Ngạo Mạn

Chương 24: Áo đồng phục



“Rầm ——”

Phương Bạch Cảnh nhấc chân đá vào vali bên người, đồ đạc trong vali nặng trĩu, chỉ phát ra tiếng vang nặng nề.

Vali khốn khổ lăn một đoạn trên sàn nhà, Phương Bạch Cảnh không tin nổi dùng vai húc mấy cái thật mạnh lên cửa một lần nữa. Bả vai cậu bị đập phát đau, cánh cửa lại chẳng hề suy chuyển.

“Phó Phong!” Phương Bạch Cảnh phẫn nộ hổn hển nói, “Mở cửa ra ngay!”

Hai cổ tay cậu bị tóm lại, một bàn tay của Phó Phong có thể khóa chặt mọi động tác của cậu.

Phương Bạch Cảnh giận đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội, cậu trợn mắt trừng Phó Phong, rống lên: “Chia tay là do anh đồng thuận, đồ đạc cũng là do anh bảo tôi tới dọn đi, hiện giờ anh nhốt tôi lại để làm gì? Anh thật sự điên rồi phải không?!”

Phó Phong xiết chặt cổ tay Phương Bạch Cảnh, dùng khí lực rất lớn, y bức bách Phương Bạch Cảnh ngẩng đầu nhìn mình, rồi mới chậm rãi nói: “Từ trước tới giờ tôi chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay. Phương Bạch Cảnh, nghiêm khắc mà nói, hôm nay mới là lần đầu tiên tôi lừa em.”

Hốc mắt Phương Bạch Cảnh đỏ hồng, lại nhấc chân đá vào vali một lần nữa, lần này dùng khí lực lớn hơn rất nhiều.

Hiện tại cậu không chỉ có phẫn nộ, mà còn có chút khủng hoảng, cậu như con mồi rơi vào trong bẫy của thợ săn, hoặc là như ruồi bọ không đầu bò loạn khắp chốn.

Giờ mà cậu còn không nhìn ra đây là cái bẫy của Phó Phong, thì cậu đúng là đồ ngu.

Âm thanh của Phương Bạch Cảnh mang theo sự run rẩy nho nhỏ: “Anh mở cửa đi, những chuyện giữa chúng ta sẽ xem như là quá khứ.”

“Quá khứ ư?” Phó Phong nâng mày hỏi, “Tôi không muốn thế.”

Y buông lỏng bàn tay nắm chặt Phương Bạch Cảnh ra. Phó Phong rũ mắt, nhìn đăm đăm vào vệt đỏ trên cổ tay Phương Bạch Cảnh không biết đang suy nghĩ điều gì.

Phương Bạch Cảnh chợt hất văng tay Phó Phong ra, không kiềm nổi cơn giận, quát: “Mở cửa ra!”

Phó Phong không để ý đến cậu, xoay người đi lấy vali ở cách đó không ra, tự tay xách vali đi lên tầng. Chiếc vali Phương Bạch Cảnh lao lực xách xuống, Phó Phong lại xách lên thật nhẹ nhàng.

Phương Bạch Cảnh nhanh bước đuổi theo, cậu muốn đoạt lại vali từ trong tay Phó Phong, song hiện tại Phó Phong đang xách đồ lên cầu thang, vali lại nặng như thế, Phương Bạch Cảnh không dám có động tác quá mạnh.

Cậu chỉ dám dè dặt tóm lấy cánh tay Phó Phong, nhanh chân cất bước theo sát Phó Phong lên tầng.

Phương Bạch Cảnh ngăn Phó Phong lại ở đầu cầu thang, vươn tay muốn giành lại vali của mình, nhưng cánh tay lại bị Phó Phong tóm lấy. Tay trái y xách vali, tay phải lôi cậu đi về phía phòng ngủ.

“Cạch——”

Cửa phòng ngủ cũng bị Phó Phong dứt khoát khóa trái lại, y dùng một chút lực, xách Phương Bạch Cảnh lên giường.

Khi Phương Bạch Cảnh rơi vào trong chăn nệm mềm mại, phút chốc vẫn ngỡ ngàng.

