Ngạo Mạn

Chương 16: “Dương Dương, tôi báo thù giúp em.”



Phó Phong nói y thích cậu, phản ứng đầu tiên của Phương Bạch Cảnh dĩ nhiên là tin tưởng, nói không nổi là tâm tình gì, thật giống như là trời âm u sẽ đổ mưa, trời trong sẽ có nắng vậy.

Cậu đương nhiên sẽ tin.

Bởi vì đau đớn, Phương Bạch Cảnh theo bản năng co rụt người, nhưng ngón tay Phó Phong xiết lấy cằm cậu, Phương Bạch Cảnh không thể tránh né nhìn thẳng vào mắt y.

Hàng mi Phó Phong khẽ rủ, lời thổ lộ vừa rồi dường như không ảnh hưởng đến cảm xúc của y, đồng tử nhạt màu tiến vào trong tầm mắt của Phương Bạch Cảnh, như là vòng nước xoáy âm thầm cuộn trào nơi đáy biển đêm thâu.

Tay y vững vàng, mơn trớn gò má Phương Bạch Cảnh, động tác của Phó Phong dừng lại, hỏi: “Em nhắm mắt làm gì thế?”

Phương Bạch Cảnh không biết nhắm mắt lại từ lúc nào, mí mắt mỏng manh khép chặt, sự run rẩy khe khẽ khiến lông mi cậu rung lên, tựa cánh bướm lay động.

Cật chợt mở choàng mắt, thân hình run lên dữ dội, vết thương nơi gò má không cẩn thận đập vào tay Phó Phong.

“Ư ——”

Khóe mắt Phương Bạch Cảnh nóng lên, suýt nữa chảy nước mắt sinh lý.

“Đừng cử động.” Phó Phong nhắc nhở, giữ cằm nâng thẳng mặt cậu, cuối cùng bôi một lớp thuốc lên vết thương, “Còn đau không?”

Thuốc xịt có hiệu quả giảm đau, Phương Bạch Cảnh đã không còn đau nhức như ban đầu nữa, cậu hiện tại như thể bị nhốt trong sương mù, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng lắm, nửa ngày mới rặn được một chữ “Còn” từ trong cổ họng.

Cậu như con mèo được vuốt lông, nhìn thấy Phó Phong không nói một lời ngồi xổm kiểm tra những vết thương khác trên người cậu. Ấn đường của Phó Phong nhíu lại, hỏi: “Còn chỗ nào khó chịu nữa không?”

“...... Lưng.” Âm thanh của Phương Bạch Cảnh nhỏ xíu lại, “Đau lắm.”

Phó Phong không thương lượng nói luôn: “Đến bệnh viện.”

“Tôi có thể xác định không gãy xương mà, có thể không đi bệnh viện không?”

“Không được.” Phó Phong cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán Phương Bạch Cảnh, nhàn nhạt hỏi, “Cần tôi cõng không?”

Con ngươi của Phương Bạch Cảnh chợt co lại, cất cao ngữ điệu, thanh âm nghe ra rốt cuộc cũng có lại sự kiêu ngạo thường ngày: “Ai cần anh cõng chứ!”

Phó Phong đưa Phương Bạch Cảnh đến bệnh viện của gia đình, lôi cậu đi kiểm tra một lượt toàn thân trên dưới, xác nhận tất cả đều là vết thương ngoài da xong mới dẫn người về nhà.

Phương Bạch Cảnh cởi đồ diễn, đổi sang quần áo của mình.

Vết thương trên lưng đã được bôi thuốc, nhưng bác sỹ nói một ngày phải thay thuốc hai lần.

Khi cậu nằm trên giường ngủ mê mệt, mơ mơ hồ hồ cảm giác lưng chợt lạnh, Phương Bạch Cảnh như thể giác ngộ choàng tỉnh dậy. Động tác quá mạnh, vô tình động đến vết thương trên lưng, cậu chớp mắt, lần này thật sự là chảy nước mắt.

Phương Bạch Cảnh còn chưa phản ứng lại, giọt lệ nơi khóe mắt đã bị Phó Phong vươn tay lau đi.

“Sao lại khóc thế?”

Chữ “Lại” này làm cho Phương Bạch Cảnh rất bực dọc, câu nghiêng đầu, chôn vào trong gối nói: “Không khóc.”

Quần áo cậu bị người vén lên, lộ ra phần lưng trơn nhẵn, Phương Bạch Cảnh theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng lại nhớ ra, Phó Phong đây là đang giúp cậu bôi thuốc.

Bờ vai Phương Bạch Cảnh kéo căng, đường cong từ bả vai xuống đến cánh tay cực kỳ trơn trượt. Cậu rất gầy, xương cánh bướm trên lưng gồ ra, nhưng đường eo lại lõm hẳn xuống dưới.

