Ngạo Mạn

Chương 2: Còn chưa tính sổ



Phương Bạch Cảnh trong nội dung vốn chỉ là công cụ nam hai, phần diễn trong kịch bản không nhiều lắm, hôm nay chủ yếu là hao phí thời gian đợi đến lượt.

Qua một lúc nữa, sẽ bắt đầu quay đoạn cậu mang Trần Vận về nhà.

Phương Bạch Cảnh một thân một mình đứng ngoài cùng, chờ hậu cần sắp xếp cảnh trí.

Cậu hiện tại cách Trần Vận rất xa, không biết có phải vì nguyên do khí trời oi bức, trong ngực Phương Bạch Cảnh có một cảm giác hoảng hốt quanh quẩn không tiêu tan.

Cậu mím môi, thấy xung quanh không ai để ý đến mình, trộm ngẩng đầu nhìn vọng về phía Maybach một lần nữa.

Maybach mang hơi thở hiện đại chẳng chút hòa hợp với bối cảnh cổ kính, cửa kính thủy tinh sớm đã kéo lên, Phương Bạch Cảnh không còn nhìn thấy gì nữa.

Phương Bạch Cảnh nhíu mày, Phó Phong đây là đang trở mặt với cậu đấy à?

Phần quay còn lại cậu diễn vô cùng ngoan ngoãn, toàn bộ đều làm theo kịch bản, không ứng biến cũng không thêm lời thoại.

Phương Bạch Cảnh là xuất thân chính quy, năm nhất đại học đã chạy ra ngoài nhận vai, đến bây giờ là năm tư, cũng đã quay bốn năm bộ.

Cậu cùng Trần Vận đều đã có thâm niên, quay bộ phim thương mại như thế này không phải dùng bao nhiêu kỹ thuật diễn, lại thêm thời tiết nóng nực, hai bọn họ đều là quyết tâm muốn quay xong sớm một chút, mỗi cảnh đều không bị NG mấy.

Quay xong cảnh cuối cùng, Trần Vận nóng đến mức tức thì lột đồ diễn khoác bên ngoài, Phương Bạch Cảnh thuận tay đưa quạt nhỏ trong tay cho cô, cười lộ chiếc răng nanh nhỏ.

Phương Bạch Cảnh cười nói: “Chị Trần, hôm nay vất vả rồi.”

“Cũng tạm.” Trần Vận không còn gánh nặng trợn trắng mắt, “Diễn cùng cậu không đến nỗi, so ra với Trang Thành Ngôn thì vất vả hơn nhiều, cũng chẳng hiểu cậu ta hôm nay làm sao nữa.”

Maybach vẫn chưa đi, Phương Bạch Cảnh không tập trung đáp một câu: “Có thể hôm nay tâm tình cậu ấy không tốt.”

Cửa ghế lái đột nhiên mở ra, lái xe Vương bước xuống, Phương Bạch Cảnh giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, cậu liến thoắng nói: “Em đến phòng nghỉ thay quần áo trước đây.”

Vạt áo đồ diễn có chút dài, Phương Bạch Cảnh chạy trốn quá nhanh, loạng choạng thiếu chút nữa ngã sấp xuống, thoắt cái đã không thấy bóng dáng.

Trần Vận trợn mắt há hốc mồm. Cô quay đầu, liền chứng kiến chiếc Maybach đỗ trong đoàn phim sắp được ba tiếng cuối cùng cũng có người bước xuống, lái xe đứng trước xe kính cẩn lễ phép mở cửa ghế sau.

Cách quá xa, Trần Vận chỉ có thể nhìn thấy một sườn mặt mơ hồ.

Vóc người y rất cao, dáng đứng thẳng tắp, diện một thân Âu phục, đơn giản đứng đó, mà như mang theo khí thế.

Trần Vận cảm thấy y có chút nhìn quen mắt, nhưng lại không thể nói rõ đã gặp qua tại nơi nào, trong khoảnh khắc nhìn có chút xuất thần.

Người kia thình lình quay đầu, Trần Vận bất ngờ không đề phòng đập vào tầm mắt của y, giữa không khí gần 36 độ của tháng bảy, trên lưng cô vô cớ toát một trận mồ hôi lạnh.

Trần Vận nhớ ra, cô từng gặp người đàn ông này tại một bữa tiệc từ thiện danh giá sang trọng. Tiệc tối chia hai tầng, đại sảnh tầng một cũng chật ních những người gọi là có máu mặt rồi.

