiên nữ chứ?" Phó Kiêu Phong nghiêng đầu làm mặt quỷ.

Mày kiếm Lục Thiệu Đông hơi nhướng, không bày tỏ ý kiến.

“Chậc chậc chậc, ăn cơm đi dạo phố làm bài tập, lại thêm đưa bữa sáng, cô gái này cậu cùng dùng tâm theo đuổi thật. Khi nào để cho chúng tớ đổi giọng gọi ' chị dâu '?” Phó Kiêu Phong trêu đùa.

Thạch Vũ cũng phụ họa theo: "Theo đuổi nhanh lên chút, có ' chị dâu ', cũng để cho tớ luyện tập nói chuyện cùng con gái."

"..."

"..."

Lục Thiệu Đông một cước đá qua: "Tỉnh lại đi."

"Cậu không phải có bạn trên mạng sao?" Phó Kiêu Phong hỏi.

Thạch Vũ gãi gãi sau đầu, ngượng ngùng nói: "Cậu biết mà, cậu ấy không dám nói chuyện cùng nam sinh. Chúng tớ đều dùng chữ viết trao đổi."

"..." Cậu sao lại quên mất chuyện này chứ?

Phó Kiêu Phong cười vỗ vỗ vai Thạch Vũ, nói: "Cậu ấy không giúp cậu tớ giúp cậu. Ngày khác tớ nói với tiểu mập mạp chút, để cho cậu ấy tập luyện với cậu."

Thạch Vũ: "Cậu ấy không được."

"... Vì sao?"

"Không đủ ôn nhu."

"..." Còn đòi hỏi thật nhiều. Phó Kiêu Phong im lặng mà đá một cước: "Tỉnh lại đi ông. Cô gái ôn nhu chỉ sống ở trong mộng thôi."

Thạch Vũ phản bác: "Tiểu tiên nữ cũng rất ôn nhu!"

Phó Kiêu Phong: "..." Cậu cho người người đều là tiểu tiên nữ sao?

Lục Thiệu Đông được câu ca ngợi ngay thẳng này lấy lòng, cười nói: "Nhờ cậu giác ngộ, tôi đồng ý."

Thạch Vũ mừng rỡ: "Hy vọng cậu sớm ngày ôm tiên nữ về nhà!"

Phó Kiêu Phong: "..." Tiết tháo đâu?

Ba người vừa nói vừa cười đi tới nhà để xe.

Lục Thiệu Đông vừa lấy xe xong, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

" Lão đại! Mau tới trường học! Tiểu tiên nữ bị đám người lớp mười một chặn lại!" Vương Liên ở trong điện thoại vội vàng nói.

Tâm Lục Thiệu Đông tức khắc trầm xuống, trên mặt kết một tầng sương, trong tròng mắt đen sâu thẳm chợt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, khí lạnh quanh thân có thể giết người.

"Gửi địa chỉ cho tôi."

Anh trầm giọng nói.

...

Trường học.

Hai tay Lăng Nhân nắm thật chặt tay cầm ghi đông xe đạp, muốn lùi về phía sau, lại bị người đè lại đuôi xe.

"Còn nhớ tôi chứ?" Tên côn đồ cầm đầu cười đến dữ tợn, từng bước một ép tới gần cô, vừa đi vừa nói: "Lần trước có Lục Thiệu Đông cứu cậu, hôm nay sợ rằng cũng chưa có may mắn như vậy."

Lăng Nhân lùi về sau hai bước, mím miệng không nói lời nào, liếc mắt quan sát người đi trên đường, tìm cơ hội cầu cứu.

Sáng sớm người trên trường học thưa thớt, thỉnh thoảng lui tới mấy người đi đường, đều giống như không thấy tình trạng nơi này, lạnh lùng khiến người phát lạnh.

"Sợ sao? Càng đáng sợ hơn là, tôi hôm nay muốn cũng không đơn giản là tên của cậu như vậy." Người nọ nói xong vung tay lên, hung hăng mà phun ra hai chữ: "Mang đi!"

Trái tim Lăng Nhân tức khắc run lên, lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hôi lạnh, chân ẩn ẩn phát run.

Mang đi?

Bọn họ muốn mang cô đi đâu?

Chân càng run càng lợi hại.

Lăng Nhân hít sâu một hơi, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Mấy giây sau, cô hỏi: "Mấy người tìm tôi có chuyện gì?"

Mọi người sửng sốt, hoàn toàn không dự đoán được giờ này khắc này cô còn có thể bình tĩnh mà nói chuyện như vậy, lại còn hỏi bọn hắn tìm cô có chuyện gì.

Bộ dáng bọn họ thoạt nhìn như tìm cô có việc sao?

Rõ ràng là kiếm chuyện đấy!

"Lạc ca, có phải bắt lầm người không?" Một tên côn đồ trong đó hỏi.

"Không sai, cô ta có hóa thành tro tao cũng có thể nhận ra được." Lý Lạc nói. Hắn lần trước bởi vì cô mà cam chịu Lục Thiệu Đông, hôm nay nhất định phải đòi lại.

Lục Thiệu Đông hắn không dám chọc, nhưng cô gái này, hừ. chờ hắn chụp hình xong, coi như sau này Lục Thiệu Đông biết chuyện này, cũng không dám làm gì hắn.

"Ca nhìn dáng dấp cô em đẹp, muốn cho cô em làm người mậu, chụp mấy tấm ảnh." Lý Lạc trả lời, biểu tình nhìn hết sức đáng khinh.

Chụp ảnh?

Yêu cầu chụp ảnh gì mà mạnh mẽ ' mời ' cô đi chụp như vậy...

Lăng Nhân càng nghĩ càng sợ, lo lắng hết sức, dư quang bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Là bạn học lớp chín!

Hình như gọi... Gọi Vương Liên.