“Phó Phong!”

Phương Bạch Cảnh thất kinh muốn đứng lên, giãy dụa mấy cái, lại bị Phó Phong đè chân xuống.

Cậu theo bản năng mở to hai mắt nhìn. Phương Bạch Cảnh sợ hãi, cậu sợ Phó Phong sẽ làm gì mình, tựa như vận mệnh bị đè trên cổ, động tác vẫy vùng của Phương Bạch Cảnh dần dần yếu ớt.

Vạt áo hoodie của Phương Bạch Cảnh bị vén lên, cậu theo thói quen tính vươn tay ôm vai Phó Phong, chiếc quần trên đùi quá mức thùng thình, đai lưng không biết đã rơi ra từ bao giờ.

Cậu vừa động, quần liền không chịu kiểm soát tuột xuống dưới.

“Phó Phong......”

Phương Bạch Cảnh nơm nớp lo sợ gọi tên Phó Phong, bàn tay trên eo cậu lại trượt lên trên một chút. Ngay sau đó, Phương Bạch Cảnh đột nhiên bị người ôm chặt, môi Phó Phong lướt qua cổ cậu, hơi thở ập vào vành tai cậu, Phương Bạch Cảnh lại nhịn không được hô lên: “Phó Phong?”

Tư thế ôm ấp này của bọn họ rất mất tự nhiên, Phương Bạch Cảnh không duỗi được tứ chi, cậu bấy giờ mới nhớ ra bọn họ còn đang cãi nhau.

Phương Bạch Cảnh đẩy vai Phó Phong, nghiêm mặt nói: “Anh buông ra đi!”

“Tôi sẽ không làm gì cả.”

Lần này Phó Phong dường như thực sự không làm gì cả, y xuống giường, mở vali để bên cạnh giường.

Vali hành lý bị Phương Bạch Cảnh sắp xếp hỗn loạn không khác gì mọi lần, đồ đạc bên trong suýt nữa bắn tung ra như bị nổ. Sắc mặt Phó Phong không thay đổi, thuận tay lấy ra một bộ quần áo bị Phương Bạch Cảnh vo viên như mớ rau khô.

Y vuốt phẳng từng bộ đồ xếp ở bên người, thoạt nhìn như muốn bỏ vào lại phòng chứa quần áo của bọn họ.

Phương Bạch Cảnh xếp lại đống quần áo ngổn ngang của mình lần nữa, đuôi mắt đỏ bừng, mái tóc vểnh lên do cọ sát vào gối đầu.

Cậu xông đến, chẳng nói chẳng rằng vốc hết đống đồ lên, một lần nữa nhét vào trong vali.

Phương Bạch Cảnh ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ngẩng đầu ngang tàng nhìn về phía Phó Phong.

Phó Phong dừng động tác lại, giọng điệu bình tĩnh hỏi han: “Phương Bạch Cảnh, ở bên tôi khó chịu đến vậy sao?” Y vươn tay chạm vào khóe mắt Phương Bạch Cảnh, thấp giọng nói: “Em lại muốn khóc rồi.”

Phương Bạch Cảnh cắn chặt môi, nghẹn lại dòng lệ sắp tuôn ra.

“Trước kia tôi đã từng nói, em muốn gì tôi sẽ cho cái đó, thích cái gì tôi sẽ mua cho em.” Phó Phong hỏi, “Đừng chia tay được không?”

Đây là trạng thái tỉnh táo nhất mà hiện giờ Phó Phong có thể miễn cưỡng duy trì được, y lấy điếu thuốc ra hút. Phó Phong chưa bao giờ để Phương Bạch Cảnh phải ngửi thấy mùi khói, song hôm nay y có chút không kiềm được cảm xúc.

Vòng khói bay lượn giữa hai bọn họ, Phương Bạch Cảnh quả nhiên không chịu được mùi khói, quay đầu bắt đầu nhọc nhằn ho khan.

Đầu thuốc mới vừa châm, Phó Phong liền lạnh tanh mà dập tắt thuốc trong lòng bàn tay.