Ở góc xa bên phải, còn có một chiếc cầu thang xoắn tròn đi lên, trên tay vịn khảm rải rác mấy viên ruby, lộng lẫy mà không dung tục.

Mà Trần Vận ngồi tại vị trí ở sau góc này.

Cũng ngay tại lúc đó, cô chứng kiến người đàn ông này từ cửa đi vào, ngón tay khớp xương rõ ràng đặt lên tay vịn, mặt không chút thay đổi dẫm từng bậc đi lên tầng.

Hầu hết tầm mắt tại đây đều không khống chế nổi bị y thu hút, biểu cảm hờ hững nhưng ngũ quan quá mức anh tuấn, Âu phục đen trên người tôn làn da trắng, nhưng lại không phải sự trắng trẻo ốm yếu.

Trên ngực y mang một chiếc trâm cài áo không chút tương xứng, sợi xích tua rua bạc rủ dài xuống, mang vẻ không nghiêm chỉnh.

Từ một khắc y xuất hiện kia, bốn bề thoáng chốc rơi vào yên tĩnh.

Đợi khi người kia biến mất, không khí cuối cùng mới nóng trở lại, Trần Vận nghe được tiếng nghị luận của người khác.

“Đó là con trai độc nhất của Phó gia, hình như tên Phó Phong, nghe nói mới vừa về nước chưa bao lâu.” Nữ diễn viên ngồi cạnh cô nửa đừa nửa thật nói, “Ai mà bám được vào anh ta thì đúng là một bước lên tiên.”

Hô hấp của Trần Vận như ngừng lại, đến thời điểm cô lấy lại tinh thần Phó Phong đã không thấy tăm hơi. Lái xe kia không đi theo y, ngược lại trở về ghế lái chờ đợi.

Cô ngạc nhiên nghi ngờ nghĩ, Phó Phong đến chỗ này làm gì vậy?

Sản nghiệp Phó gia khổng lồ, nhưng một mực không mấy hứng thú với giới giải trí, như thể nhìn không vừa mắt.

Sau khi Phó Phong trở về, Phó gia mới bắt đầu tiếp cận giới giải trí, có điều cũng chỉ đầu tư mấy bộ điện ảnh cùng show tạp kỹ, ký với vào nghệ sỹ, thoạt nhìn giống như rảnh rỗi lượn vào dạo chơi một vòng.

Cô ở bên này miên man suy nghĩ, Phương Bạch Cảnh bên kia mới vừa thay trang phục xong, lau đi lớp phấn vốn không dày trên mặt, lại càng thêm nhẹ nhàng thoải mái.

Phòng nghỉ đều là phòng đơn, nhưng để tiện dùng, trong mỗi một phòng nghỉ đều có gian thay đồ.

Phương Bạch Cảnh tháo tóc giả xuống, lộ ra mái tóc ngắn bị mồ hôi thấm ướt, cậu thật cẩn thận đẩy cửa nhìn hành lang —— không có ai đến đây.

Cậu lại lấy di động nhìn thoáng qua, cũng chẳng ai nhắn tin cho cậu.

Phương Bạch Cảnh thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cậu suy nghĩ một chút, vẫn cầm lấy chiếc áo ngắn tay trên bàn đi về phía gian thay đồ.

Gian thay đồ không tính là nhỏ, tối thiểu một người vẫn đủ chỗ duỗi tay chân. Bóng đèn sắp hỏng trên đầu ngả sang bên cạnh, ánh sáng yếu ớt, nhưng vẫn tận tâm tận lực chiếu sáng.

Phương Bạch Cảnh cúi đầu cởi quần áo, quay có mấy cảnh, nhưng vai diễn vẫn là quý công tử, quần áo dày hơn mấy lớp so với người khác còn chưa tính, mà ngay cả đai lưng cũng nhiều hơn hẳn mấy cái.

Hôm nay là lần đầu tiên cậu mặc trang phục diễn này, không quá thuần thục, gỡ đai lưng nửa ngày còn chưa cởi ra được, ngược lại còn sắp trói mình thành cái bánh tét.

Phương Bạch Cảnh nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến muốn trực tiếp dùng một kéo cắt đứt.

Thời điểm cậu đang quyết tử vật lộn cùng quần áo, cửa gian thay đồ có người gõ vang mấy tiếng theo quy luật.

“Nhạc Nhạc à?” Phương Bạch Cảnh tưởng Kỷ Vĩ Nhạc chạy đến đây, cậu hiện tại đang trong tình cảnh thẹn quá hóa giận, dứt khoát hổn hển thuận tay mở khóa nói, “Anh vào giúp tôi cởi quần áo đi.”