Dưới ánh đèn trắng lạnh chiếu sáng, làn da vốn trắng của Phương Bạch Cảnh lại càng như phủ một lớp ánh sáng, vệt xanh tím trên lưng càng thêm chướng mắt.

Con ngươi của Phó Phong tối sầm lại trong giây lát, y vâng theo theo lời dặn của bác sỹ, thay lớp thuốc mới cho Phương Bạch Cảnh.

Cuối cùng y dặn dò nói: “Đừng vội đắp chăn.”

Mấy ngày kế tiếp, Phương Bạch Cảnh đều ở nhà dưỡng thương, trong lòng cậu nhớ nhung công việc, ngày hôm sau đã muốn quay về đoàn phim, nhưng bị Phó Phong cản lại:

“Nghỉ ngơi tử tế đi, bên kia ngừng quay rồi.”

Y chỉ nói một câu như vậy, song Phương Bạch Cảnh phỏng đoán ra được ý tứ bên trong của Phó Phong.

Bên đoàn phim ngừng quay, tổn thất khẳng định là Phó Phong phải gánh chịu. Kỳ thật thiếu một mình cậu, cũng không đến nỗi ngừng quay, Phương Bạch Cảnh cảm thấy nguyên nhân chỉ có một, chính là Trang Thành Ngôn.

Đổi thành lời khác, thì phải là Phó Phong đã làm gì đó với Trang Thành Ngôn.

Từ sau câu nói tựa tỏ tình mà lại như không kia của Phó Phong, Phương Bạch Cảnh ở trước mặt y luôn cảm thấy rất mất tự nhiên.

Trước kia cậu là vênh mặt hất hàm sai khiến với Phó Phong, hơi có chút không hài lòng liền giận dỗi, mà hiện tại Phương Bạch Cảnh là đánh chết cũng không khai*, thậm chí còn bắt đầu trốn tránh y.

*Nguyên văn 三棍子打不出一个屁 (tam côn tử đả bất xuất nhất cá thí): Có nghĩa là im lặng, dù đánh đập thế nào cũng không có tiếng đáp lại, xem như người đã chết.

Bởi trốn tránh dẫu đáng xấu hổ nhưng hữu dụng.

Song hôm nay cậu không trốn thoát được, thời điểm nhận được tin tức nổi bật trên weibo cậu đang ngồi ở phòng khách, weibo đối xử với Trang Thành Ngôn rất phô trương, cho lên liên tiếp ba hotsearch.

——# Fetish của Trang Thành Ngôn #

——# Sugar mama của Trang Thành Ngôn #

——# Trang Thành Ngôn cút khỏi giới giải trí #

Những điều này đều nằm trong dự kiến của Phương Bạch Cảnh, cậu thay đổi tư thế nằm bò trên sofa, không mấy hứng thú mở một bài viết trên weibo.

Hình ảnh là một tấm hình sắc nét 360 độ được chụp bởi papazazzi, đại khái là ở một câu lạc bộ đặc thù nào đó, Trang Thành Ngôn quỳ trên mặt đất, trên cổ đeo xích chó, sườn mặt được chụp rõ ràng.

Mà người bên phải hắn toàn thân đều được censor, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra là một người phụ nữ.

Những chuyện liên quan đến y trước khi debut đều được đào bới ra, mấy thứ như bạo lực học đường, bạo lực lạnh bạn gái, sau khi vào giới giải trí liền đá bạn gái đu bám sugar mama.

Tin tức bùng nổ đến mức độ khiến người ta ăn no căng.

Tổng thể mà nói, kết cục của Trang Thành Ngôn đã được định đoạt, có thể xem như thân bại danh liệt.

Đoàn phim còn thuận thế hotsearch thương tiếc, fan của Trần Vận cùng fan của Phương Bạch Cảnh ở phía dưới phản ứng kịch liệt nhất, cũng tính là gia tăng độ nóng cho bộ phim này.

Phương Bạch Cảnh nhếch khóe miệng cười lạnh một tiếng, tâm tình đương nhiên cũng xem như vui sướng, dù rằng cậu động thủ trước, nhưng kẻ ăn nói bậy bạ trước lại là Trang Thành Ngôn.

Cậu mới vừa buông di động, cổng biệt thự lại mở ra, Phó Phong từ bên ngoài đi vào.

Phương Bạch Cảnh đầu tiên là đối mắt với y, rồi sau đó ngượng nghịu dời đi, ngón tay xoắn xuýt vặn xoắn lại, khô khốc hỏi: “Chuyện của Trang Thành Ngôn...... Là anh làm sao?”