Y như thể không biết đau, chợt tóm lấy Phương Bạch Cảnh, cứ như vậy hôn lên, khóe miệng còn lưu lại vị khói thuốc, nụ hôn của Phó Phong mãnh liệt y như vị thuốc lá vậy.

“Em khó chịu lắm sao?” Ngón tay của Phó Phong cọ qua khóe miệng Phương Bạch Cảnh, cậu vẫn còn ho khan, Phó Phong lại giúp cậu thuận khí, “Tôi cũng thế.”

Cuống họng Phương Bạch Cảnh khô rát, cậu cúi đầu, âm thanh vì ho khan quá mức mà có chút khàn: “Anh ba tôi đừng chia tay, vậy giờ tôi hỏi lại, tôi muốn chia tay liệu anh đồng ý được không?”

“Tôi sẽ không đồng ý.”

Đáp án của Phó Phong nằm trong dự liệu của Phương Bạch Cảnh, náo loạn một ngày, Phương Bạch Cảnh cũng cảm giác có chút mệt mỏi.

Nếu đã bó tay, vậy thì chấp nhận sự thật, cậu dứt khoát cam chịu quay lại giường nằm, trùm chăn lên đầu ngủ, không ngó ngàng gì đến Phó Phong nữa.

Hôm nay Phương Bạch Cảnh khóc nhiều, không chỉ váng đầu, còn có chút thiếu dưỡng khí, mí mắt nặng nề phủ xuống đôi mắt. Cái giường này cậu đã nằm ngủ hơn nửa năm, vừa nhắm mắt đã liền say giấc.

Một mình Phó Phong nhẹ tay nhẹ chân, lấy từng món đồ trong vali ra. Trí nhớ y rất tốt, thậm chí có thể nhớ rõ vị trí cũ của mấy thứ đồ này.

Chờ đến khi y dọn dẹp lại hết, sắc trời đã tối muộn.

Phó Phong đứng dậy, y đứng bên giường quang minh chính đại ngắm dáng ngủ của Phương Bạch Cảnh. Cậu ngủ rất say, nhưng lại chẳng hề yên ổn.

Có vẻ vì khóc nhiều, đôi mắt có hơi sưng, khi ngủ ấn đường cũng không chịu khống chế mà nhăn lại.

Thời điểm Phương Bạch Cảnh ngủ say vẫn luôn yên lặng ngoan ngoãn, hô hấp nhẹ nhàng, chưa bao giờ ngáy ngủ. Dáng ngủ cũng nề nếp cực kỳ, là loại khi ngủ thế nào khi dậy vẫn là nguyên tư thế đấy.

Phó Phong ngắm thật lâu, cuối cùng cũng chỉ vươn tay nhét góc chăn giùm cậu.

Bấy giờ y mới cảm thấy, từ ban đầu có phải mình đã làm sai phương pháp rồi hay không, có lẽ y nên chờ Phương Bạch Cảnh chậm rãi tiếp nhận mình, như vậy sẽ không náo loạn đến tình cảnh cá chết lưới rách như thế này.

Nhưng hiện tại, có được Phương Bạch Cảnh rồi y sẽ chẳng muốn buông ra.

Y có thể nhường nhịn Phương Bạch Cảnh, song chỉ có một việc là giới hạn của Phó Phong, Phương Bạch Cảnh nhất định phải ở bên y.

*

Khi Phương Bạch Cảnh tỉnh lại vào ngày hôm sau, mới ý thức được rằng Phó Phong thật sự là có ý đồ giam giữ cậu. Kỳ thật cũng không tính là hoàn toàn nhốt lại, y vẫn cho cậu tự do nhất định

Di động vẫn còn bên người, nhưng Phương Bạch Cảnh lại phát hiện, trong di động có thêm một phần mềm định vị, không làm cách nào xóa đi được.

Ngoài ra, Phương Bạch Cảnh có thử ra ngoài một chuyến, vệ sỹ đi theo phía sau làm thế nào cũng không đuổi đi nổi.