Phương Bạch Cảnh mở khóa, tiếp tục tập trung ý chí chiến đấu với quần áo trên thân mình, tiếng bước chân sau lưng ngột ngạt tiến gần.

Chỉ một tiếng, chuông cảnh báo trong lòng Phương Bạch Cảnh liền reo ầm ĩ, cậu vội nâng chân phải chặn cửa. Cậu dùng sức mà đạp cửa, song chỉ phí công vô ích.

Cánh cửa gian thay đồ mỏng manh sớm bị Phó Phong chặn lại chặt chẽ, Phương Bạch Cảnh liều hơi tàn đấu tranh một hồi, cửa vẫn bị Phó Phong dễ dàng đẩy ra.

Ngón tay Phó Phong giữ trên ván cửa, sức lực của Phương Bạch Cảnh so với y quả thực giống gãi ngứa.

Y đi đến, trở tay đóng cửa, thuận thế khóa lại một lần nữa.

Tiếng khóa đóng xuống vô cùng vang dội, Phương Bạch Cảnh nghe được tiếng rơi lộp bộp trong lòng. Cậu không nhịn được lùi về góc tường, miệng hùm gan sứa trừng Phó Phong nói: “Anh cút đi!”

Hàng mày của Phó Phong nhíu sâu, y cao hơn Phương Bạch Cảnh nửa cái đầu, vừa vào liền như thể chặn đi mọi nguồn sáng.

Lưng Phương Bạch Cảnh đã dính sát vào tường, cậu sớm đã không còn chỗ thối lui.

Ánh đèn trong gian thay đồ yếu ớt, Phương Bạch Cảnh chỉ có thể nhìn Phó Phong từng bước tới gần. Đôi mắt cậu càng trừng càng lớn, đề phòng nhìn chằm chằm Phó Phong, lời nói bắt đầu trở nên lắp bắp: “Anh, anh dừng ở đó đi!”

Lời cậu nói, Phó Phong đều xem như gió thoảng bên tai.

Gian thay đồ vốn rất nhỏ, miễn cưỡng chen chúc hai người đàn ông trưởng thành, Phương Bạch Cảnh chỉ cảm thấy trong xoang mũi mình đều là hương nước hoa lạnh lẽo của Phó Phong.

Trên mặt cậu tỏ vẻ cảnh giác, lại không biết rằng quần áo trên thân xộc xệch, tóc con trên trán dính vào làn da, mặt mũi đỏ hồng, ngữ điệu lại còn đang run rẩy.

Bộ dáng đáng thương mà lại kiên cường.

Phó Phong vươn tay, dễ dàng lôi Phương Bạch Cảnh lại như thể bắt gà con. Y giam Phương Bạch Cảnh vào lòng, rồi mới không nhanh không chậm cúi đầu hỏi: “Trước kia đều là Kỷ Vĩ Nhạc giúp em cởi quần áo à?”

Lưng Phương Bạch Cảnh cứng đờ, cậu có thể cảm nhận được tay của Phó Phong đang nhẹ nhàng ve vuốt trên eo mình, như đang vuốt một con mèo không nghe lời.

“Liên quan cái ——”

Phương Bạch Cảnh vốn dĩ muốn kiên cường thêm chút, nhưng phần thịt mềm trên eo cậu bị Phó Phong sờ nắn, người liền như nhũn ra, không khống chế nổi mà dựa vào thân y.

Cậu chẳng kiên cường nổi, rầu rĩ nói: “Không đâu, đồ diễn chỉ có mỗi lớp ngoài là khó cởi, mấy lớp này tôi tự làm được.”

Chất giọng của Phó Phong rất có từ tính, “Ừm” một tiếng bên tai cậu.

Đai lưng sắp bị Phương Bạch Cảnh vặn thành nút chết, Phó Phong nương theo ánh sáng trên đỉnh đầu cẩn thận lật xem vài lần.

Y ngồi xổm xuống, bắt đầu kiên nhẫn giúp Phương Bạch Cảnh gỡ đai lưng.

Động tác của Phó Phong không nhanh không chậm, cũng chẳng có nửa phần không kiên nhẫn, có lẽ bởi vì công việc dạng này quá mức lộn xộn, hàng mày của Phó Phong khẽ nhíu lại, nhưng rất nhanh đã lại giãn ra.

Phương Bạch Cảnh qua cơn choáng vàng, cúi đầu nhìn Phó Phong.

