Ngạo Mạn

Chương 35: Đơn giản đến gặp cha mẹ



Ngay tại một khắc nghe được lời của ông Phương, Phương Bạch Cảnh cảm giác bản thân lạnh buốt từ chân đến đỉnh đầu, vết đau rát trên tay cũng bị xao nhãng.

Cậu hoảng loạn đến tay chân luống cuống, ngay cả câu giải thích cũng không nghĩ ra nổi. Ông phương lại bổ thẳng một gậy nữa, Phương Bạch Cảnh không dám trốn, chỉ có thể nhắm chặt mắt chịu đựng.

Lần này trực tiếp đập vào vai phải của Phương Bạch Cảnh, đau đến mức cảm giác xương cốt mình sắp đứt đoạn.

Phương Bạch Cảnh từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đánh đòn, ông Phương lại còn là người cưng chiều cậu nhất trong nhà, nhưng hôm nay hẳn đã giận đến điên người, thời điểm xuống tay đặc biệt nặng.

Cơn thịnh nộ của ông thoạt nhìn còn chưa tan, ông Phương lại giơ tay, như còn muốn đánh Phương Bạch Cảnh một trận nữa.

Phương Bạch Cảnh theo bản năng nhắm mắt lại, cánh tay chắn trước người, cậu đã sẵn sàng chịu đòn, nhưng cơn đau trong dự kiến lại mãi chưa rơi xuống.

Cậu nơm nớp lo sợ mở mắt ra, liền chứng kiến ba toong của ông Phương dừng ở giữa không trung. Ông Phương thật sự là giận đến cực điểm, gân xanh trên bàn tay cầm gậy gồ lên, biên độ rung của ba toong càng lúc càng lớn.

Thân thể của ông Phương mấy năm nay rất không tốt, Phương Bạch Cảnh căn bản không dám chọc giận ông. Lông mi cậu run rẩy, dè dặt gọi: “...... Ông nội.”

Ông Phương nháy mắt trợn trừng nhìn cậu: “Còn dám gọi ông nội nữa à!”

“Rầm ——” Ba toong cầm trong tay ông Phương nặng nề đập xuống bên chân Phương Bạch Cảnh, chỉ vào mũi cậu mắng, “Phương Bạch Cảnh! Trong nhà có để con thiếu thốn gì không? Từ nhỏ đến lớn, con muốn cái gì, mọi người đều cho con cái đó! Con có nhất thiết vì chút tài nguyên mà cặp kè với một người đàn ông như thế không?”

Phương Bạch Cảnh vừa nghe liền biết ông Phương hiểu lầm quan hệ giữa mình cùng Phó Phong, cậu còn chưa kịp mở miệng giải thích, chợt nghe thấy ông Phương kích động tiếp tục nói: “Nếu không phải cha Phó Phong tới tìm ta! Ta cũng không biết quan hệ của hai đứa!”

Cậu sững sờ, nháy mắt đã nghĩ tới điều Phó Phong từng nói trước kia, quan hệ của hai cha con y không tốt lắm.

“Ta đã sớm nói không cho con vào giới giải trí mà! Giới giải trí đó!” Ông Phương tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, “Đều là lỗi của chúng ta, cứ nuông chiều con như vậy, nên con mới tùy tiện như thế! Con luyện dương cầm nhiều năm như vậy, nói không thích là liền bỏ, có ai nói gì con không? Không có! Con muốn vào giới giải trí cũng để cho con vào!”

“Còn con thì sao? Phương Bạch Cảnh! Con có trưởng thành chút nào không!”

“...... Ông nội.”

Hốc mắt Phương Bạch Cảnh có chút đỏ, cậu nhỏ giọng giải thích: “Con với Phó Phong không phải như ông nghĩ đâu......”

“Không phải như ta nghĩ sao!? Lần trước nhìn thấy hai đứa! Con còn luôn miệng nói hai đứa là bạn bè!?” Ông Phương chất vấn nói, “Cha của người ta đến nói rằng một thời gian nữa câu ta sẽ chuẩn bị kết hôn, hiện tại lại dính dáng với con, con nói xem hai đứa là quan hệ gì đây!”