Phần diễn của cậu trong đoàn phim đã hết vai, Phương Bạch Cảnh cũng không thích đi show giải trí cùng các công tác quảng cáo linh tinh khác, một khi hết vai cơ bản chính là kỳ nghỉ.

Nếu Phó Phong muốn đấu với cậu, vậy cậu liền chơi.

Phương Bạch Cảnh không có chỗ để đi, cuối cùng đại bộ phận thời gian đều nằm nhà.

Cậu với Phó Phong giống như chưa từng thay đổi, vẫn ôm nhau ngủ như trước, tỉnh dậy lại giúp Phó Phong thắt cà vạt. Phó Phong đi làm, cậu rảnh rỗi ngồi trên sofa chơi game.

Phương Bạch Cảnh cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, di động vẫn nằm trong tay cậu, cậu đã định báo cảnh sát, nhưng sau khi nhập xong dãy số, lại vẫn không gọi đi.

Quan hệ giữa cậu với Phó Phong dường như cũng không đến nỗi cứng ngắc, dù sao Phó Phong cũng đã thật sự giúp cậu.

Hôm nay đại khái là ngày thứ ba cậu bị Phó Phong trông chừng, Phương Bạch Cảnh dần dần bắt đầu thành quen, từ cơn thịnh nộ điên cuồng ban đầu, đến bây giờ đã quen thói chấp nhận hiện thực.

Phương Bạch Cảnh không còn lòng dạ chơi game nữa, vừa sải nửa bước khỏi cổng biệt thự, liền cảm nhận được ánh mắt chĩa đến của vệ sỹ thường xuyên đi theo cậu.

Cậu dứt khoát lên tầng hai của biệt thự, mò vào phòng chứa đồ có bày chiếc đàn dương cầm kia. Phương Bạch Cảnh vén vải che, ngón tay nhàm chán lướt từ bên trái sang bên phải.

Bất chợt, động tác của Phương Bạch Cảnh khựng lại, ánh mắt gắt gao khóa vào một góc mẻ nhỏ tại phím đàn bên phải.

Mí mắt cậu giật giật, cảm thấy vết mẻ này vô cùng quen mắt.

Phương Bạch Cảnh không thể tin cúi đầu, cậu vươn tay sờ sờ, vẻ mặt thoáng chốc trống rỗng.

Hồi trung học cậu thường xuyên luyện đàn trong trường học, chiếc đàn dương cầm kia cũng vừa khéo có một phím bị mẻ, nhỏ như vậy cũng không ảnh hưởng đến diễn tấu.

Phương Bạch Cảnh nhìn chằm chằm đàn dương cầm, tay cứng đờ không nhúc nhích.

Cậu không nhịn được hoài nghi, chiếc đàn dương cầm này là cái trước kia cậu từng dùng, bất kể là nhãn hiệu, màu sắc, ngay cả vết mẻ cũng dều giống nhau như đúc.

Phương Bạch Cảnh đột nhiên nghĩ tới gì đó, cậu bán tín bán nghi đi đến bên tủ đồ khóa chặt bên tường. Cậu vốn cho rằng bên trong rỗng tuếch, hoặc là cất giấu rất nhiều vật phẩm quý giá.

Nhưng Phương Bạch Cảnh vừa mở ra, đập vào mắt chính là một chiếc áo khoác được gấp ngay ngắn. Đồng phục trung học trước kia của cậu đều là may đo, trên ngực ngoại trừ huy hiệu trường, còn được thêu tên của chủ nhân bộ đồ.

Chỉ thêu màu đen, chiếc áo đồng phục trước mắt vì chủ nhân qua loa sơ suất, đã bị sờn không ít.

Hai số thêu phía trước là năm nhập học, hai số sau là lớp, vị trí cuối cùng là mã học sinh, chiếc áo trên tay Phương Bạch Cảnh cũng tương tự như vậy.

——150826

Một chuỗi số rất quen thuộc, bên dưới còn có tên của cậu.

—— Phương Bạch Cảnh.

Đây là áo đồng phục Phương Bạch Cảnh mặc trong ba năm trung học.