“Ừ.”

Phó Phong đáp, y tháo lỏng cà vạt trên cổ, ngồi vào bên cạnh Phương Bạch Cảnh, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Sẽ không ảnh hưởng đến bộ phim của em, thay diễn viên khác là được.”

“Anh là đang lấy lòng tôi ư?”

Phương Bạch Cảnh buột miệng thốt, nói xong cậu lại muốn tự tát cho mình hai cái, đáy mắt hiện lên một chút chán nản, cậu quay đầu thẹn quá hóa giận nói: “Thuận miệng nói thôi! Anh đừng có tưởng thật!”

“Coi như vậy đi.” Phó Phong thế nhưng đón nhận lời cậu, y nhìn khóa vào Phương Bạch Cảnh, khóe môi lạnh lùng dường như cong lên trên, trong giọng điệu mang ý cười khó lòng phát hiện, “Không khác lắm đâu.”

Lỗ tai Phương Bạch Cảnh đỏ lên, mắt nhìn phía trước, lưng cứng ngắc: “Tôi cũng có bảo anh làm vậy đâu!”

“Ừ.”

Trên màn hình to bằng nửa bức tường vẫn còn đang chiếu phim, là một bộ phim tình yêu từ hồi đầu của cậu, Phương Bạch Cảnh lăn qua lộn lại xem mấy lần, cũng là bộ phim nhựa cậu thích nhất.

Song hiện tại, Phương Bạch Cảnh không xem vào được nữa.

Ngón tay cậu vô thức cắm vào sofa, như muốn móc ra một cái hố, Phương Bạch Cảnh nhỏ giọng lầm bầm hỏi: “Tôi đánh đàn cho anh nghe nhé?”

Phó Phong trước kia từng nói...... Cậu đánh đàn êm tai, vậy hiện tại liền đàn một bài làm quà đáp lễ cho Phó Phong là được.

Cũng không biết là bởi giọng cậu quá nhỏ hay vì nguyên nhân nào khác, Phương Bạch Cảnh không nhận được phản hồi từ Phó Phong. Cậu lặng im hai giây, trừng mắt nhìn Phó Phong: “Anh có muốn hay không đây! Thích nghe hay không hả!”

“Tôi muốn.” Phó Phong thu mắt nói, “Trong nhà vừa vặn cũng có đàn dương cầm.”

Phương Bạch Cảnh kinh ngạc hỏi: “Thế ư, sao tôi chưa từng phát hiện vậy?”

Phó Phong không trả lời cậu, chỉ đứng dậy đi trước dẫn đường. Tòa biệt thự này rất lớn, Phương Bạch Cảnh cũng không có thói quen mò mẫm trong nhà người khác, chỗ đến nhiều nhất cũng chỉ là phòng bếp, phòng khách còn có phòng ngủ.

Cậu đi theo sau Phó Phong, vào một gian phòng.

Bên trong sắp xếp thoạt nhìn như phòng sưu tầm, nhưng lại không giống với phòng chứa đồ thông thường, ngăn tủ trưng bày không dùng tủ kính, ngược lại chỉ là dùng tủ gỗ đóng chặt.

Gian phòng rất lớn, bày chính giữa là một chiếc đàn dương cầm, không biết đã bao lâu không sử dụng, bên trên còn phủ một tấm chống bụi.

“Ơ?”

Phương Bạch Cảnh tiến vài bước về phía trước, vươn tay nhấc tấm chắn bụi.Tthời điểm cậu nhìn đến đàn dương cầm thoáng có chút giật mình.

Đại dương cầm bảo dưỡng rất tốt, nhưng trên thân không tránh được có chút trầy xước, không quá xứng đôi với bộ dáng trên dưới tinh tế đến từng cọng tóc kia của Phó Phong.

Phương Bạch Cảnh nhướn mày nói: “Chiếc đàn này giống y chang cái trước kia tôi thường xuyên luyện tập luôn.”

Cậu vươn tay thử chạm lên phím đàn, bánh răng đàn dương cầm đã lâu chưa chuyển động vẫn phát ra âm thanh trong trẻo như trước.

Phương Bạch Cảnh bình luận: “Bảo dưỡng cũng tốn không ít tiền đâu, sao anh không mua cái mới đi?”

Phó Phong nhàn nhạt nói: “Tôi thích chiếc này.”

Phương Bạch Cảnh kéo ghế dựa ngồi xuống, vẻ mặt cậu khi đánh đàn thành kính, dẫu trên người mặc quần áo ở nhà bình thường, ngón tay vừa chạm đến phím đàn, tư thế liền đoan chính như thể đang ở trong đại lễ đường.