“Phó Phong sẽ không kết hôn đâu!”

Thời điểm Phương Bạch Cảnh nói những lời này rất chắc chắc, nhưng một lát sau, cậu lại cúi đầu vò ống tay áo nói: “...... Anh ấy sẽ không làm thế đâu.”

Ông Phương bị chọc giận đến lảo đảo, Phương Bạch Cảnh theo bản năng chạy tới muốn đỡ ông, nhưng cánh tay còn chưa chạm tới, đã bị ông Phương nặng nề hất ra.

“Sao con biết được chứ!” Ông Phương nhắm mắt bình ổn cảm xúc nói, “Cắt đứt sạch sẽ quan hệ giữa hai đứa đi.”

Đại khái là động tĩnh của bọn họ quá lớn, cha Phương cùng mẹ Phương cũng đi ra khỏi phòng. Cách âm chỗ này không tồi, nhưng âm thanh của ông Phương quá lớn, hai người bọn họ cũng nghe được rõ rành rành.

“Dương Dương.” Giọng nói của mẹ Phương có chút nghiêm khắc hiếm thấy, “Con lại đây.”

Cha Phương chạy tới trấn an cảm xúc cho ông Phương, Phương Bạch Cảnh mím môi cùng mẹ Phương đi vào phòng mình.

Cậu đã rất lâu không về đây ở, nhưng mẹ Phương thường xuyên quét dọn phòng cho cậu, trong phòng vẫn là không dính một hạt bụi.

Mẹ Phương ngồi xuống giường, cau mày hỏi: “Ông nội con nói vậy là sao?”

Thói quen từ nhỏ đến lớn của Phương Bạch Cảnh vẫn chẳng hề thay đổi, một khi làm sai, sẽ chột dạ cúi đầu, âm thanh của cậu nhỏ lí nhí: “...... Có thể nói là con đang yêu đương với một người đàn ông, nhưng bọn con cũng không phải quan hệ bao nuôi gì như ông nội nói đâu.”

Cậu không thấy được phản ứng của mẹ Phương. Phương Bạch Cảnh yên lặng ngồi xổm trên mặt đất, gác cằm lên đệm bên cạnh mẹ Phương.

Phương Bạch Cảnh ngẩng đầu nhìn về phía mẹ, đáng thương hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sẽ chấp nhận chứ ạ?”

Vẻ mặt của mẹ Phương giây lát như đông cứng lại, cho dù bà đã chuẩn bị tốt tâm lý mười phần, đột nhiên nghe được Phương Bạch Cảnh thổ lộ như vậy, vẫn là không biết phải đối mặt như thế nào.

Nửa ngày sau, mẹ Phương mới chậm rãi mở miệng nói: “Dương Dương, bắt đầu từ khi con còn nhỏ, mẹ với cha con đã luôn nói, con vui vẻ là được rồi, chúng ta chỉ mong con được làm chuyện mình thích.”

“Cho dù là hiện tại, mẹ cũng chỉ muốn nói thế.”

Mẹ Phương vươn tay vuốt tóc Phương Bạch Cảnh, khi bà cười nếp nhăn nơi đuôi mắt cũng không quá rõ ràng: ” Dương Dương của chúng ta vui vẻ là được.”

“Có điều ——”

Chủ đề của mẹ Phương liền chuyển đổi: “Ông nội con nói anh chàng kia muốn kết hôn là sao?”

Ông Phương tức giận như vậy không chỉ vì Phương Bạch Cảnh đột nhiên thích đàn ông, mà chủ yếu là, ông cảm thấy Phương Bạch Cảnh phải chịu thiệt thòi ở chỗ Phó Phong.

Ông cho rằng Phương Bạch Cảnh là bị lừa, cũng nghĩ rằng Phương Bạch Cảnh đang bị bắt nạt.