Phó Phong ngồi xổm, dưới ngọn đèn mờ tối, trên thân y như phủ một lớp sương mù sáng ngời, bộ dạng y ưa nhìn, biểu cảm lại lãnh đạm như đang xem tài liệu quan trọng gì đó.

Đai lưng gây rối cho Phương Bạch Cảnh năm phút đồng hồ bị Phó Phong gỡ ra trong thời gian chưa tới một phút đồng hồ, lớp quần áo ngoài cùng như cánh ve sầu khẽ rớt xuống mặt đất.

Nhưng tay Phó Phong không ngừng lại, tiếp tục lột lớp thứ hai.

Phương Bạch Cảnh đột ngột phục hồi tinh thần trốn tránh, song lại bị Phó Phong giữ lại, trong gian thay đồ chật hẹp hoàn toàn không có không gian né tránh, cậu ngược lại còn bị Phó Phong ép tới góc tường.

Phương Bạch Cảnh hoàn toàn thất thủ, nâng tay cố gắng ngăn cản Phó Phong, miệng cũng bởi vì bối rối càng không ngừng đóng mở.

“Để tự tôi! Để tự tôi!”

“...... Phó Phong!”

Tiểu thiếu gia không nói lời thô tục, mặt đỏ bừng nghẹn nửa ngày chỉ biết mắng: “Biến thái! Đừng sờ mó linh tinh, để tôi tự cởi!”

Quần áo trên người Phương Bạch Cảnh chỉ còn lớp đồ lót cuối cùng, lỏng lẻo trượt xuống khỏi vai.

Làn da trên vai trắng phát sáng, nhưng lại in dấu không ít vệt màu đỏ.

Đều là của Phó Phong tối hôm qua lưu lại.

Phương Bạch Cảnh cũng nhìn thấy, khuôn mặt cậu bởi vì giận dữ mà ửng hồng, cũng không biết có phải sự liều chết giãy dụa của cậu có tác dụng hay không, động tác của Phó Phong cuối cùng ngừng lại.

Lồng ngực cậu phập phồng kịch liệt, Phương Bạch Cảnh nâng chân, chợt đạp một cước qua.

Chân Phương Bạch Cảnh để trần, cổ chân bị Phó Phong tóm được giữa không trung.

“Lại giận à?” Phó Phong ghé sát lại, “Tôi còn chưa giận, mà em lại đòi tức giận gì với tôi?”

Phương Bạch Cảnh quát: “Bỏ tay anh ra! Xéo đi!”

Mặt Phó Phong chợt lạnh, thình lình sáp đến hôn lên bờ môi cậu. Nụ hôn của Phó Phong trước giờ đều hung hãn, Phương Bạch Cảnh bị giữ cằm, nhịn không được phát ra tiếng “Ư ưm”.

“Bạch Cảnh!” Người lên tiếng lần này chính là Kỷ Vĩ Nhạc, “Cậu ổn chứ, có cần tôi hỗ trợ hay không?”

Phương Bạch Cảnh còn đang bị đè trên tường hôn, ngón tay cậu vô lực nắm lấy cánh tay Phó Phong. Nghe được âm thanh ngoài cửa, Phương Bạch Cảnh dùng sức đập vào tay y.

Phó Phong như hiểu được ý tứ của cậu, không tiếp tục thực hiện nụ hôn này nữa, nhưng Phương Bạch Cảnh không kịp mở miệng, miệng cậu đã bị Phó Phong chặn kín.

Cậu không phát ra được âm thanh, hô hấp hỗn loạn đánh vào tay Phó Phong, bên tai ù ù vang vọng, Phương Bạch Cảnh chỉ có thể nghe thấy Phó Phong hồi đáp thay mình:

“Về trước đi, đừng có xen vào.”

Đương nhiên như thể Kỷ Vĩ Nhạc cũng là trợ lý của y vậy.

Ngoài cửa im lặng vài giây, nối theo sau là một tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.

Phương Bạch Cảnh lần này là bùng nổ thật sự: “Phó Phong!”

Cậu giơ tay, theo bản năng muốn tát một cái lên mặt Phó Phong, nhưng lại dừng ở giữa không trung, cuối cùng hậm hực mà buông xuống.

Phó Phong rũ mắt, con ngươi ánh sắc nhàn nhạt.

“Nghe lời chút đi.” Phó Phong tùy ý dắt tay Phương Bạch Cảnh, “Tôi còn món nợ chưa tính với em đây.”