Ngón tay cậu dừng trên phím đàn, sau một hồi chần chừ ngắn ngủi, Phương Bạch Cảnh chọn khúc 《 Canon 》.

Phương Bạch Cảnh đã lâu không đàn bài này, nhưng nhạc phổ sớm đã thuộc nằm lòng, lại thêm sự luyện tập như máy móc trong quá khứ, có thể nói là chạm phím nhạc tuôn*.

*Nguyên văn 信手拈来 (tín thủ niêm lai): hạ bút thành văn.

Tiếng dương cầm lưu loát, vẻ mặt Phương Bạch Cảnh nghiêm túc vô cùng.

Đàn xong, Phương Bạch Cảnh quay đầu nhìn Phó Phong, bộ dáng hăm hở, trong giọng nói mang theo chút đắc ý nho nhỏ: “Thế nào?”

“Hay lắm.” Phó Phong bỗng nhiên tiến lên phía trước vài bước, đặt tay lên bên cạnh đàn dương cầm, lông mi nửa che đôi mắt, ngăn lại tất cả cảm xúc nơi đáy mắt. Y bất chợt mở miệng nói, “Chưa đủ.”

Phương Bạch Cảnh chưa phản ứng kịp: “Cái gì chưa đủ cơ?”

Phó Phong không nói một lời, y chỉ cúi người, chóp mũi anh tuấn sắp đụng vào khuôn mặt Phương Bạch Cảnh.

Phương Bạch Cảnh dường như đọc hiểu ý tứ của Phó Phong, cậu thoáng chần chừ, cứng đờ khe khẽ nâng cằm.

Trong chớp mắt Phó Phong hôn lên môi cậu, Phương Bạch Cảnh nhắm hai mắt lại, môi bị người nhẹ nhàng mân mê, chiếc cằm nhỏ nhắn bị người giữ chặt, nâng lên cao hơn.

Gáy Phương Bạch Cảnh được Phó Phong đỡ lấy, sợi tóc được ngón tay Phó Phong dịu dàng lướt qua, tiếng hô hấp của cậu bắt đầu nặng thêm.

Hôn sẽ khiến người ý loạn thần mê, mãi đến khi Phương Bạch Cảnh cảm thấy vạt áo của mình bị người vén lên, cậu mới chợt phản ứng lại.

Tay cậu đè lên đàn dương cầm, phát ra tiếng đàn lộn xộn, Phương Bạch Cảnh thất kinh đẩy vai Phó Phong, tiếng thở dốc của cậu có chút nặng: “Đừng...... Đừng ở chỗ này!”

Động tác của Phó Phong dừng lại, y liền bế Phương Bạch Cảnh dậy khỏi ghế.

Phương Bạch Cảnh không có chỗ để dựa, chỉ có thể dùng chân quấn lên hông Phó Phong, cánh tay gắt gao ôm lấy cổ Phó Phong, vùi đầu vào vai y, chỉ lộ ra lỗ tai đỏ bừng của mình.

Trên lưng cậu có thương tích, mơ mơ màng màng vừa mới chuẩn bị nằm lên giường, thình lình bị lật người lại.

Phương Bạch Cảnh không chút chuẩn bị quỳ gối trên giường, đầu gối với bắp đùi vô lực run rẩy. Cậu không khống chế nổi muốn trốn về phía trước, một cánh tay đặt trên eo lại lôi cậu trở về.

Tư thế này khiến cậu rất không có cảm giác an toàn, cậu không thấy được Phó Phong sau lưng, trên ngón tay gập xuống gồ gân xanh lên, cắm vào trong chăn, lại bị một đôi bàn tay lớn bao phủ.

“...... Phó Phong.”

Phương Bạch Cảnh nghẹn ngào gọi.

Cậu bất chợt được ôm vào trong lòng, mùi hương trên thân Phó Phong bao quanh cậu, trên vai được hạ dấu hôn, ngón tay mơn trớn vết thương trên lưng cậu.

“Dương Dương.” Phó Phong thấp giọng nói, “Tôi sẽ trả thù giúp em.”

Phương Bạch Cảnh phát hiện, chỉ có dưới tình huống thế này Phó Phong mới có thể bộc lộ cảm xúc của mình rõ ràng, nhưng mà —— câu “Tôi thích em” kia là y nói ra vào lúc tỉnh táo.

Phó Phong thế mà lại thích cậu.

Trái tim cậu tê dại, nước mắt trên khuôn mặt không khống chế được chảy xuống, Phương Bạch Cảnh đưa lưng về phía Phó Phong, chỉ có thể hung tợn cắn lên mấy ngón tay đang lau nước mắt cho cậu.