Phương Bạch Cảnh cúi đầu mở miệng nói: “Quan hệ của anh ấy với người nhà không tốt lắm, cha anh ấy hình như cứ luôn bắt anh ấy kết hôn, nhưng anh ấy nói mình sẽ không kết hôn đâu.”

Hàng mày của mẹ Phương càng lúc càng nhíu chặt. nghe Phương Bạch Cảnh nói như vậy, bà lại cứ cảm thấy chàng trai kia rất không đáng tin cậy, lý do đưa ra tựa như qua loa lấy lệ với Phương Bạch Cảnh.

“Dương Dương.” Mẹ Phương đắn đo mở miệng nói, “Con khẳng định cậu ta sẽ không kết hôn sao.”

“Anh ấy không làm vậy đâu.”

Mẹ Phương càng thêm lo lắng, vốn dĩ bà chỉ cảm thấy anh chàng kia có chút không đáng tin, nhưng hiện tại, bà còn cảm tưởng cậu ta đã cho cho Phương Bạch Cảnh uống bùa mê thuốc lú gì, khiến Phương Bạch Cảnh say đắm đến mê mệt.

Khuôn mặt bà nghiêm trang, nhưng nhìn bộ dạng này của Phương Bạch Cảnh, chẳng thể thốt nổi điều gì, cuối cùng chỉ có thể nói: “Dương Dương, yêu đương cũng phải để tâm một chút, đừng để bị lừa.”

Bữa cơm sinh nhật cơm vẫn được diễn ra, cũng không biết cha Phương nói những gì với ông Phương, cảm xúc của ông đã ổn định rất nhiều, chí ít có thể ngồi cùng bàn dùng bữa với Phương Bạch Cảnh.

Một bữa cơm mỗi người đều ôm tâm tư riêng, ông Phương hẳn vẫn còn bực bội, để lại cho mẹ Phương một bức tranh và phong bao đỏ thẫm, thở hổn hển rời khỏi.

Phương Bạch Cảnh tự biết đuối lý, khi nhìn thấy ánh mắt cha nhìn mình bất thường, cậu tức khắc chuồn về phòng. Cậu có chút may mắn, hôm nay là sinh nhật mẹ, cho nên cha nhất định sẽ không xử lý cậu.

Hôm nay là bị đánh thật, Phương Bạch Cảnh nâng cánh tay liền đau muốn chết. Cậu vén áo soi trước gương, chỗ cánh tay cùng bả vai bị đánh phải, đều đã sưng phòng lên.

Phương Bạch Cảnh thả áo xuống, liền nhận được điện thoại Phó Phong gọi đến. Cậu nằm lên giường, bởi vì vết thương trên vai, Phương Bạch Cảnh chì có thể nằm nghiêng.

Giọng điệu cậu uể oải: “Alo?”

“Sao vậy?” Phó Phong nghe ra cảm xúc của cậu không tốt, “Không phải là em dự sinh nhật mẹ à?”

“Em ——”

Phương Bạch Cảnh theo bản năng mở miệng, vốn muốn kể hết chuyện phát sinh hôm nay cho Phó Phong, nhưng cuối cùng nghẹn lại.

Đây là chuyện của cậu, cậu cần tự mình xử lý, không thể liên lụy đến Phó Phong.

Phó Phong khẽ nhíu mày nói: “Anh đã nói là chuyện gì em cũng có thể nói với anh. Chuyện em không giải quyết được anh sẽ giúp em xử lý, bất kể là gì chăng nữa.”

Suy nghĩ của Phương Bạch Cảnh nháy mắt biến đổi, cậu và Phó Phong là một đôi, cậu vì Phó Phong mà bị đánh, sao lại là chuyện không liên quan đến y chứ!

Cậu trở mình, đè phải vết thương trên vai, Phương Bạch Cảnh khẽ rên một tiếng, lại nằm lại như cũ.

Thời điểm Phương Bạch Cảnh mở lời bất giác mang theo chút hờn giận: “Chuyện giữa em và anh bị ông nội biết được, nói cách khác, là hình như em bị bắt come out đó.”

“Ông nội em giận lắm, ông còn đánh em nữa.”

Phương Bạch Cảnh cầm di động, đúng lý hợp tình nói: “Đánh em làm gì, chẳng phải là nên đánh anh sao!?”

“Đau lắm không?”

“Cũng tạm.” Phương Bạch Cảnh nói, “Không đau bằng lúc anh đánh trước kia đâu.”

Hiện tại cậu vẫn còn hơi sức để đùa giỡn, Phó Phong thấp giọng hỏi han: “Sao ông nội em biết vậy?”

Lời kế tiếp Phương Bạch Cảnh thật sự không biết nên nói hay không. Nói ra thì dường như là đang tố cáo với Phó Phong, mà không nói, Phương Bạch Cảnh lại cảm thấy trong lòng bực bội.

Phó Phong đoán được: “Phó Diêm nói với ông nội em phải không?”

Phương Bạch Cảnh thoáng do dự, “Vâng” một tiếng.

Phó Phong thoáng trầm mặc, y không hỏi người nhà Phương Bạch Cảnh nói như thế nào, bởi vì bất kể cha mẹ Phương Bạch Cảnh ủng hộ hay phản đối, Phương Bạch Cảnh cũng chỉ có thể ở bên y.

“Đã hiểu.” Phó Phong nói, “Chờ anh.”

Cậu mơ mơ màng màng ngắt điện thoại. Ban đầu Phương Bạch Cảnh còn chưa rõ câu “Chờ anh” này của Phó Phong là có ý gì, cậu vốn tưởng rằng, ý của Phó Phong hẳn là “Chờ anh giải quyết xong chuyện này” hoặc là”Chờ anh đi giải thích”.

Nhưng hai ba tiếng sau, Phương Bạch Cảnh mới thật sự hiểu được câu “Chờ anh” của Phó Phong là ý gì.

Khi cậu đang khóa trái bản thân ở trong phòng lại đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, có lẽ là giác quan thứ sáu cảnh báo, Phương Bạch Cảnh dựng tai lên nghe động tĩnh ngoài cửa.

Không đợi Phương Bạch Cảnh nghe rõ tiếng nói chuyện bên ngoài, cậu chợt nghe thấy âm thanh mẹ Phương gọi mình, ngữ khí phức tạp, mang chút ngập ngừng.

——”Dương Dương.”

Mí mắt Phương Bạch Cảnh giật điên cuồng, còn dữ dội hơn cả lúc trước khi bị đánh, chờ khi Phương Bạch Cảnh mở cửa, phỏng đoán khó lòng phát sinh nhất trong lòng cậu đã thành sự thật.

Cậu trừng lớn mắt nhìn chằm chằm ra cửa, nhìn thấy người không nên có mặt tại nhà cậu nhất đang xuất hiện tại phòng khách.

Phó Phong hẳn là vừa về từ công ty, đầu tóc chải chuốt kỹ lưỡng, để lộ dung nhan sắc bén. Trên người y còn mặc Âu phục chỉnh tề, cà vạt trên cổ vẫn là Phương Bạch Cảnh tự tay thắt cho.

Y đưa túi quà lớn trong tay cho mẹ Phương, ngữ khí điềm tĩnh thong dong nói: “Chào dì, đến quá vội cho nên không thể chuẩn bị được quà cáp gì tốt, thật không phải ạ.”

Phó Phong bỗng nhiên nâng mi lên, ngay ánh nhìn đầu tiên đã dừng trên đôi chân không đi dép của Phương Bạch Cảnh, cuối cùng mới chạm vào tầm mắt không thể tin nổi của Phương Bạch Cảnh.

Y vươn tay, chờ khi cha Phương theo phản xạ có điều kiện bắt lấy, Phó Phong mới không nhanh không chậm mở miệng nói: “Thưa chú dì, cháu là bạn trai Dương Dương, tên là Phó Phong.”